Chỉ kịp ở cữ với con 1 tháng đã phải ra nước ngoài
Nếu hỏi người phụ nữ điều gì khiến mình đau lòng nhất đó không phải là chuyện chồng ngoại tình mà là khi con, đứa con mình mang nặng đẻ đau chẳng biết mình là ai.
ảnh minh họa
Chắc chẳng ai nghĩ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Bản thân chị càng chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó. Ngày cưới của hai vợ chồng vốn chẳng có gì nhiều vì hai nhà đều nghèo. Cưới nhau về cuộc sống vẫn rất khó khăn, có ngày no, có ngày đói. Chắc chắn chẳng ai có thể tin rằng ở thời điểm hiện tại vẫn còn có những gì đình nghèo đến độ như thế.
Thử hỏi sống ở quê, nếu chỉ trông vào vài ba sào ruộng thì sống sao đủ. Ruộng ít gạo còn chẳng đủ nói gì đến ăn những món ăn khác. Anh làm bốc vác mỗi ngày cũng chỉ kiếm chút ít đủ ăn qua ngày. Có ngày được nhiều thì ăn ngon, có ngày chẳng có hàng hóa cho anh làm cũng chẳng có gì ăn đành ăn cơm cà, cơm muối.
Dĩ nhiên chị Chị sinh con lại càng khó khăn. Cũng chính vì thế mới sinh con xong người ta nói đi xuất khẩu lao động có tiền. Anh muốn đi làm nhưng chỉ tuyển phụ nữ nên đành chấp nhận. Hết thời gian ở cữ xong chị xin đi làm luôn.
Hồi đó, anh thương vợ lắm vì vợ mới sinh. Bản thân chị có thể cảm nhận được tình yêu thương mà anh dành cho mình. Chính vì lẽ đó chị càng cố gắng quyết tâm rằng đi trở về kiếm thật nhiều tiền lo cho gia đình và tương lai của anh chị cũng như con.
6 năm ròng rã nơi nước ngoài, chị thật sự không biết bản thân mình phải làm gì, nên làm gì. Chỉ biết phấn đấu, cố gắng mỗi ngày. Nỗi nhớ con, nhớ chồng, nhớ quê hương khiến chị đau đớn, quặn thắt. Sau bao nhiêu vất vả chị lại tự nhủ rằng hãy cố gắng thêm một chút nữa, chút nữa thôi là sẽ được về với chồng con rồi.
Hàng tháng chị đều đặn gửi tiền về cho chồng nuôi con. Anh vẫn nói chuyện với chị hàng ngày, lâu dần rồi thưa dần, thưa thớt hẳn. Chị gọi thì anh nói anh cũng bận với công việc của mình. Đành thế chị cũng không biết phải nói gì vì chị biết anh nuôi con chắc chắn cũng vất vả.
Thương anh nhiều chị cố gắng nhiều hơn, làm tăng ca rồi nhiều lắm chị cũng bận chẳng còn thời gian mà nghĩ đến gia đình hay những việc khác nữa. Vậy mà cuối cùng 6 năm cũng trôi qua. 6 năm dài, đủ dài để chị có một khoản tiền để trở về. Ngày chị trở về chị không báo ai chỉ muốn về tạo bất ngờ cho chồng con. Nào ngờ, người bất ngờ nhất lại chính là chị.
Video đang HOT
Căn nhà anh đã xây lại, không quá khang trang nhưng cũng rộng rãi và sạch sẽ. Chị tự hào vì ở đó có công sức của chị. Thế rồi, chị nhìn thấy đứa con trai 6 tuổi của mình. Anh vẫn thường xuyên gửi ảnh con cho chị xem. Con giống anh quá, càng lớn càng giống anh như đúc vậy. Nước mắt chị bắt đầu rơi thì đứa bé chạy ra hỏi chị khi thấy chị tần ngần đứng ở cổng nhà mình:
- Cô tìm mẹ cháu à, để cháu vào gọi. – chị vừa nghe thấy gì vậy, tim chị đau đớn, chị chẳng biết đó là gì cho đến lúc người phụ nữ lạ đi ra. Chị ngỡ ngàng hỏi:
- Cô là…
- Chị tìm anh Huấn à, em tưởng chị tìm em thằng Bình nó bảo tìm em cơ. Chị để em gọi anh ấy nhé. – đúng lúc ấy anh từ trong nhà bước ra lắp bắp hỏi:
- Em… em về khi nào vậy?? – chị nghẹn lại:
- Thế này là thế nào hả anh, chuyện này là sao chứ??
- Anh xin lỗi. Vì em đi lâu quá, anh thật sự một mình chăm con quá vất vả nên…
- Thế thì ít nhất anh phải cho con biết mẹ là em chứ. Sao để con gọi người khác là mẹ. Sao anh có thể làm thế, sao có thể tàn nhẫn đối xử với em như thế hả anh??
- Anh xin lỗi…
Từng câu nói văng vẳng bên tai chị. Chị đã tưởng sẽ được ôm lấy cậu con trai nhỏ của mình vào lòng nói cả ngàn lời yêu thương với thằng bé. Vậy mà… Những lời xin lỗi còn có ích gì khi tổn thương của chị quá lớn. Chồng phản bội, con chẳng biết mặt mẹ mình là ai. Còn có người phụ nữ nào bất hạnh hơn chị nữa sao khi đánh đổi 6 năm của mình hi sinh vì một gia đình cuối cùng ngày trở về nó lại chẳng còn trọn vẹn??
Theo Blogtamsu
Tôi đang bị cả nhà chồng vắt kiệt sức lực mỗi ngày
Mẹ chồng tôi sau khi ra bến xe lấy đồ thì mang ngay về nhà con gái của mình. Bà lấy lý do tôi phải kiêng cữ không được ăn nên mang đi cho để đỡ phí.
