Chỉ là thành phố quá lớn, mình thì lại lạc mất nhau rồi…
Có những ngày đã lẳng lặng, tản bộ và nghiền ngẫm trên góc phố quen thuộc, gọi là “quen” vì nó đã chứng kiến bao nhiêu nhớ thương, kỷ niệm, bao nhiêu nụ cười, rồi cả những lần từ biệt đến nao lòng…
Cứ đi mãi, đi hoài rồi cũng quen. Không phải chỉ quen với con đường thôi đâu, quen cả với cảm giác làm tất cả mọi việc một mình. (Ảnh minh họa)
Có những ngày đã lang thang như thế!
Có những ngày đã lẳng lặng, tản bộ và nghiền ngẫm trên góc phố quen thuộc, gọi là “quen” vì nó đã chứng kiến bao nhiêu nhớ thương, kỷ niệm, bao nhiêu nụ cười, rồi cả những lần từ biệt đến nao lòng…Sài Gòn, dường như chưa bao giờ biết buồn, thành phố này cứ luôn tươi trẻ hòa mình vào sức sống của con người, của tình yêu, hy vọng. Dù không phải người gốc Sài Gòn nhưng cái tình cảm dành cho nơi này đến bản thân tôi cũng không nói rõ được. Nó là lạ, quen quen mà nặng tình quá đỗi. Đúng nhỉ, ai tới nơi này mà không một lần đem lòng yêu thương, mong đợi. Chả trách người ta gọi Sài Gòn là thành phố mà ai đến cũng không muốn rời đi…
Nhưng Sài Gòn lớn lắm, lớn đến mức ngỡ tưởng đã đi cho kỳ hết rồi mà sao vẫn không gặp lại những bóng hình quen thuộc. Đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, đi qua bao nhiêu con đường mà người xe qua ngang vội vã, đã đi qua cả những cơn mưa rào “đỏng đảnh” đến chẳng ai biết, đi chẳng ai hay… Đi mãi mà sao chẳng thấy người muốn gặp, chỉ thấy lạc long, cô đơn giữa sự ấm áp nồng nhiệt của một thành phố đang trên vươn lên mỗi giờ – mỗi phút. Có chăng khi càng lớn, người ta cần học cách chấp nhận một vài điều, ví dụ như rằng Trái đất đúng là hình tròn thật, nhưng sẽ có những mối quan hệ không đủ vững để đi hết vòng tròn rộng lớn ấy mà gặp nhau.
Có những ngày đã lẳng lặng, tản bộ và nghiền ngẫm trên góc phố quen thuộc, gọi là “quen” vì nó đã chứng kiến bao nhiêu nhớ thương (Ảnh minh họa)
Sài Gòn – rộng lớn, ấm áp, vội vã, nồng nàn…
Video đang HOT
Có đủ ấm để ôm trọn trái tim một con người? Có đủ để lại tiếp tục mở lòng, yêu thương, rồi giận hờn, rồi chia xa?
Cứ đi mãi, đi hoài rồi cũng quen. Không phải chỉ quen với con đường thôi đâu, quen cả với cảm giác làm tất cả mọi việc một mình. Đi ăn một mình, đi dạo một mình, cafe một mình, vi vu một mình. Thật khó để quen với việc phải làm tất cả nhiều việc mà không có ai đó bên cạnh. Như một thói quen đã có lâu lắm rồi, nay phải quên đi, phải bỏ đi. Cảm thấy khó khăn làm sao, bất lực làm sao. Sài Gòn, tại sao lạc mất nhau rồi mà vẫn không ngừng yêu, không ngừng hy vọng… Mất rồi có thể tìm lại nhau hay không? Có thể gặp lại hay không? Có thể cùng nhau nữa hay không?
Đi một vòng trái đất, nghe dài vậy thôi chứ có xa là bao… Người ta chỉ cần vì nhau nhiều hơn một chút, yêu nhau nhiều hơn một chút, cần nhau nhiều hơn là sẽ gặp được nhau thôi. Có gì mà khó khăn đâu, nhưng vậy mà người ta cũng có làm được đâu. Xa quá sẽ khiến lòng người chùn lại, lâu quá sẽ khiến tim người nguội lạnh dần… rồi tình yêu sẽ tan biến dần, sẽ héo tàn, sẽ bất lực.
