Chỉ muốn yêu người tài và giỏi kiếm tiền
22 tuổi nhưng tôi vẫn chưa có mối tình đầu. Từ trước tới giờ tôi chỉ muốn yêu và lấy người tài, giỏi kiếm tiền nên vẫn chưa nhận lời yêu ai.
ảnh minh họa
Tôi là sinh viên của một trường đại học có tiếng ở TP HCM, ngoại hình hơi sắc sảo, bạn bè thường gọi tôi là hoa khôi giảng đường. Những lúc rảnh tôi hay đọc tâm sự, thỉnh thoảng hơi ghen tỵ vì thấy nhiều anh chị có những tình yêu thật đẹp, thật lãng mạn. Nhiều lúc tôi băn khoăn tự hỏi liệu bản thân có sống quá thực tế không?
22 tuổi nhưng tôi vẫn chưa có mối tình đầu. Từ trước tới giờ tôi chỉ muốn yêu và lấy người tài, giỏi kiếm tiền nên vẫn chưa nhận lời yêu ai. Tôi quan niệm muốn gặp được người tốt thì chính mình phải tốt trước đã. Vậy nên những năm tháng ngồi trên giảng đường tôi luôn phấn đấu, cố gắng trau dồi kiến thức lẫn tâm hồn. Tôi từng hốt hoảng khi nghĩ sống như vậy là quá thực dụng.
Một thời gian sau tôi nhận ra đó không phải thực dụng mà là thực tế. Tôi tuy trải nghiệm cuộc sống không nhiều nhưng sống có nguyên tắc, không bao giờ lợi dụng người khác, luôn muốn làm người phụ nữ độc lập. Chỉ là tôi suy nghĩ khi một người phụ nữ không ngừng phấn đấu để nâng cao giá trị của họ, chẳng phải họ xứng đáng được gặp một người chồng tốt hay sao?
Video đang HOT
Bạn bè bảo tình yêu sinh viên thật đẹp, thật trong sáng và không có những toan tính cuộc sống. Thấy các bạn được sống hết mình với tình yêu như vậy tôi cũng chạnh lòng lắm, nhưng thật sự yêu mà không nghĩ đến tương lai tôi không làm được. Tôi sống quá toan tính rồi phải không mọi người? Tôi thường xuyên nghe câu: &’Phụ nữ lấy chồng như chơi canh bạc”, có khi lúc trẻ đặt tiêu chuẩn cao, đến lúc ế vơ đại trúng một anh xấu nết, xấu tính, thế là coi như xong. Mong được chia sẻ của mọi người.
Theo VNE
Cãi nhau "qua loa" vợ bỏ đi 4 tháng
Chỉ vì một lần cãi nhau nhỏ nhặt, vợ tôi bỏ nhà đi 4 tháng trời trong khi con mới đầy 3 tháng. Tôi có nên tha thứ?
Hiện tại tôi đang đứng trước một quyết định rất khó khăn và không biết mình nên làm gì. Tình cảm dành cho vợ thì tôi vẫn còn nhưng thú thực, niềm tin thì không. Hơn nữa nhưng lời đàm tiếu xung quanh khiến tôi khổ cực vô cùng. Bố mẹ tôi thì khăng khăng không chấp nhận cô con dâu bỏ nhà đi như thế. Mọi thứ dường như chống lại chuyện "gương vỡ lại lành" của hai vợ chồng. Nếu có một thứ duy nhất khiến tôi đau khổ và muốn tha thứ chính là đứa con mới hơn 7 tháng tuổi của tôi.
Tính đến giờ, vợ chồng tôi mới lấy nhau được hơn 1 năm. Trước khi cưới, thời gian tìm hiểu của chúng tôi không nhiều. Hai nhà chúng tôi gần nhau. Ngày nhỏ tôi và vợ cũng chơi với nhau nhưng lớn lên công việc bận rộn nên mỗi người làm ăn một phương vì vậy mà cũng ít gặp nhau. Tôi đi xuất khẩu lao động 3 năm ở Đài Loan, khi về nhà, được bố mẹ dắt mối cho gặp gỡ cô ấy. Thời điểm đó, cô ấy cũng tâm sự là vừa chia tay bạn trai vì bố mẹ cô ấy không đồng ý.
Tôi là người đàn ông rất thoáng trong suy nghĩ. Tôi biết ai chẳng có quá khứ, đâu phải ai cũng có may mắn yêu rồi lấy được người mình yêu. Bản thân tôi cũng đã yêu 2 người, một ở Việt Nam, 1 là khi ở Đài Loan. Nhưng rồi những cuộc tình đó đều không thành và giờ thì tôi đang tìm hiểu cô ấy. Thế nên tôi không quan trọng, miễn là giờ hai đứa xác định nghiêm túc với nhau là được.
