Chỉ một đêm thôi…
Được ở bên anh một đêm thôi… nhưng tôi cảm giác mình như cái cây héo khô được tưới thêm nhựa sống. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ như khi ở bên anh.
Tôi năm nay 23 tuổi, ở cái tuổi này bạn bè tôi vẫn đang được tự do vui vẻ, còn tôi, tôi đã có gia đình và một bé trai đã hơn 1 tuổi. Tôi yêu từ khá sớm, khi đó tôi mới 17 tuổi, đó là một người bạn cùng trường phổ thông và học trên tôi 2 lớp.
Ở cái tuổi mơ mộng đó, chúng tôi đến với nhau không hề tính toán gì… và tôi đã tự nguyện trao tất cả cho người mình yêu. Để rồi một thời gian sau, tôi nhận được sự phản bội từ anh. Anh rời xa tôi và chọn một cô gái chỉ hơn tôi một thứ duy nhất, đó là cô ta được sinh ra trong một gia đình giàu có. Nếu lấy cô ấy, anh ta sẽ được đáp ứng mọi mong muốn về tiền bạc.
Suốt một thời gian dài, tôi đã rất buồn Lúc ấy tôi đang học lớp 12, việc đó ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống của tôi. Nhưng rồi thời gian trôi qua, mọi chuyện cũng dần lắng xuống và tôi cũng bớt nhớ anh hơn.
Cuối năm lớp 12, tôi quen anh, chồng của tôi bây giờ. Nhà anh gần nhà tôi và anh hơn tôi 4 tuổi. Anh có vẻ bề ngoài rất đẹp trai, chững chạc và điều đặc biệt là có rất nhiều cô gái theo đuổi anh. Thế nhưng anh cũng là người đàn ông trăng hoa giống người cũ của tôi. Tôi biết điều đó nhưng không hiểu sao tôi vẫn yêu anh.
Anh yêu tôi và chăm sóc tôi rất chu đáo, mặc dù trong khi yêu tôi, anh vẫn đi lại với những cô gái khác nhưng tôi biết đó chỉ là qua đường, còn anh vẫn yêu tôi thật lòng.
Khi tôi thi đỗ đại học, anh nói anh rất buồn vì sợ khi tôi đi học, anh sẽ mất tôi. Anh rất sợ tôi sẽ yêu người khác. Không những thế, anh luôn ghen tức với quá khứ của tôi vì anh biết tôi đã từng rất yêu người cũ… nhưng thời gian trôi đi, tình yêu của chúng tôi đẹp như chuyện cổ tích.
Anh luôn yêu chiều tôi hết mực. Khi tôi đi học, chúng tôi không ở gần nhau nhưng cứ cuối tuần dù ở xa thế nào, mùa đông mưa gió rét mướt thế nào anh cũng phóng xe về thăm tôi dù chỉ một đêm. Điều đó làm tôi cảm động và yêu anh nhiều hơn.
Video đang HOT
Tôi cảm thấy rất hối hận khi trót lấy người chồng vũ phu ấy (Ảnh minh họa)
Khi tôi đang học năm thứ hai thì tôi có bầu với anh. Lúc tôi nói điều đó với anh thì anh đã ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Tôi biết anh không muốn cho tôi đi học nữa, anh muốn tôi ở nhà để sinh con để cái cho anh… và cuối cùng, tôi đã quyết định nghỉ học một năm để ở nhà kết hôn và sinh con.
Khi biết chuyện, hai gia đình đã ra sức phản đối vì tôi còn đi học… nhưng chúng tôi vẫn quyết định đấu tranh để giữ đứa con và bảo vệ cho tình yêu của chúng mình. Cuối cùng, hai chúng tôi cũng đã thắng sự ngăn cấm của hai bên gia đình để tổ chức một đám cưới hạnh phúc.