Thành phố rộng, quá rộng cho một tình yêu!
Theo blogtamsu
Dòng tin nhắn của người tình khiến tôi chạy nhanh về nhà với vợ và không còn hận cô ấy nữa
"Nếu anh lấy được người mình yêu, chưa chắc anh đã được cô ấy chăm sóc, yêu thương như vợ anh bây giờ đâu. Anh hãy mở lòng và sống với người vợ thực tại của mình đi".
Tôi làm em có thai. (Ảnh minh họa)
Tôi và vợ lấy nhau không phải vì yêu mà là tôi bị cô ấy lừa. Vợ tôi là đồng nghiệp cùng công ty, có cảm tình với tôi nhưng khi ấy tôi đã tính đến chuyện kết hôn với mối tình 5 năm của mình.
Trước đó, tôi biết vợ có tình ý với mình nhưng tôi không đáp lại và cũng đã nói rõ với cô ấy là tôi không yêu. Song cô ấy si tình tới mức tìm mọi cách để giành lấy tôi bằng được.
Tôi một thằng đàn ông dù đã bản lĩnh lắm nhưng vẫn không thể nào vượt qua được những trò thử thách của cô ấy. Cuối cùng tôi cũng rơi vào cái bẫy cô ấy chuẩn bị sẵn. Tôi làm cô ấy có thai. Trớ trêu thay ngày tôi làm cái việc ấy ở công ty, có vài người đã "vô tình" nhìn thấy. Dù lúc đó tôi say sỉn sau bữa tiệc liên hoan cuối năm nhưng mọi người ai cũng bảo, tôi phải có trách nhiệm.
Người yêu tôi lúc đó biết chuyện, kiên quyết chấm dứt và bắt tôi phải cưới em. Bố mẹ tôi cũng không muốn mang tiếng là thất đức nên cũng bắt tôi phải cưới. Trước sức ép của mọi người, tôi đã phải cưới người mà tôi không yêu, cưới chỉ vì trách nhiệm với cái thai.
Khi biết tất cả chỉ là màn kịch do vợ dựng lên, tôi căm ghét cô ấy vô cùng, tôi luôn kiếm cớ để nổi khùng lên với vợ. Vợ tôi biết thân biết phận chẳng dám hé răng kêu ca, cô ấy cố gắng tỏ ra là một người vợ tốt để mong lấy lòng chồng. Nhưng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ chấp nhận chuyện tha thứ cho cô ta.
Vợ mang thai tôi mặc kệ. Đi làm về là tôi la cà quán xá nhậu nhẹt cho tới khuya mới về. Về nhà nôn thốc nôn tháo khắp mọi nơi, cô ấy vẫn im lặng. Khi tôi nằm vật ra giường ngủ say như chết cô ấy mới dám nhẹ nhàng tháo giày và đặt tôi nằm ngay ngắn lại, sau đó thì tự mình thu dọn sạch sẽ những thứ mà tôi nôn ra.
Cưới nhau 3 tháng, tôi chưa ăn cùng vợ một bữa cơm nào. Nhiều hôm về nhà, dù chưa ăn gì tôi cũng nói là ăn rồi và đi thẳng lên phòng nằm mặc kệ cô ấy làm gì thì làm. Cứ nghĩ đến cái việc vợ khiến tôi phải từ bỏ người yêu để cưới cô ấy tôi lại hận vô cùng. Tôi còn muốn cô ta phải đau khổ hơn nữa, khiến cô ta không thể sống yên. Tôi bắt đầu ngoại tình .
Tôi cặp với một cô gái tên Hoa làm ở quán bar và không cần giấu diếm. Nhìn vợ đau khổ tôi hả hê lắm. Biết tôi đã có vợ, cô gái trẻ mà tôi cặp hơi e dè, nhưng tôi thẳng thắn bảo: "Em không phải sợ, anh cặp với em cũng chỉ để trả thù vợ thôi. Em thích bao nhiêu anh cũng chi hết". Cô ta khá bất ngờ, tôi bắt đầu dốc bầutâm sự .
