Chỉ một câu xin lỗi có đủ với tất cả thanh xuân của em?
Trong thư rất dài, em cũng không đọc hết, chỉ biết dòng cuối anh ghi hai chữ “Xin lỗi”. Chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại thanh xuân của em ư? Chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tháng năm em chờ đợi anh ư?
Gửi người đàn ông em yêu!
Cái rét giá lạnh của mùa đông làm trái tim em như đông cứng. Cho dù em có mặc bao nhiêu chiếc áo ủ ấm cho cơ thể cũng không làm bớt phần nào trái tim băng giá này. Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi mà không nỡ nhắc nhở em rằng mùa đông lại đến. Đã bao lâu rồi em sống trong sự bần thần, vô nghĩ, mặc kệ đường đời đưa đẩy thế nào em cũng chấp nhận. Em đã từng nói nếu một ngày em không nhìn thấy anh, có lẽ em sẽ không sống nổi. Nhưng cũng bảy năm rồi em sống thiếu anh…
Cũng đã bảy năm rồi, em đã quên đi sự tồn tại của anh, nhưng những kí ức đẹp đẽ nhất của hai ta không thể nào phai mờ được trong tâm trí em. Em đã từng trách anh, hận anh, sao có thể nỡ làm tổn thương trái tim bé nhỏ này. Người ta hỏi em rằng: “Có đáng không?” Không! Anh không đáng để em hao phí thứ tình cảm này, anh không đáng để em phải rơi nước mắt, không đáng để bỏ mất cái tuổi xuân.
Anh à, thời gian thay đổi, em cũng thay đổi. Không còn là cô bé ngây thơ ngày nào cũng lẽo đẽo làm nũng với anh nữa, có lẽ sau mỗi lần gục ngã đã khiến em trưởng thành mạnh mẽ hơn. Nhưng dù có mạnh mẽ vững chắc với một trái tim sắt đá đi chăng nữa khi đứng giữa căn phòng nhỏ bé này, lí trí cuối cùng cũng không thể đánh bại được cảm xúc.
Đã từng là căn phòng tổ ấm của em và anh, đã từng là nơi ấm cúng tràn ngập tiếng cưới mà nay căn phòng này bỗng sao lạnh lẽo đến vậy. Không còn hình ảnh rực rỡ tràn đầy sức sống như trong tâm trí em, căn phòng trở nên già nua, cũ kĩ. Em vẫn ngồi tựa nơi này, qua cánh cửa kính trắng xóa, làn mưa bụi như hòa cùng làn sương sớm khiến tầm mắt em chỉ hiện một màu trắng xóa tựa như con đường à e đang chọn cũng mù mịt như vậy. Trong vô thức, đôi bàn gầy gò yếu đuối đang dần hé mở cánh cửa cũ kĩ, làn mưa bụi bỗng “tạt” vào khuôn mặt nhỏ bé của em, rát lắm anh ạ, nhưng có phải làn mưa bụi ấy đang an ủi che chở em không, mà sao chúng như thấm dần, hòa cùng những giọt lệ đang tràn trên gương mặt đáng thương của em. Cơn gió mùa Đông Bắc thổi về phía căn phòng, làm xáo trộn đồ đạc, tiếng chuông gió như ngân cùng tiếng gió, gió luồn qua khe tóc em, lạnh thấu xương, khiến trí óc của em bừng tỉnh lại. Dường như em được tỉnh lại sau giấc mộng, sau bao ngày thẩn thơ có lẽ em được làm chính em một lần nữa.
Anh biết không, trong căn phòng nhỏ bé này, bỗng bao nhiêu kí ức tràn về trong tâm trí em. Chưa bao giờ em khao khát được nằm trong vòng tay anh này lúc này, nỗi cô đơn mệt mỏi sau bao ngày đeo chiếc mặt nạ, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ khiến em mệt mỏi. Em muốn được yếu đuối một lần nữa, muốn được khóc trên bờ vai ấm áp của anh một lần nữa.
Video đang HOT
“Bờ vai này sẽ vì em mà chắn mưa chắn gió, bàn tay này sẽ bảo vệ em suốt đời, đôi chân này sẽ cùng em đến tận chân trời, hơi thở này sẽ mãi bên em miễn là anh còn sống.”