Anh ta về và ném hết quần áo tôi bán, còn nói rằng tôi sướng không biết hưởng. (Ảnh minh họa)
Tôi kết hôn với 1 anh trưởng phòng nhân sự. Vậy mà lại lên đây kêu khổ thì đúng là ngang trái. Đúng là chồng tôi làm ra nhiều tiền, nhưng rất tiếc là tôi chưa bao giờ được cầm những đồng tiền ấy để tiêu 1 cách đúng nghĩa.
Trước đây tôi vốn là cô gái lanh lợi hoạt bát, có công việc ổn định. Vì những lời hứa hẹn của chồng và cũng vì quá yêu anh ta nên tôi mới đồng ý lui về nội trợ sau khi chúng tôi kết hôn. Kể từ đó, tôi phụ thuộc tất cả vào chồng.
Chồng tôi là 1 người đàn ông bủn xỉn. Đến miếng ăn anh cũng tiếc với vợ con nên tiền đưa cho tôi hàng tháng ít vô cùng, chỉ vẻn vẹn 3 triệu trong đó bao gồm tiền điện nước, gas, mạng internet... Có lẽ anh cưới tôi về chỉ để anh ta bớt đi tiền thuê ô sin mà thôi.
Chưa kể những ngày giỗ chạp, lễ Tết hay có khách đến nhà cũng không được qua loa mà phải món này món khác. Tháng nào nhiều việc phải chi tiêu, tôi lại phải chật vật vay mượn bạn bè vì chồng không bao giờ cho tôi thêm tiền ngoài số tiền 3 triệu kia.
Khoảng thời gian bầu bí, tôi vay mượn bạn chút tiền để bán hàng online. Dù sao tôi cũng chưa đi làm được, chồng tôi càng không bao giờ đưa tiền cho tôi kinh doanh nên tôi đành tự thân vận động.
Thời gian đầu tôi buôn bán nhỏ nên chồng không biết, đến khi lấy thêm nhiều hàng về và tôi lên facebook quảng cáo thì chồng tôi phát hiện. Anh ta về và ném hết quần áo tôi bán, còn nói rằng tôi sướng không biết hưởng lại chày mặt bán hàng để làm xấu mặt chồng.
Lúc ấy tôi cảm thấy rất đau khổ và muốn ly hôn vì cuộc sống thiếu thốn bí bức. Nhưng cái thai trong bụng lại khiến tôi suy nghĩ lại và cắn răng chịu đựng.
Trước khi sinh con, chưa có nhiều khoản phát sinh nên tôi vẫn có thể chi tiêu dè dặt trong số tiền chồng đưa ra. Đến khi sinh con rồi, chồng tôi vẫn giữ nguyên con số chi tiêu ấy khiến tôi ngày càng mất sữa vì phải dành tiền mùa đồ cho con nên không thể bồi bổ cho bản thân.
Mỗi lần mẹ gọi điện lên hỏi thăm tôi lại sợ mẹ suy nghĩ nhiều nên luôn tỏ ra mình ăn uống đầy đủ và được đối xử rất tốt. (Ảnh minh họa)
Mẹ chồng lên chăm tôi ở cữ, cả mâm cơm chỉ được 3 miếng thịt, còn lại là bát canh rau luộc hay quả trứng.
Mẹ chồng thấy thức ăn nghèo nàn như thế cũng không bảo chồng tôi đưa tiền thêm, mà còn khuyên tôi cố gắng kiêng cữ, tiết kiệm. Khổ nỗi nhà mẹ đẻ của tôi ở xa, mỗi lần mẹ gọi điện lên hỏi thăm tôi lại sợ mẹ suy nghĩ nhiều nên luôn tỏ ra mình ăn uống đầy đủ và được đối xử rất tốt.
Tuần trước mẹ tôi gửi lên 1 thùng đồ ăn. Mẹ chồng tôi sau khi ra bến xe lấy thì mang về nhà con gái của mình ngay. Bà lấy lý do tôi phải kiêng cữ không được ăn nên mang cho đi để đỡ phí. Mẹ tôi biết con gái mới sinh nên toàn gửi đồ bổ, lấy đâu ra những đồ mà tôi không ăn được? Vậy mà đồ mẹ gửi lên tôi không được ăn miếng nào, chỉ biết ấm ức cũng phải cố nén trong lòng.
Hôm qua mẹ tôi lại gửi đồ từ quê lên. Cũng như lần trước, mẹ chồng tôi giấu giếm mang về cho con gái và nói tôi không nên ăn. Quá phẫn nộ, tôi đã lớn tiếng với mẹ chồng. Và thế là giờ chồng và mẹ chồng đang lên án tôi hỗn láo, đòi đuổi bỏ tôi. Suốt 1 năm kết hôn với chồng, tôi chưa bao giờ được đối xử như 1 người vợ, 1 người con dâu. Càng ngày họ càng khiến tôi trở nên héo quắt và gầy mòn. Tôi đã làm gì sai mà họ lại đối xử với tôi như vậy chứ? Hết tháng ở cữ này, nhất định tôi sẽ đi chứ không ở lại đây nữa.
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: tamsu@afamily.vn. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.
Theo Afamily
Cho con dâu ở cữ ăn đồ thiu, bố mẹ chồng ra quán uống bia, ăn trứng lộn Phượng đẻ xong đã không được bồi bổ, ngày ngày còn bị bố mẹ chồng soi mói. Khổ nhất là đang trong giai đoạn nghỉ đẻ mà cô bị đối xử như ăn bám. Còn nhớ lúc Phượng mới về làm dâu. Cưới hôm trước hôm sau đã được bố mẹ chồng gọi ra, giao cho việc quán xuyến chợ búa, chi tiêu...