Chỉ mới bảo vợ trích thêm một chút lương để hỗ trợ mẹ chồng người đã lo toan mọi việc nhà, chăm sóc cháu, vậy mà cô ấy phản đối không ngừng
Lâu nay, vợ chỉ đưa có 8 triệu cho mẹ lo tiề.n ăn, thêm 10 triệu mỗi tháng nữa cũng chẳng là bao so với khoản lương 50 triệu của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không đồng tình.
Ảnh minh họa.
Tôi viết ra những dòng này với mong muốn chia sẻ, hy vọng nhận được lời khuyên từ mọi người, và nếu vợ có đọc được, cũng có thể suy nghĩ lại về cách cư xử của mình.
Cuộc sống không lo toan, chỉ việc đi làm và trở về nhà
Vợ chồng tôi kết hôn được gần 3 năm, hiện tại có một b.é gá.i 18 tháng tuổ.i. Con chúng tôi vẫn chưa đi học, mọi việc chăm sóc cháu đều do mẹ tôi đảm nhận. Vợ tôi thì bận rộn với công việc ở công ty, cô ấy là trưởng phòng tổ chức sự kiện của một công ty lớn, lương tháng khoảng 50 triệu – gấp năm lần thu nhập của tôi. Nhờ vậy, cô ấy không phải lo toan bất kỳ việc gì trong nhà. Thậm chí việc nấu nướng, dọn dẹp cũng do mẹ tôi lo liệu.
Buổi sáng, cô ấy chỉ dậy chuẩn bị bữa sáng cho mình và con rồi đi làm, không quan tâm đến bữa sáng của chồng. Cả tháng chỉ đưa cho mẹ tôi 8 triệu tiề.n đi chợ và coi như hết trách nhiệm.
Video đang HOT
Đề nghị thêm chút tiề.n cho mẹ chồng lại thành mâu thuẫn
Mẹ tôi đã lớn tuổ.i, việc trông cháu hàng ngày cũng khiến bà đau lưng, mệt mỏi. Bà từng nói nếu không phải chăm cháu, bà có thể đi làm giúp việc kiếm thêm vài triệu mỗi tháng. Tôi nhận thấy điều đó hợp lý, nghĩ mình nên đền đáp công lao của mẹ, và vì thế tôi đề nghị vợ đưa thêm cho mẹ 10 triệu mỗi tháng.
Tưởng rằng cô ấy sẽ đồng ý, nhưng phản ứng của vợ thật khiến tôi không ngờ. Cô ấy nhất quyết phản đối, thậm chí còn dọa sẽ đưa con đi học trường quốc tế để khỏi nhờ mẹ trông. Cô ấy còn cho rằng việc chăm sóc cháu là trách nhiệm của bà nội, và nếu mẹ tôi chăm cháu chỉ vì tiề.n thì mới đáng trách.
Lời nói đó như dao cứa vào lòng tôi. Mẹ đã hy sinh tất cả để con cái yên tâm đi làm, lo toan hết mọi việc trong gia đình, vậy mà vợ lại tỏ ra vô ơn đến thế.
Nỗi thất vọng của tôi với người vợ bội bạc ân tình
Vợ tôi cứ mải mê làm việc, không phải lo con cái có bị bệnh hay thiếu bữa, không phải lo tiề.n nhà, tiề.n ăn uống hàng tháng. Tất cả đã có mẹ tôi chu toàn. Vậy mà khi nhắc đến khoản tiề.n nhỏ để đền đáp, cô ấy lại khó chịu đến thế.
Phải chăng vợ tôi đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà quên đi những gì mẹ chồng đã làm? Tôi chỉ mong nhận được lời khuyên từ mọi người, để biết mình nên xử lý thế nào khi mẹ đã ngỏ ý mong có thêm chút chi phí từ chúng tôi, nhất là trong hoàn cảnh lương tôi chỉ vừa đủ chi tiêu cá nhân.
Mẹ chồng luôn hằn học với con dâu, đến khi bà bệnh cần người chăm chị nói một câu khiến bà 'á khẩu'
Mấy hôm trước, mẹ tôi đi đứng không cẩn thận, vậy là ngã cầu thang, gãy chân. Mẹ tôi khi ấy gọi báo cho chị dâu, nhưng chị ấy lại bảo bận không có thời gian.
Vậy là mẹ tôi gọi cho tôi, có phần rụt rè. Bà bảo tôi nói với vợ sang chăm bà vài hôm, rằng ba tôi vụng về không nhờ vả được.
Tôi có một người anh. Khi đã có vợ, anh tôi chuyển ra ngoài sống. Cũng bởi gia đình chị dâu tôi giàu, có luôn nhà riêng cho hai anh chị. Nhưng hàng tuần, vợ chồng anh trai tôi vẫn về thăm ba mẹ. Chị dâu tôi dư dả tiề.n bạc, ăn nói lại khéo nên rất được lòng mẹ tôi. Bà quý chị ấy lắm, tới mức chẳng nỡ bảo sai chuyện gì trong nhà.
Ngược lại, mẹ tôi lại không cư xử được như thế với vợ tôi. Cứ đến giỗ, hay ăn uống trong nhà, mẹ tôi đều giao hết chuyện nấu nướng cho cô ấy. Trong khi đó, chị dâu tôi đến tận trưa mới sang, cũng không hề vào giúp vợ tôi nấu nướng hay dọn dẹp gì.
