Chỉ lấy chồng già, góa vợ, không con
Hình ảnh các hoàng tử đẹp trai, hào hoa ngày càng ít xuất hiện trong giấc mơ của nhiều cô gái trẻ. Họ thích… chồng già.
Tầm gửi thế hệ mới
Trâm, một sơn nữ Tuyên Quang, chua xót nhận kết quả thi đại học. Trượt, Trâm cay đắng nuốt nước mắt vào trong, quyết tâm về thủ đô ôn luyện.
Được một người quen giới thiệu, Trâm may mắn thuê được một phòng trọ khá sạch đẹp và hợp túi tiền. Xóm trọ gồm ba phòng và nhà “ông chủ”. Hai phòng bên cạnh là của hai anh sinh viên mới tốt nghiệp, họ đi làm liên miên, cuối tuần mới tạt qua nhà một chút.
Vậy là xóm trọ hầu như lúc nào cũng chỉ có Trâm và ông chủ. Gọi là ông chủ chứ thực ra “anh ấy” mới ngoài 30. Anh sống một mình khiến Trâm tò mò. Qua những lần nói chuyện đầu tiên, cô biết được vợ anh đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan và…ở lại luôn bên đó cùng ông chủ của mình.
Một kế hoạch tiết kiệm tiền chi tiêu hàng tháng được Trâm lên chi tiết. Bắt đầu từ việc vệ sinh xóm, tiện thể quét hộ anh cái sân. Một tuần sau, Trâm đã chuyển từ “sân” vào “nhà”. Cô lau nhà, dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Có người giúp đỡ, “anh chủ” cũng thấy vui hơn. Vừa nói chuyện vừa lau lại cái TV, sửa lại cái bóng đèn đã hỏng…
Cứ như thế sau hai tháng, từ giảm tiền điện, không thu tiền nước, đến miễn phí tiền nhà, Trâm “mở cờ trong bụng” khi kế hoạch được hoàn thành xuất sắc.
Nhưng cũng từ đây, ước mơ đại học dần rời xa Trâm. Không còn hứng thú gì với sách vở, Trâm dành toàn bộ thời gian để chuyển từ “nhà” xuống “bếp” của anh chủ. Đồng thời chờ đợi ngày “tiếp quản” cơ ngơi mà người vợ “xứ Đoài” của anh đã gửi tiền về xây dựng.
Đầu tiên là mua hộ anh con cá, mớ rau, rồi cắm hộ anh nồi cơm. Chẳng bao lâu hai người bắt đầu ăn chung. Những lá thư trả lời cho mối tình đầu thời phổ thông cứ thưa dần rồi tắt lịm.
Video đang HOT
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Giờ đây, nhìn các tân sinh viên háo hức lên đường nhập học, Trâm chợt thấy chạnh lòng. Biết làm gì đây khi ước mơ và hoài bão đã rời xa? Chẳng lẽ cứ trông chờ vào xóm trọ giờ đây chỉ còn hai phòng đóng tiền? Hay là về quê? Thôi đành “tầm gửi” nơi “phồn hoa” chờ cơ hội mới.
May mắn hơn Trâm, Thu học tại trường Trung cấp Kinh tế được người quen giới thiệu làm gia sư cho một học sinh tiểu học ngay trong nội thành Hà Nội. Ngay sau vài buổi dạy đầu tiên, Thu được biết mẹ cháu mất cách đây ba năm vì bệnh nặng, do vậy đối tượng của Thu đã chuyển từ “con” qua “bố”.
Biết anh thuê mình làm gia sư nhưng có nghĩa là trông nom con giúp anh những lúc anh bận việc vắng nhà, Thu không tiếc công sức chăm sóc học sinh nhằm làm “viên gạch lót đường” để tiếp cận và chinh phục “phụ huynh”.
Những buổi học cứ kéo dài dần, không chỉ dạy học, Thu còn lo cho học sinh tắm rửa, ăn uống. Hôm nào cô cũng cố nán lại chờ bố cháu về rồi mới tạm biệt. Lâu dần, sự có mặt của Thu trở nên quen thuộc trong gia đình học sinh. Thu mừng thầm khi mình có vai trò ngày càng quan trọng không chỉ với học sinh mà còn cả phụ huynh.
