Chỉ khi thiếu tiền, cô ấy mới gọi tôi
Lúc em còn học đại học, cô ấy xui em xin tiền bố mẹ. Còn giờ em đi làm, khi thì cô ấy xin tiền, lúc lại xin thẻ điện thoại.
Em sinh năm 1989 và cô ấy sinh năm 1991. Tụi em yêu nhau được 3 năm. Em vừa đi làm ở quê được một năm, còn cô ấy vẫn đang học ở Hà Nội. Hồi học cấp 2-3, em chưa yêu ai nên đối với em, cô ấy là mối tình đầu.
Khi em học đại học năm 3, cô ấy đỗ vào trường em. Em biết trước đó cô ấy đã có người yêu nhưng chia tay. Vì là đồng hương nên tụi em gặp nhau. Hôm đầu tiên, em nhắn tin hỏi thăm. Sau đó, em rủ cô ấy đi dạo và bọn em nói chuyện nhiều hơn. Em kể về gia đình mình, cô ấy cũng vậy. Em thấy cô ấy quan tâm em và biết cảm thông cho gia đình em, lại là gia đình nông dân nghèo giống nhà em nên em đã đem lòng yêu. Được hơn một tuần, cô ấy nhận lời.
Ngày 8/3 đầu tiên, em không biết phải tặng gì. Mọi người xúng xính đi mua quà. Em cũng bối rối và rồi mua một bông hoa hồng, một cái phone nghe nhạc tặng cô ấy. Gặp nhau, em lúng túng, mãi mới nói được. Nhưng khi đưa hoa tặng, cô ấy bảo: “Anh mua hoa làm gì? Để vứt sọt rác à? Sao anh ngốc thế?”. Em bảo: “Nhưng hôm nay là ngày 8/3″. Lúc đó, em buồn lắm. Em định bỏ về thì cô ấy bảo: “Ý em là mua hoa lãng phí, lần sau anh mua gì thì nói với em”. Em chỉ ừ một cái. Em nghĩ trong lòng: “Bông hoa thì đáng nhiêu tiền đâu, anh chỉ muốn bày tỏ tình cảm với em thôi mà” nhưng em không nói ra. Em về mà thấy buồn trong lòng.
Mọi người trong phòng hỏi, em kể lại (vì em ở ký túc xá và cô ấy cũng vậy), ai nghe xong cũng đều phản ứng, bảo cố ấy không biết điều. Nhưng rồi em cũng bỏ qua. Ngày ngày tháng tháng trôi qua, là sinh viên nghèo nên lâu lâu em chỉ dành dụm được ít tiền rủ cô ấy đi ăn, đi dạo công viên thôi. Em nhớ, có lúc cô ấy thiếu tiền, cô ấy gọi điện thoại mượn tiền em mà em không có thì cô ấy bảo em gọi điện thoại về nhà xin bố mẹ.
Video đang HOT
Bố em đi làm thuê ở Hà Nội, còn mẹ em ở quê nên gia đình cũng khó khăn. Em gọi điện nói với cô ấy: “Nhà anh đang gặp khó khăn. Bố anh còn gửi tiền cho mẹ anh ở quê nên không có tiền gửi cho anh được”. Cô ấy bảo: “Nhà anh con một, bố mẹ anh không lo được cho anh à? Bố anh gửi tiền cho mẹ anh làm gì trong khi không gửi cho anh?” Em trả lời: “Mẹ anh ở quê cũng cần tiền lo nhiều thứ. Nhà anh đang nợ ngân hàng mà”. Cô ấy giận, cúp máy luôn còn em thì buồn lắm.
Ảnh minh họa: Bellizeno.
Bạn bè em đều bảo nên chia tay nhưng em vẫn bỏ qua. Đến khi em ra trường, cô ấy chỉ nói với em là: “Anh nhớ gửi tiền cho em ăn học”. Em bảo: “Anh còn trả ơn cho bố mẹ nữa. Mỗi tháng, anh sẽ gửi cho em 300.000 đồng”. Em đi làm và có lương. Tháng đầu, em đưa cho bố mẹ vì nhà em lúc đó đang khó khăn. Cô ấy gọi điện xin tiền, em nói ít bữa nữa sẽ gửi vì giờ lo cho nhà đã.
Rồi em cũng gửi cho cô ấy 1,5 triệu đồng và lâu lâu, em lại gửi, nhưng chỉ một tuần là cô ấy tiêu hết. Em bực lắm nên nói: “Nhà chúng mình nghèo, sống xa nhà, tiêu pha phải biết ý”. Cô ấy bảo: “Em lỡ tiêu hết rồi, anh gửi cho em thêm 1 triệu đồng nữa đi” nhưng em không đồng ý. Thế là giận nhau.
Một thời gian rồi em cũng bỏ qua. Chúng em xa nhau nên thay vì mua quà, em gửi tiền vì cô ấy bảo tự mua chứ em không biết mua gì. Mới đây, cô ấy mượn xe máy của em đi thực tập, em không cho vì bảo còn phải đi làm. Thế mà cô ấy lại giận nhưng cũng chỉ được một thời gian là làm lành. Cô ấy xin em cái thẻ điện thoại, em không mua cho thì cô ấy bảo em keo kiệt.
Rồi cô ấy nói chán yêu và muốn tự do. Em bực quá nên bảo: “Chán thì chia tay đi”. Em còn bảo yêu nhau mà không thông cảm cho nhau nhưng cô ấy măc kệ, em nói gì thì nói. Được một tháng chúng em không liên lạc thì cô ấy gọi điện nói nhớ em. Em hỏi: “Chia tay rồi nhớ nhung gì?” nhưng cô ấy đáp lại: “Chia tay là câu anh bảo chứ em có nói đâu”. Em giờ đang rất bối rối vì thực sực không hiều cô ấy nghĩ gì. Chỉ khi nào thiếu tiền, cô ấy mới gọi em. Liệu em có nên tiếp tục tình yêu này không?