Trước khi cưới, biết vợ từng yêu người khác nhưng tôi không chấp nhặt chuyện quá khứ (Ảnh minh họa)
Chúng tôi cưới nhau sau 3 tháng quen biết, tìm hiểu. Tuổi của chúng tôi đều đã lớn, tôi đi xuất khẩu lao động về cũng muốn lập gia đình để rồi yên ổn, tính toán làm ăn. Tôi gặp gỡ, tiếp xúc thì thấy cô ấy rất ngoan hiền và là người đảm đang, chu đáo. Việc nhà cô ấy rất nhiều nhưng mọi chuyện cô ấy đều một tay thu xếp hết. Có lẽ cũng vì lí do này nên bố mẹ tôi ưng cô ấy lắm vì cho rằng về cô ấy có thể cùng tôi xây dựng tổ ấm, vun vén cho gia đình.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ. Cưới nhau xong được hơn 1 tháng thì vợ tôi mang bầu. Thực ra, đêm tân hôn tôi biết vợ mình không còn trong trắng nhưng vì xác định từ đầu nên tôi cũng không buồn và không dằn vặt vợ. Trước đây tôi và bạn gái cũ cũng từng đi quá giới hạn nên giờ tôi thông cảm cho vợ.
Sau 9 tháng vợ tôi sinh con. Con trai tôi kháu khỉnh đáng yêu vô cùng. Vợ chồng tôi làm ăn cũng khá vì đợt trước tôi đi xuất khẩu về nên cũng có chút vốn liếng. Mọi người xung quanh đều mừng cho hai vợ chồng tôi vì cuộc sống rất ổn định. Chỉ có điều tôi thấy, vợ tôi có gì đó buồn buồn, chưa thực sự thoải mái với tôi lắm. Tôi cảm thấy hình như cô ấy vẫn còn lưu luyến chuyện cũ. Nhưng vì nghĩ cho gia đình nên tôi không đào bới lên, tôi im lặng và hi vọng tình cảm của mình, rồi thêm đứa con nữa sẽ khiến vợ tôi cảm nhận được hạnh phúc đang có.
Có một vài lần tôi hỏi vợ thì cô ấy chỉ nói tại vì sinh con xong hay bị tâm trạng buồn như thế. Biết vậy tôi cũng hạn chế tránh mọi va chạm dù nhiều lúc cô ấy có những hành xử không đúng. Nhưng rồi tới tháng thứ 3 sau khi sinh, hai vợ chồng tôi xảy ra cãi lộn. Đó là lần đầu tiên căng như vậy. Nguyên nhân thì rất đơn giản nhưng cô ấy ngang ngạnh không chịu thừa nhận, cô ấy gào thét lên trong đêm như thể tôi đánh đập cô ấy không bằng. Bực quá tôi tát vợ một cái, bảo cô ấy im đi cho con, cho hàng xóm ngủ. Chuyện không có gì mà cô ấy làm quá lên. Vậy mà ngay đêm đó, cô ấy vùng vẫy rồi lao ra khỏi nhà, xách theo valy quần áo. Tôi bực lắm, dẫu vậy vẫn định đuổi theo vợ. Tuy nhiên nghĩ đứa con 3 tháng tuổi tôi không dám bỏ con ở lại. Hơn nữa khi ấy tôi nghĩ cô ấy chỉ về nhà ngoại là cùng nê tôi đợi tới sáng hôm sau sang tìm.
Trong thâm tâm tôi đoán cô ấy đi tìm người yêu cũ nhưng tôi không muốn hỏi vì tôi nghĩ nếu tôi xác định tha thứ cho vợ thì điều đó chỉ càng làm tôi nhục thêm, còn nếu tôi đã không tha thứ thì tôi cũng chẳng cần biết để làm gì. (Ảnh minh họa)
Vậy mà sau đêm hôm đó, tới giờ là hơn 4 tháng cô ấy mới chịu mò về. Không ai biết cô ấy đi đâu, vật vạ thế nào. Gia đình tôi khốn khổ, điêu đứng vì cô ấy. Nhiều người nói tôi vũ phu, đánh đập vợ nên vợ bỏ đi trong đêm nhưng thực tình không phải như vậy. Con tôi hơn 3 tháng không có sữa mẹ bú nên đành phải cho uống sữa ngoài. Nhìn con tôi xót xa vô cùng. Cũng may nhờ có mẹ và em gái tôi nên cháu mới được chăm tốt chứ mình tôi thì không biết xoay sở ra sao. Tôi không hiểu vì sao cô ấy lại có thể làm như thế chỉ vì một chuyện cãi nhau hết sức bình thường.
Cách đây 1 tuần cô ấy mò về nhà. Cô ấy quỳ xuống xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ. Tôi hỏi cô ấy đã đi đâu cô ấy chỉ khóc mà không chịu nói. Trong thâm tâm tôi đoán cô ấy đi tìm người yêu cũ nhưng tôi không muốn hỏi vì tôi nghĩ nếu tôi xác định tha thứ cho vợ thì điều đó chỉ càng làm tôi nhục thêm, còn nếu tôi đã không tha thứ thì tôi cũng chẳng cần biết để làm gì.
Hiện tại tôi đang rối trí lắm, tôi không biết mình phải làm gì nữa. Một số người nói tôi nên bỏ qua cho con có mẹ nhưng phần lớn mọi người lại bảo tôi đừng có nhu nhược như vậy. Bố mẹ nói sẽ từ tôi nếu tôi nối lại với vợ. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Không một lời thề 6 năm qua đi không một lời thề thốt, một mối quan hệ không thể gọi tên, ấy vậy mà Quỳnh vẫn chờ. Đứng trên chiếc cầu lộng gió, nhìn ra dòng sông trải dài về phía chân trời, Quỳnh thấy nhớ về buổi chiều năm ấy. Vậy là đã gần 6 năm qua đi kể từ hôm anh dắt tay Quỳnh tới...