Thế nhưng, sau đám cưới, anh tỏ rõ mình là một con người khác. Anh thay đổi hoàn toàn… và lúc đó, tôi mới nhận thấy mặt trái của con người chồng mình. Anh kiếm tiền giỏi nhưng tiêu tiền cũng rất giỏi. Làm bao nhiêu, anh cũng tiêu xài phung phí hết vào cờ bạc, nhậu nhẹt với bạn bè. Chưa bao giờ tôi thấy anh nghĩ đến tương lai chồng vợ, con cái sau này. Không những thế, bản chất lăng nhăng của anh cũng bắt đầu được tểh hiện. Anh luôn trò chuyện với những người con gái lạ trước mặt tôi… Cũng từ đó, hai đứa bắt đầu bất đồng quan điểm sống nên thường xuyên cãi nhau.
Khi tôi sinh con, anh không động tay động chân giúp đỡ mẹ con tôi bất cứ việc gì. Chưa bao giờ anh dành một chút ít thời gian để trông con giúp tôi. Một tay tôi chăm con suốt một năm nghỉ học ở nhà khiến tôi cảm thấy vô cùng một mỏi.
Anh là một người đàn ông rất khó tính. Suốt ngày, anh chỉ đạo tôi làm hết việc này đến việc khác, nếu tôi không làm theo ý anh thì sẽ bị anh chê bai, kể xấu với mọi người. Tôi vốn là một cô gái hiền lành nên không bao giờ dám cãi lại anh, chỉ biết nhận hết thiệt thòi về phần mình. Đêm đêm, anh lại đi chơi đến tận khuya, thậm chí tới sáng sớm anh mới về. Tôi có góp ý với anh nhiều nhưng anh vẫn không thay đổi, mà trái anh, anh tỏ vẻ coi thường tôi, coi thường cả gia đình, bố mẹ tôi… Khi nhà tôi có việc gì cần giúp đỡ, anh không bao giờ có mặt mà luôn tìm mọi cách để lảng tránh, khi bố tôi ốm nặng, anh cũng không một lời hỏi thăm… dù hai nhà chỉ cách nhau có mấy bước chân.
Một năm trôi qua, cuộc sống của tôi chan bằng nước mắt, tủi hờn. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng khi đã lầm lỡ tin, yêu, để rồi lấy anh ra. Sau một năm nghỉ nhà sinh con, tôi quyết định sẽ đi học lại nhưng anh một mực không cho tôi đi… nhưng bằng mọi lý lẽ và thuyết phục, cuối cùng anh cũng đã đồng ý.
Tôi quyết định gửi con lại cho bà nội để tiếp tục đi học… còn anh ta vẫn không thay đổi bản tính trăng hoa, lăng nhăng của mình. Khi vợ bận rộn việc học, nhà cửa thì anh vẫn cứ ham chơi, nhậu nhẹt với bạn bè suốt ngày. Những lúc tôi góp ý, anh lại nổi nóng và chửi bới tôi, lẫn cả gia đình tôi không ra gì… nhưng nghĩ vì gia đình, vì con cái nên tôi lại nhẫn nhục chịu đựng.
Buồn vì cảnh gia đình không hạnh phúc, tôi lang thang vào room chat để mong tìm được một người bạn để tâm sự, chia sẻ với nhau những nỗi niềm này. Và rồi, tôi đã tìm được một người bạn, ban đầu tôi chỉ có ý định giết thời gian… nhưng không hiểu sao, càng nói chuyện với người đó, tôi cảm thấy rất hợp và luôn lắng nghe, chia sẻ cùng tôi.
Khi anh hỏi tôi đã có gia đình chưa thì tôi nói dối rằng, “Em chưa có gia đình”, rồi chúng tôi đã cho nhau xem ảnh và cảm thấy khoảng cách giữa hai người bạn ảo càng ngày càng gần gũi nhau hơn.
Anh hơn tôi 2 tuổi, anh rất đẹp trai, đẹp một cách hiền lành, thân thiện, chứ không vũ phu như chồng tôi. Khi nói chuyện trên mạng, chúng tôi nói chuyện với nhau rất thẳng thắn nên khi gặp nhau, chúng tôi cũng không hề có gì ngại ngần hay lạ lẫm. Nhìn anh ở ngoài trông còn đẹp hơn anh trong ảnh và tôi cũng vậy, nhìn phom người thon thả của mình, không ai biết rằng tôi đã sinh con.