Đang loay hoay chưa biết làm cách nào để “xúc tiến” mối quan hệ gần gũi hơn với phụ huynh học sinh, Thu mừng như bắt được vàng khi học sinh gọi điện: “Mời cô đi ăn với bố con con”. Bữa ăn thật đầm ấm và hạnh phúc. Cô giáo và phụ huynh nói chuyện không biết chán về cậu học sinh tiểu học.
Giờ đây, Thu đang “nuôi mộng” không chỉ chăm sóc học sinh mà còn “nâng khăn sửa túi” cho phụ huynh.
Chồng già, đỡ mệt
Xuân, quản lý một nhà hàng nổi tiếng thẳng thắn: “Mình chưa bao giờ chờ đợi một hoàng tử đẹp trai giàu có cả. Mình luôn chủ động tiếp cận những người đàn ông thành đạt trong kinh doanh nhưng lại kém may mắn về gia đình. Chẳng có gì ngăn cản họ hạnh phúc cả. Mình sẽ là người làm việc đó”.
Điều này giải thích tại sao khi Xuân không ngần ngại lên xe hoa cùng một ông chủ người Nhật đã ngoài 60 và góa vợ từ 20 năm nay. Theo Xuân: “Tình yêu không có tuổi, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng”.
Cũng như Xuân, Dung, nhân viên văn phòng từ chối không biết bao nhiêu chàng đẹp trai đầy nhiệt huyết tuổi trẻ để đi theo tiếng gọi trái tim. Dung lên xe hoa cùng người tình gần bằng tuổi… ông ngoại mình.
Dung nói: “Yêu nghĩa là phải đảm bảo cuộc sống cho nhau. Nếu yêu và lấy “anh ấy”, cuộc sống của mình sẽ được đảm bảo ngay cả khi “anh ấy” không còn trên đời này nữa”.
Thực ra cũng khó hiểu cái mà Dung và Xuân cho là hạnh phúc và tình yêu và cũng không ai trách cứ gì họ cả. Chỉ có điều không thể không nghi ngờ rằng họ đang chờ đợi ngày được thừa kế gia sản mà chồng cùng… người vợ trước đã dày công xây dựng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Món đồ chơi" không còn giá trị
Khi lấy đi đời con gái của tôi, anh bỏ rơi tôi như món đồ chơi không còn giá trị
Năm 17 tuổi, tôi bắt đầu quen anh. Ngày ấy, tôi là cô gái rất hồn nhiên và rất năng nổ tham gia các hoạt động đoàn, thanh niên của địa phương. Hôm ấy, tôi đang hướng dẫn cho các em nhỏ hát múa để tham gia văn nghệ "Vui đêm Trung thu" do địa phương tổ chức thì anh theo mấy cậu thanh niên trong xóm đến nhà tôi chơi.
Anh lớn hơn tôi 3 tuổi và hiện đang là sinh viên của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội. Tuy tôi và anh ở khá gần nhà nhau nhưng rất hiếm khi chúng tôi gặp nhau vì anh hầu như không tham gia các hoạt động của địa phương mà suốt ngày chỉ biết học.
Khi anh lên nhà tôi chơi và xem tôi hướng dẫn cho trẻ con hát múa thì cũng kể từ lúc ấy, anh đã để ý đến tôi. Hôm đó, tôi không nói với anh câu gì, mặc dù tôi biết anh đang ngồi đó ngắm tôi không rời mắt. Và từ hôm ấy trở đi, anh thường xuyên đến nhà tôi chơi rồi dần dần làm quen tôi. Tôi cũng rất vui và cởi mở khi nói chuyện với anh.