Từng là câu nói khiến em hạnh phúc mà nay chỉ là những giọt lệ lăn trên khóe mắt, khiến em đau đớn. Nếu ngày đó, anh thẳng thắn nói với em rằng: “Anh xin lỗi! Anh yêu cô ấy”, thì có lẽ em sẵn sàng lùi về sau và không hoài phí cả tuổi xuân để chờ anh trong vô vọng. Anh biết rõ em là người ghét chờ đợi mà, nhưng người đó là anh, là người đàn ông em yêu nên em sẵn sàng bỏ cả thanh xuân để chờ anh. Nhưng đổi lại em nhận lại được gì? Sự áy náy qua lời xin lỗi? Thương xót cho một kẻ ngốc nghếch?
Phải đấy, vì quá ngốc nên em mới bỏ lỡ quãng thời gian đẹp nhất mà tin vào thời gian có thể thay đổi tình cảm của một người. Đúng là thời gian khiến lòng người thay đổi, nhưng không thể khiến anh sẽ yêu em. Ngày anh đi không để lại cho em một lời. Rồi đến một ngày anh bỗng gọi điện cho em,hỏi em mẫu váy nào đẹp, kiểu nhẫn nào đẹp, rồi nhắn nhủ khi về nước sẽ mang đến cho em một bất ngờ. Em đã nghĩ rằng, phải chăng mình sẽ là cô dâu, anh là chú rể, hai ta cùng nhau tiến vào lễ đường. Em nghĩ rằng mình sẽ là người hạnh phúc nhất, nhưng em đã lầm, hóa ra em chính là kẻ đáng thương nhất, bảy năm yêu anh, bốn năm chờ anh cũng không thể đổi lấy một lời yêu.
Ngày hôm đó, em nhận được bức ảnh cưới của anh với người phụ nữ khác, hai người rất hạnh phúc. Mắt em cứ mờ dần, nước mắt rơi xuống từ khi nào em cũng chẳng rõ. Có lẽ ngay từ đầu, yêu anh là lựa chọn sai lầm. Vốn dĩ trong cuộc tình này, em là đạo diễn, là người viết kịch bản, đồng thời là diễn viên, còn anh chỉ là người vô tình lướt qua nhập vào vai diễn cùng em. Nhưng cái kết không hạnh phúc như em mong muốn, lẽ nào là duyên phận sắp đặt hai ta đến với nhau nhưng không ban cho ta chút phúc nào, có lẽ hai ta chỉ có duyên chứ không có phận.
Thanh xuân là quãng thời gian đẹp nhất của con người, là quãng thời gian của mối tình còn ngây ngô mới chớm nở, bình dị mà sâu lắng. Nhưng thanh xuân của em là vòng tuần hoàn khép kín trong “chờ đợi”, là quãng thời gian cô đơn tủi nhục nhất,một mình em bơ vơ chống chọi giữa làn sóng nguy hiểm của xã hội. Nhưng em vẫn cố chấp kiên trì chờ đợi anh, mặc kệ thanh xuân trôi đi mau chóng, ngu ngốc bỏ lỡ tuổi xuân một cách uổng phí để rồi nhận lại lời xin lỗi muộn màng.
Bưu điện phát thanh đã gửi cho em bức thư vào tháng trước nhưng nội dung ngày tháng đã ghi từ năm ngoái. Trong thư rất dài, em cũng không đọc hết, chỉ biết dòng cuối anh ghi hai chữ “Xin lỗi”. Chỉ một câu xin lỗi là có thể bù lại thanh xuân của em ư? Chỉ một câu xin lỗi là có thể bỏ qua tháng năm em chờ đợi anh ư? Quá muộn rồi, anh khiến em rất thất vọng, điều em hối tiếc nhất lúc này không phải là quá yêu anh mà là đã đánh mất quãng thời gian đẹp đẽ nhất. Nó được gọi là thanh xuân!
Theo blogradio.vn
Phụ nữ đừng vì sợ cô đơn mà yêu lầm người, cũng đừng vì yêu lầm mà cô đơn trọn đời
Đàn bà thương mình một mà thương con tới mười. Sợ con khổ, sợ con thiếu thốn nên cứ ôm lấy danh phận vợ chồng mà sống. Nhưng càng làm như thế, cuộc đời đàn bà lại phải chịu cô đơn đến bao giờ?