Chúng tôi đã ở bên nhau một ngày một đêm… và tất nhiên là chuyện ấy đã xảy ra. Anh là một người rất hoàn hảo: đẹp trai, phong độ, ăn nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai và đặc biệt là anh rất giỏi chiều phụ nữ. Dù chỉ được ở bên anh một đêm thôi… nhưng tôi cảm giác mình như cái cây héo khô được tưới thêm nhựa sống. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ như khi ở bên anh.
Từ hôm được ở bên anh, ngày nào tôi cũng nhớ anh và cảm thấy ngưỡng mộ anh rất nhiều. Hôm nào không thấy anh online hay không được nói chuyện với anh khiến tôi cảm thấy rất buồn. Tôi biết nếu mọi chuyện bại lộ, tôi sẽ mất tất cả. Hơn nữa, chuyện tình cảm của chúng tôi cũng sẽ không đi được đến đâu… nhưng càng nghĩ, tôi lại càng thấy yêu anh hơn và chán ghét cuộc sống gia đình mình.
Các bạn ạ! Tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi có nên tiếp tục lén lút yêu anh không? Nếu như chồng tôi biết được điều bí mật này thì chắc chắn một điều rằng, gia đình tôi sẽ tan vỡ… nhưng nếu không có anh, tôi sẽ chẳng còn niềm hạnh phúc nào nữa.
Các bạn ạ! Tôi phải làm sao đây? Tôi yêu anh nhiều lắm… nhưng tôi phải làm sao để dối diện với gia đình mình?
Tôi mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để giúp tôi vượt qua tình huống này!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi yêu anh, bất chấp anh đã có vợ
Từ khi gặp anh, tôi mới biết thế nào là yêu và hạnh phúc. Ở bên anh, tôi luôn có cảm giác được che chở và được bảo vệ. Anh biết tôi nghĩ gì, muốn gì và anh biết cách làm cho tôi vui. Vì vậy mà một cô gái trẻ trung, xinh tươi, chưa kết hôn như tôi lại rất yêu anh dù anh là người đã có vợ.
Ảnh minh họa
Dù là một cô gái nông thôn từ nhỏ gắn bó với cuộc sống lam lũ vất vả nhưng tôi lại rất ưa nhìn và lôi cuốn bởi đôi mắt đen huyền lúng liếng cùng hai má núm đồng tiền. Có lẽ vì vậy mà vừa chân ướt chân ráo bước chân vào cổng trường Đại Học tôi đã có không ít chàng trai trong lớp và cùng khoa để ý làm quen.
Người tình đầu tiên của tôi là một chàng trai cùng lớp. Vì cùng hoàn cảnh xa quê nên chúng tôi dễ đồng cảm với nhau và cố gắng bảo nhau cố gắng học tập và ở lại Hà Nội lập nghiệp. Từ khi yêu nhau chúng tôi luôn ở bên nhau, sáng cùng nhau lên giảng đường học, chiều lên thư viện học bài, tối cùng nhau đi học thêm ngoại ngữ. Biết chuyện chúng tôi yêu nhau, bạn bè trong lớp lẫn trong khoa không ít người ghen tỵ vì cả tôi và người yêu của tôi năm nào cũng có học bổng của trường.
Thấy tôi vừa học giỏi vừa xinh xắn nên dù đã có người yêu, tôi vẫn nhận được không ít lời tỏ tình của các chàng trai khác. Một trong số họ có Tuấn - người học trước tôi một khóa. Không hiền lành, chân thật như người yêu của tôi, Tuấn đẹp trai, ga lăng và rất biết cách lấy lòng phụ nữ. Ban đầu tôi không để ý Tuấn vì tôi chúa ghét loại đàn ông "lẻo mép" như Tuấn. Nhất là nghe mọi người nói Tuấn thay người yêu như thay áo mà hầu hết người yêu của Tuấn đều là hoa khôi của trường. Tôi càng tỏ ra phớt lờ thì Tuấn càng quyết tâm tán tôi cho bằng được. Và rồi để làm quen với tôi Tuấn đưa ra lý do muốn thuê tôi làm gia sư cho em gái Tuấn vào các buổi tối khiến tôi cũng khó từ chối. Dù cũng đắn đo trước sau nhưng nghĩ đến chuyện có thêm thu nhập đỡ bố mẹ thì tốt quá nên tôi bỏ qua tất cả mà nhận lời đồng ý.