Theo VNE
Anh chia tay tôi bởi vì mẹ
Giá như ngày xưa anh và gia đình anh đi xem tuổi của hai đứa từ đầu thì đã không có kết cục đau đớn thế này.
Tôi và anh ấy đã quen nhau từ khi tôi là sinh viên đại học. Anh không đẹp trai, không ga lăng nhưng tốt tính và là người của gia đình. Chúng tôi đã yêu nhau như thế trong gần bốn năm. Tình yêu lúc thăng hoa, lúc cãi vã nhưng bao nhiêu lần xích mích đó thì chúng tôi chỉ cần nhìn thấy nhau nở một nụ cười là mọi chuyện lại xóa nhòa trong giây lát. Gia đình hai bên đều biết chuyện của chúng tôi, các ngày lễ Tết, chúng tôi đều qua nhà nhau chơi, chúc phụng.
Nhưng một ngày, tất cả mọi chuyện với tôi đều hư vô và xa cách. Người nhà anh ấy đã đề nghị gặp mặt tôi để nói chuyện nhưng chắc anh không đồng ý hoặc vì một lý do nào khác mà họ không gặp tôi. Một buổi chiều chủ nhật đang ngủ ngon lành sau một tuần mỏi mệt đi làm, tôi nhận được một cuộc gọi của người nhà bên gia đình anh. Họ nói tôi và anh không hợp tuổi nhau nhưng chính xác là không hợp tuổi mẹ chồng tương lai. Tôi tuổi rắn, mẹ anh ấy tuổi hợi, nếu lấy về, tôi sẽ bị ốm đau, bệnh tật. Bác ấy thương xót con trai phải lo chăm sóc cho tôi và đặc biệt hơn, tôi không hợp với tuổi của bác như thế sẽ vào cung lục sát gì đó.
Một trong hai chúng tôi sẽ bị lìa xa. Họ đi xem bói năm chỗ liền thì người ta đều bảo như thế. Người ta nói nói cho tôi biết trước để còn tính chuyện chồng con mai này đỡ vất vả. Tôi chỉ bết vâng dạ và nước mắt cứ giàn giụa như ướt hết cái gối mà tôi đang gối lúc đó. Thực sự con tim tan nát, đau nhói. Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc vậy. Ngồi ăn cơm với anh trai, tôi không nuốt nổi miếng cơm. Tôi đã tự hỏi bao nhiêu năm nay tình cảm qua lại, sao người ta không nói từ đầu, không xem từ đầu để tới bây giờ...
Điều làm con tim tôi tan nát hơn nữa là khi nghe những lời nói cay nghiệt vùi dập kia của gia đình anh, tôi đã đề nghị chia tay trong nước mắt và anh đồng ý luôn. Cuộc đời sao lại thế với tôi? Tôi đau nhói trong gan dạ, con tim mình. Tôi không phải sinh ra trong một gia đình đầy đủ vật chất, bố mẹ công nhân viên chức gì to tát nhưng đầy tình yêu thương và ấm áp, quan tâm tới nhau. Tôi được bố mẹ dạy cho điều hay lẽ phải. Tôi tính hiền lành thì người ta lại bảo tôi chậm chạp, tôi ngoan thì người ta bảo tôi phải đanh đá hơn. Tôi không hiểu vì sao tôi cứ phải gồng mình lên làm ngược lại bản chất của mình.
Người ta nói tôi không khéo léo vì tôi không thể nịnh nọt được ai. Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã nổi da gà. Tất cả các xích mích giữa tôi và anh đều là nằm ở gia đình anh cả. Anh đòi hỏi ở tôi phải như thế này, thế kia với anh chị anh. Yêu nhau thôi nhưng một tháng tôi không gọi điện hỏi thăm các chị anh là xong đời, lại lời ra tiếng vào. Tôi đã yêu anh như thế đấy. Nhiều lúc muốn buông xuôi nhưng vì tôi đã yêu anh nồng nàn, thắm thiết. Hai đứa hứa rồi thời gian sẽ có được điều mình mong muốn nhưng nó đã không thực hiện được và tôi phải ra đi trong niềm đau, xót thương cho chính bản thân mình.
Tôi nhận ra rằng gia đình anh không hề tôn trọng tôi và có cố níu kéo thì mai này, tôi cũng không được hạnh phúc như bao người khác, có tình yêu thương của chồng, có sự chia sẻ của bố mẹ chồng. Một tuần, tôi chìm trong giấc mộng mị, nghĩ ngợi khóc lóc và thế rồi tôi đã đứng dậy được. Tôi chấp nhận cái xã hội này, chấp nhận tất cả những gì đến với tôi và chấp nhận luôn rằng tôi không bao giờ quay lại với anh nữa. Nhưng tôi tự hỏi liệu sau này mình có được hạnh phúc không vì làm sao tìm được người vừa đúng ý lại có mẹ chồng hợp tuổi với mình. Ôi sao mọi thứ cay nghiệt quá!
Theo VNE
Anh tỏ tình với tôi bằng bữa ăn tự nấu Chẳng ai nghĩ 'mặt trăng, mặt trời' lại lấy nhau. Đến khi làm chồng, anh lo toan đủ thứ, cả lúc phải nằm viện cũng nghĩ cho tôi. Dân miền Trung đa phần rất cục bộ, người miền Trung thường không thích đi xa. Tôi là một đứa con gái miền Trung được cưng chiều từ nhỏ nên xa gia đình có lẽ...