Trong thời gian quen nhau, gia đình chúng tôi xảy ra một chuyện buồn, đó là đứa em trai duy nhất của tôi đã qua đời. Tôi đau đớn và thậm chí không còn muốn thi đại học nữa. Lúc đó, anh đã ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo... Cũng nhờ sự động viên rất lớn từ anh nên tôi đã cố gắng để lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc học tập của mình.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, tâm sự với nhau rất nhiều. Và rồi một ngày, bỗng nhiên anh nói anh yêu tôi và hỏi tôi, "Em có yêu anh không?". Lúc đó tôi không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói rằng, "Giờ em còn học cấp 3, đợi khi nào em thi đại học xong, em sẽ trả lời anh nhé!". Dù biết tôi không trả lời câu hỏi đó nhưng hai chúng tôi vẫn ngầm hiểu rằng, chúng tôi đã dành tình cảm cho nhau.
Ngày qua ngày, tôi và anh trở nên thân thiết với nhau hơn. Khi tình cảm dường như đã chín muồi, tôi nhận lời yêu anh, không chờ đến lúc tôi đi đại học nữa. Từ hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm ấm áp và những nụ hôn nồng cháy. Anh luôn động viên tôi chịu khó học tập và giúp đỡ tôi rất nhiều. Năm đó, tôi không thi đỗ đại học nên phải chấp nhận đi học cao đẳng.
Tôi không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy...(Ảnh minh họa)
Tôi và anh đều học ở Hà Nội nhưng khoảng cách khá xa nhau nên mỗi lần xuống thăm tôi, anh đều ở bên tôi đến ngày hôm sau mới về. Và tất nhiên địa điểm không có nơi nào hợp lý bằng nhà nghỉ.
Lần đầu tiên ở bên nhau, anh đã "đòi hỏi" nhưng tôi vẫn nhất quyết không cho. Tôi nói với anh rằng, " Em muốn giữ cho đêm động phòng của chúng mình". Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nên trong một đêm ở bên nhau, tôi đã chủ động dâng hiến cho anh tất cả.
Sau hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều... và anh đã ở bên tôi, ôm tôi vào lòng an ủi, "Đợi em ra trường, anh sẽ cưới em làm vợ". Khi nghe được câu nói đó từ anh, tôi cũng cảm thấy mình được an ủi phần nào.
Kể từ hôm đó, mỗi lần chúng tôi gặp nhau thì nơi đến cuối cùng đều là nhà nghỉ. Sau 2 tháng bên nhau với biết bao yêu thương mặn nồng thì một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ anh, " Anh xin lỗi em! Anh là một thằng đểu. Anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh đã đem lòng yêu người khác rồi, chúng ta chia tay nhau nhé!"
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, tôi như chết lặng... Tôi không dám tin vào mắt mình nữa, không tin người con trai hiền lành, tốt bụng ấy đã phản bội mình... không dám tin bao nhiêu yêu thương suốt mấy năm qua đã tan tành trong thoáng chốc...
Tôi đã khóc rất nhiều và tìm mọi cách để níu kéo anh ở lại. Tôi nói với anh rằng, " Em sẽ tha lỗi cho anh nếu anh quay về với em"... nhưng anh vẫn lạnh lùng rời xa tôi. Tôi không hiểu vì sao mình lại như thế nữa? Liệu tình yêu của anh dành cho tôi bao năm qua có thật lòng hay không? Hay chỉ là phút giây yêu đương qua đường, khi chiếm đoạt được tôi rồi thì bỏ rơi tôi như một món đồ không còn giá trị...
Giờ đây, tôi không biết mình phải làm sao bây giờ nữa? Tôi không thể quên được anh, không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy... không thể quên được những kỷ niệm hai đứa đã từng có bên nhau!
Tại sao khi chưa có được tôi, anh lại trân trọng tôi như vậy? Khi có được tôi rồi, anh lại thẳng thừng đá tôi không thương tiếc như thế?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng bắt sex 1 tuần 6 lần Rồi một ngày nọ, chồng chị quyết định đưa ra tờ đơn ly hôn với lý do không còn yêu vợ. Sợ hãi trước hành động của chồng, chị Hạnh tìm đến chuyên gia tư vấn tâm lý, bác sĩ để lý giải vì sao chồng chị lại ham hố chuyện ấy như thế. Được giải đáp, đó chỉ là một chuyện bình...