Vì tôi không có xe phải đi xe buýt nên tối nào Tuấn cũng qua phòng trọ đón tôi. Mải mê vừa đi học vừa đi dạy nên tôi gần như không có thời gian người yêu mình của mình. Nghe tôi nói đi gia sư để kiếm thêm thu nhập nên người yêu tôi cũng không nói gì. Nhưng vài lần bắt gặp Tuấn đến đợi tôi ở phòng trọ anh tỏ ra khó chịu, rồi nghe ai nói gì đó nên anh luôn tra hỏi tôi về nhà lúc mấy giờ, và vì sao về muộn thế. Tôi giải thích thế nào anh vẫn không hiểu mà còn nghi ngờ tôi đi chơi với Tuấn nên mới về muộn. Rồi chúng tôi xảy ra cãi vã, mâu thuẫn ngày càng lớn dần.
Những ngày lễ tôi không biết vô tình hay cố ý Tuấn luôn đến lớp tôi tặng tôi những bó hoa hồng thật lớn trong sự ngỡ ngàng của tôi và mọi người. Người yêu tôi đã nhiều lần không kìm chế được chạy đến dằng lấy bó hoa trên tay tôi ném thẳng vào mặt Tuấn khiến tôi quá xấu hổ và thất vọng. Không còn cách nào khác, dù vẫn còn yêu anh tôi bắt buộc phải chia tay anh trong nước mắt và nuối tiếc.
Từ đó, Tuấn càng quan tâm và chia sẻ với tôi mỗi khi tôi buồn. Dần dần tôi cũng đã đón nhận tình cảm của Tuấn. Yêu Tuấn tôi được chiều chuộng rất nhiều, hết chở tôi đi ăn ở những nơi đắt tiền còn mua tặng tôi những món quà đắt tiền mà trước đó tôi chưa bao giờ được người yêu cũ dành tặng.
Ban đầu tôi thấy mãn nguyện với những gì Tuấn dành cho tôi. Có điều Tuấn lại rất gia trưởng và độc đoán. Tuấn năm lần bảy lượt cấm tôi không được đi học ngoại khóa, không giao lưu bạn bè với ai vì Tuấn sợ Tuấn sẽ như người yêu trước của tôi. Tôi hiểu Tuấn yêu tôi, muốn tôi là của riêng Tuấn nên tôi cũng đồng ý với một điều kiện những dịp ngoại khóa của nhà trường tổ chức tôi phải được tham gia. Tuấn đồng ý vì Tuấn biết Tuấn sẽ đi cùng tôi. Nhưng dần tôi càng thấy mệt mỏi vì làm gì ở đâu Tuấn luôn kìm kẹp khiến tôi ngạt thở. Đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa.
Cuối cùng tôi đòi chia tay nhưng Tuấn không chịu. Chúng tôi dằng co nhau, đỉnh điểm nhất Tuấn đến tận lớp tôi làm ầm lên khi thấy tôi đi tình nguyện cùng mấy anh trong khoa. Vừa xấu hổ, vừa nhục nhã vì đây là lần thứ 2 tôi bị hai người đàn ông yêu tôi làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè, thầy cô. Lúc đó, tôi chỉ muốn độn thổ để không ai nhìn thấy mình. Bỏ chạy về phòng trọ tôi liền gọi điện cho em gái Tuấn từ nay không đến gia sư nữa.
Từ đó tôi quyết định đóng chặt trái tim mình và dồn toàn bộ thời gian lẫn tâm chí để ôn thi tốt nghiệp ra trường đi làm.