Đàn bà có nhiều lúc thấy mình trơ trọi, bơ vơ. Nỗi cô đơn không người chia sẻ, không người thấu hiểu nhiều khi còn đáng sợ hơn những lúc trong túi không có một đồng. Phụ nữ nhiều người gồng mình lên mạnh mẽ nhưng trong lòng họ vẫn biết rằng mình cần một bờ vai, cần người quan tâm thấu hiểu đến mức nào.
Đàn bà sau chia ly, đổ vỡ thường rất dễ tìm một bờ vai để lấp đi nỗi cô đơn trong lòng - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà sau chia tay, sau đổ vỡ, tâm trạng chán chường tuyệt vọng thường rất dễ ngã vào lòng một người đàn ông khác. Chẳng phải yêu, cũng chẳng phải quá cần nhưng để lấp đi nỗi cô đơn chất chứa trong lòng. Đàn bà sợ nếu một mình biết đâu mình chẳng thể đứng vững, rồi mình sẽ rơi vào bế tắc. Thôi thì ngã đại vào vòng tay ai đó để lòng mình vơi bớt cô đơn.
Nhưng tình yêu khi đàn bà cô đơn thường chẳng mấy khi có kết cục đẹp. Yêu nghĩa là cùng san sẻ, cùng vun vén cho mối quan hệ. Yêu là thấy mình vui vẻ, hạnh phúc khi ở cạnh người đó. Thế nhưng, giữa mối quan hệ như thế, đàn bà có thấy mình vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn không? Rồi khi tình yêu đổ vỡ, họ lại đau đớn, lại chìm trong những nỗi u uẩn khó lòng dứt bỏ được.
Có những người phụ nữ vì cô đơn mà yêu lầm người. Nhưng cũng có những người yêu lầm người mà chịu nỗi cô đơn tận cùng. Nghĩa là thanh xuân dốc cạn, mọi thứ mình có đã trút hết cho cuộc tình kia rồi. Để khi người ta quay lưng, phụ nữ vừa đau đớn vừa ngỡ ngàng. Trên đời này sợ nhất cảm giác người thương yêu nhất phản bội. Đàn bà mất chỗ bám víu, mất hết niềm tin vào tình yêu, vào cuộc đời.
Đàn bà yêu lầm người khổ một nhưng lấy nhầm người thì nỗi khổ ấy tăng lên cả trăm lần - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà biết mình yêu nhầm người thì hãy mạnh mẽ mà buông bỏ. Bởi yêu lầm thì khổ một nhưng lấy nhầm chồng thì khổ gấp trăm lần. Cái khổ ấy không chỉ cho riêng mình mà còn khổ cả con cái. Bao nhiêu người làm vợ, nằm cạnh chồng mà cô đơn vô cùng. Đêm trào nước mắt vì những vô tâm, ích kỉ thậm chí tàn nhẫn. Chồng của mình nhưng tâm trí không thuộc về mình.
Đàn bà lấy nhầm chồng có nên chịu đựng hay không? Đàn bà muôn đời yếu đuối, nhất là khi đã có con họ lại khó buông tay. Thương mình một mà thương con tới mười. Sợ con khổ, sợ con thiếu thốn nên cứ ôm lấy danh phận vợ chồng mà sống. Nhưng càng làm như thế, cuộc đời đàn bà lại phải chịu cô đơn đến bao giờ? Sống với chồng mà không thấy hạnh phúc, chỉ nhận về chua chát thì đàn bà phải biết tự giải thoát cho mình.
Phụ nữ à, đau khổ hay hạnh phúc chính là do bản thân mình lựa chọn - Ảnh minh họa: Internet
Đàn bà sống thiên về tình cảm. Nhưng đàn bà à, đừng vì cô đơn mà yêu lầm người, cũng đừng vì yêu lầm người mà cam chịu cô đơn cả một đời. Vốn dĩ ta không thể lường hết được những biến động sẽ xảy đến với mình nhưng hạnh phúc, đau khổ là do mình lựa chọn chứ không phải bất kì - một người nào khác.
Theo guu.vn
Kí ức đẹp đẽ nhất trong thanh xuân là anh Thành Vinh này, mùa thu vẫn còn đó, các con phố các ngõ đường vẫn còn đây nhưng người con trai em yêu hẳn là đang ở một nơi nhộn nhịp, đầy ắp tiếng cười của thủ đô đông đúc và có lẽ chẳng còn nhớ những kí ức về em với mùa thu thành Vinh những năm tháng ấy nữa. Gửi anh...