Mẹ tôi khi ấy chẳng trách chị tôi một lời, còn quay sang nói với vợ tôi: "Đừng có mà so bì, Lan nó đi xa vất vả, lúc về còn nắng nóng. Thôi thì có mấy cái bát, con rửa đi còn đợi ai?".
Tính tôi chẳng phải nhỏ nhen tị nạnh nhưng thấy cảnh đó cũng thương vợ mình. Nhà vợ chồng anh tôi cũng chỉ cách nhà chúng tôi 20 phút đi xe máy. Nói chẳng phải gì, tôi biết rõ chị dâu tôi biếu mẹ tôi tiề.n nhiều, quà đắt, bà cũng ưu ái chị ấy hơn.
Đến cả lúc ngồi vào ăn cơm với mọi người, mẹ tôi còn khen chị dâu không tiếc lời với họ hàng. Còn khi mọi người nhắc tới dâu út đảm đang, tháo vác, lại nấu ăn ngon thì bà chẳng nói một lời. Tôi thấy vậy buồn lắm. Lúc ấy, tôi cũng nào dám trách mẹ thiên vị, chỉ tự trách mình không làm được nhiều tiề.n, khiến vợ bị xe.m thườn.g. Còn cả những lúc mẹ tôi trách mắng vợ những điều nhỏ nhặt, tôi lại càng xót cho vợ hơn.
Tôi lấy đó làm động lực làm ăn, kiế.m tiề.n. Trời thương, 4 năm sau, chúng tôi đủ tiề.n mua một căn nhà riêng. Dù chẳng phải sang giàu như anh tôi, nhưng nhà của chúng tôi vẫn đủ đầy ấm áp. Từ lúc ra riêng, tôi cũng mừng vì vợ sống thoải mai, vui vẻ hơn trước nhiều. Theo đó, công việc của cô ấy dần tốt hơn, vợ tôi được thăng chức, lương được tăng.
Cùng lúc đó, gia đình vợ chồng anh trai tôi lại có biến cố. Nhà vợ anh ấy bị lừa tiề.n, phải ôm nợ không ít, công việc của anh ấy dần đi xuống. Cũng từ đó, lâu rồi tôi không còn nghe mẹ tôi khoe được chị dâu tặng quà đắt tiề.n nữa.
Mấy hôm trước, mẹ tôi đi đứng không cẩn thận, vậy là ngã cầu thang, gãy chân. Mẹ tôi khi ấy gọi báo cho chị dâu, nhưng chị ấy lại bảo bận không có thời gian.
Vậy là mẹ tôi gọi cho tôi, có phần rụt rè. Bà bảo tôi nói với vợ sang chăm bà vài hôm, rằng ba tôi vụng về không nhờ vả được.
Tối đến, tôi nói với vợ chuyện ấy. Nhưng vợ tôi thì cứ im im chẳng nói lời nào. Tôi đành nhắc lại thì lại nghe tiếng vợ gắt lên: "Xưa nay mẹ anh khen đứa nào thì giờ gọi về mà hầu!". Cô ấy cứ thế bỏ vào phòng. Tôi sững người cũng chẳng biết nói gì. Vì thật sự cũng là do mẹ tôi từ trước đến nay cư xử không tốt với cô ấy.
Chiều hôm sau, khi đi làm về, tôi đành mua đồ ăn để sang nhà nấu cho mẹ bữa cơm. Vậy mà, vừa tới nhà tôi đã thấy nhà cửa gọn gàng, cơm nước cũng đâu vào đấy. Bất ngờ hơn nữa chính là thấy vợ tôi bưng chén canh đi từ phòng mẹ tôi ra. Thấy tôi, vợ như chẳng để ý, cứ vậy đi thẳng xuống nhà bếp.
Tối về rồi, tôi cứ im lìm ôm lấy vợ. Lòng cứ nghẹn ngào, giọng nói cũng nghẹn lại: "Cảm ơn em vì bao dung, không để bụng những gì mẹ đã làm với em". Vợ tôi chẳng nói gì, cứ xoa lấy tay tôi như đáp lại bằng sự cảm thông, thấu hiểu.
Vậy là sáng nay, mẹ tôi gọi, bà nói xin lỗi vì đã cư xử không tốt với vợ tôi từ trước đến nay. Tôi thấy trong lòng cũng nhẹ nhõm đi thật nhiều. Vì cuối cùng bà cũng đã hiểu tình cảm của người thân cho nhau không phải chỉ đo bằng vật chất, bạc tiề.n, mà là ở tấm lòng...
Ngay ngày tái giá, chồng cũ đưa con để vào tay rồi nói một câu khiến tôi hối hận vô cùng Bế con trên tay mà tôi mà lòng tôi đau thắt từng cơn, vội vã nhìn sang cầu xin chồng sắp cưới. Tôi từng có một đời chồng. Cuộc hôn nhân trước mang đến cho tôi nhiều tổn thương. Tôi sống với chồng cũ như sống trong địa ngục, không có hạnh phúc. Anh ta bỏ bê gia đình, ra ngoài cặp kè...