Với tấm bằng loại ưu tôi dễ dàng xin được một công việc ở lại Hà Nội và không nghĩ gì tới chuyện yêu ai. Hễ có chàng nào có tình ý với tôi là tôi lại thấy chột dạ sợ sệt vì những gì đã qua. Nếu nghe ai đó nói rằng chàng ấy thế này thế khác là tôi tìm cách lảng tránh. Quả thực cả hai người đàn ông mà tôi đã yêu dù rất yêu tôi nhưng không ai hiểu tôi, họ không biết nên làm thế nào để tốt cho tôi. Họ nông nổi và luôn làm tôi thất vọng. Họ không hiểu tôi cần gì, nghĩ gì mà họ chỉ biết làm theo ý mình. Lý do đơn giản vì họ quá trẻ, không có kinh nghiệm nên dù họ không mang cho tôi cảm giác che chở, được bảo vệ khi ở bên họ.
Làm cùng phòng với tôi có trưởng phòng Minh hơn tôi 7 tuổi. Anh luôn khiến tôi tin tưởng và dễ chịu mỗi khi ở bên anh. Ban đầu vì biết anh đã có vợ nên tôi luôn xem anh như một người anh mà không hề đề phòng. Thấy tôi nhanh nhẹn, dễ mến nên anh luôn tỏ ra ưu ái tôi. Mỗi khi tôi có khó khăn trong công việc hay những có tâm sự anh luôn biết cách làm cho tôi vui và cho tôi những lời khuyên giúp tôi vượt qua. Tôi cũng không ngại cởi mở lòng mình với anh và anh cũng vậy.
Dần dần chuyện gì đến cũng đã đến, chúng tôi gắn bó và có tình cảm với nhau. Thời gian ở bên anh tôi thực sự hạnh phúc vì anh luôn làm cho tôi vui. Anh mang lại cho tôi cảm giác luôn được anh che chở, được bảo vệ. Cảm giác này mà trước đó chưa bao giờ tôi có được. Chúng tôi ngập tràn trong hạnh phúc mà quên đi tất cả. Anh nói tôi mới là tình yêu đích thực của anh, chưa bao giờ anh được ai quan tâm, chia sẻ như tôi. Nhất là vợ chồng anh nhiều năm nay đã không còn tình cảm, họ sống với nhau vì trách nhiệm mà thôi. Từ lâu, anh làm gì, ở đâu, anh vui hay buồn cũng chỉ có mình anh. Nghe anh chia sẻ tôi càng thương anh và muốn gần anh ở bên anh để anh không bao giờ phải cô đơn hay buồn nữa.
Và rồi, trong một chuyến công tác vào Sài Gòn chúng tôi đã thực sự thuộc về nhau. Tôi đã dành tất cả những gì đẹp nhất của đời người con gái cho anh mà trước đó tôi luôn gìn giữ. Anh càng tỏ ra yêu tôi hơn vì anh là người đàn ông đầu tiên khám phá tôi.
Tưởng như sẽ không còn gì hơn nữa vì tôi đã thuộc về anh. Bất ngờ anh xin nghỉ phép một thời gian để giải quyết chuyện gia đình. Tôi đã nghĩ vì anh thực sự yêu tôi và muốn chung sống cùng tôi nên anh mới có quyết định quan trọng đó. Niềm vui chưa kịp nở trên môi thì tôi nhận được tin anh xin nghỉ hẳn vì đã xin được một chỗ làm khác"ngon" hơn. Tôi vội vàng gọi điện cho anh thì anh nói anh bận sẽ liên lạc với tôi sau.
Chiều nay một mình tôi lặng lẽ đi về, chưa bao giờ tôi thấy cô đơn như lúc này. Tôi yêu anh và dành cho anh tất cả. Không lẽ tôi đã sai hay vì tôi là người thứ ba xen vào cuộc hôn của anh nên tôi mãi mãi chỉ là người đến sau?
Anh ơi, tình yêu đâu có lỗi hay chỉ vì anh đã có vợ nên em không được phép yêu anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ khó tìm được cảm xúc như khi bên anh Em không bằng người ta, cũng chẳng có gì đặc biệt, em thừa nhận điều đó, vì vậy mà chúng ta không thể đi cùng nhau anh ạ. Em rất hạnh phúc trong thời gian vừa qua, em đã có những tháng ngày hạnh phúc bên anh, tuy nhiên hạnh phúc đó xen lẫn cả đau khổ, buồn tủi. Anh! Cuối cùng thì...