Tôi cứ thế kể về đời mình, về việc mình bị vợ lừa và phải từ bỏ mối tình 5 năm sắp đơm hoa kết trái. Lần đầu tiên tôi được trải lòng mình kể từ sau cuộc hôn nhân không tình yêu ấy và tôi đã khóc. Tôi cũng chẳng ngờ một cô gái làm quán bar hôm ấy đã bỏ buổi làm để ngồi nghe tôi tâm sự.
Lần đầu tiên tôi được trải lòng mình kể từ sau cuộc hôn nhân không tình yêu ấy và tôi đã khóc. (Ảnh minh họa)
10 giờ tối tôi và Hoa chia tay, Hoa từ chối lời mời đi khách sạn như hứa ban đầu vì cô ấy nói chưa sẵn sàng. Tôi không trách và nói có thể đợi lần sau. Tôi dắt xe lang thang một mình chẳng muốn về nhà. Bất giác tôi nhìn thấy một cặp đôi vợ chồng dắt tay nhau đi dạo đang tiến về phía tôi. Họ trông rất hạnh phúc, thỉnh thoảng người chồng cúi xuống hôn vợ. Khi họ lướt qua trước mặt tôi, tôi bất ngờ nhận ra đó chính là người yêu cũ của mình. Tôi không dám gọi vì cô ấy đang cười nói rất vui vẻ bên chồng.
Tôi ngồi xuống ghế đá và gục đầu xuống gối, bất chợt điện thoại báo có tin nhắn, đó là tin nhắn facebook của Hoa.
"Anh về nhà đi và hãy tha thứ tất cả cho vợ. Anh có đau khổ, có giày vợ vợ anh thì anh cũng không thể kéo người tình về bên mình được. Biết đâu giờ chị ấy cũng đang hạnh phúc bên chồng rồi. Vợ anh yêu anh thật lòng, chị ấy đáng thương. Nếu anh lấy được người mình yêu, chưa chắc anh đã được cô ấy chăm sóc, yêu thương như vợ anh bây giờ đâu. Anh hãy mở lòng và sống với người vợ thực tại của mình đi".
Đoạn tin nhắn ấy khiến tôi giật mình, đúng là người cũ của tôi đang rất hạnh phúc. Có phải tôi đã quá ích kỷ, tôi đã sai khi tìm mọi cách hành hạ vợ mình, chính tôi đã làm cô ấy mang bầu cơ mà. Tôi cũng đâu phải là một thằng tử tế...
Nhìn đồng hồ đã 11 rưỡi, tôi phóng xe thật nhanh về nhà. Vợ tôi vẫn thức đợi chồng, cô ấy vẫn im lặng không trách tôi một lời. Đêm ấy tôi đã ôm vợ thật chặt vào lòng: "Anh xin lỗi, mình bỏ qua hết mọi chuyện để sống tốt với nhau em nhé". Vợ tôi nước mắt rưng rưng hạnh phúc.
Chuyện trôi qua đã 4 năm. Giờ con tôi đã hơn 3 tuổi, nó giống bố như đúc và quấn bố vô cùng. Gia đình tôi vẫn sống hạnh phúc, không bao giờ vợ chồng tôi nhắc lại những chuỗi ngày đau buồn đó nữa. Tôi phải cảm ơn Hoa nhiều lắm nhưng tiếc là sau đó, tôi đã không thể gặp lại cô ấy, nghe nói cô ấy đã chuyển vào Nam làm.
Theo blogtamsu
Cứ mở lòng của mình ra đi... Nếu vậy, nỗi buồn của bạn sẽ còn kéo dài và đến những lúc bất chợt, khiến bạn không hiểu nổi. Vậy nên mở lòng ra đi, bạn tôi! Hai tiếng "con người" đôi khi làm tôi sợ đến nao lòng. Là con người thì thông minh hơn phần lớn loài khác nhưng bù lại là cảm xúc nhiều, buồn nhiều, mệt mỏi...