Chỉ khi mẹ qua đời rồi tôi mới nhận ra được điều này
Giờ đây, khi đang ở những năm tháng cuối tuổi 30, sự mất mát này vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi đã sống gần như cả đời mà không có mẹ nhưng vào lúc này đây, tôi lại nhớ mẹ da diết.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng mỗi người (Ảnh: Internet)
Mẹ tôi qua đời vì bệnh ung thư buồng trứng khi tôi còn nhỏ. Giờ đây, khi đang ở những năm tháng cuối tuổi 30, sự mất mát này vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Tôi đã sống gần như cả đời mà không có mẹ nhưng vào lúc này đây, tôi lại nhớ mẹ da diết.
Kể từ khi có nhận thức, trưởng thành và vấp ngã, tôi nhận ra rằng đau buồn không chỉ thể hiện qua nước mắt. Người bạn yêu bị “lấy đi” ngay trước mắt bạn, trái tim bạn vụn vỡ thành từng mảnh. Nhưng đối với mỗi người, nỗi đau đó chẳng bao giờ giống nhau. Sự đau khổ xuất hiện trong sự giận dữ, buồn phiền, tội lỗi, sợ hãi và đôi khi là bình an. Nó không thể đoán trước được và trong nhiều thời điểm, nó sẽ khiến bạn mệt mỏi và kiệt sức.
Tôi đã khóc rất nhiều khi mẹ mất. Tôi đã khóc trong đám tang mẹ khi nghe bài “Tôi không sợ hãi”. Nhiều năm tiếp theo, tôi không còn khóc nhiều khi nghĩ về nỗi đau mất mẹ, có chăng chỉ là vì lý do nào đó có liên quan gián tiếp đến sự ra đi của mẹ. Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, giận dữ và những cảm xúc khác có liên quan trực tiếp đến sự mất mát của tôi. Rồi nỗi buồn đã liên tục giáng những đòn đau khổ khi tôi chỉ vừa 20. Một người bạn hỏi tôi về mẹ, tôi chưa bao giờ nói về mẹ với bất kì ai không phải gia đình. Tôi như gục ngã. Nhưng đó là một cách bộc lộ cảm xúc khá tốt, đối với tôi là vậy. Những năm tháng đó đã mang đến cho tôi nhiều cung bậc đau buồn.
Video đang HOT
Ngày của Mẹ chưa bao giờ dễ dàng. Mua váy cưới mà không có mẹ mang đến cho tôi cảm giác căng thẳng. Và đôi khi trong những ngày hết sức bình thường, tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi sự mất mát ấy. Nhìn thấy một người mẹ cùng con gái chọn váy áo rồi hết lời khen con mình xinh xắn, hay một người bạn của tôi đi ăn trưa cùng mẹ và tôi thì chẳng hiểu được chuyện đó sẽ như thế nào, nỗi buồn của tôi cứ thế chưc chờ để được bày tỏ. Nhưng rồi tôi học được cách điều khiển cảm xúc, cảm nhận và thấu hiểu được tình yêu, nỗi đau và mất mát.
Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của mẹ trong lòng mỗi người. Chúng ta yêu mẹ theo những cách khác nhau. Mẹ chăm sóc khi chúng ta ốm, dạy ta khôn lớn bằng cách tốt nhất mà mẹ có thể, mẹ luôn lắng nghe và yêu thương chúng ta vô điều kiện. Đối với một người mẹ, đứa con của họ luôn là ưu tiên hàng đầu và chúng ta luôn cảm nhận được, thấy được dù cho mẹ chẳng bao giờ nói ra.
Mẹ tôi hạnh phúc khi sinh được tôi – một bé gái khỏe khoắn. Mọi người bảo rằng mẹ hay gọi tôi là thiên thần bé nhỏ. Mẹ mang tôi trong cơ thể suốt 9 tháng và kể từ khi chào đời, giữa tôi và mẹ đã có một sự kết nối vô hình chẳng thể nào phát vỡ được. Mẹ yêu tôi còn hơn yêu chính bản thân mình. Niềm vui lấp lánh trong mắt mẹ khi nhìn thấy tôi, hơi ấm từ vòng tay mẹ cứ thế truyền cho tôi mỗi khi tôi được mẹ ôm, nỗi đau khắc khoải trong mắt mẹ ẩn hiện khi mẹ phải nói lời chia tay là những thứ thiêng liêng mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên về tình yêu vô bờ bến mẹ dành cho tôi.
Mẹ chuẩn bị bữa trưa cho tôi mỗi ngày, đặt tên những chiếc bánh theo tên của tôi bởi mẹ biết đó là món ăn yêu thích của tôi và khiến tôi bất ngờ khi có thể tìm ra con búp bê yêu thích nhất của tôi khi tôi được vài tuổi. Mẹ còn khâu lại những món đồ chơi bị rách, dạy tôi cách cư xử, phải ngồi thẳng, lau mắt mũi tôi mỗi khi tôi khóc hay khi ốm.
Hôm nay tôi tìm kiếm những phẩm chất đó. Tôi tìm kiếm sự ấm áp, rạng rỡ, lòng từ bi và tốt bụng như của mẹ. Tôi tìm kiếm sự hài hướng, giọng nói truyền cảm và ự mạnh mẽ như của mẹ. Tôi thấy những phẩm chất đó ở vài người. Nhưng nó chẳng giống nhau. Nó sẽ chẳng bao giờ tạo nên một người mẹ khác của tôi. Dù là ở cấp độ nào, chẳng ai thay thế được mẹ.
Nhưng bạn biết không, đừng vì nỗi đau mất mẹ mà nghĩ rằng mình chẳng còn gì trong tay. Mất mẹ là một nỗi đau lớn, tôi thừa nhận, nhưng chúng ta vẫn còn gia đình, bạn bè luôn yêu thương. Dù họ không thể hiểu chính xác nỗi đau và những gì bạn đang cần nhưng họ vẫn có thể giúp bạn vượt qua nỗi đau đó để bước tiếp. Bạn hãy nhìn xa hơn đi, ngoài kia có ai đó đang đợi để bày tỏ tình yêu với bạn và ai đó rất cần tình yêu của bạn.
Mẹ đã dạy chúng ta ý nghĩa của tình yêu. Nhân danh mẹ, hãy lan rộng tình yêu đó đến bất cứ nơi nào bạn có thể.
Theo Afamily
Sau 10 năm phiêu lưu tình ái, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn yêu mối tình đầu
Tôi đã từng yêu thực sự. Nhưng trước khi tôi nhận ra là mình đã yêu thì quá muộn rồi.
Cấp 3 là khoảng thời gian tôi gặp em. Em xinh đẹp, học giỏi, gia đình điều kiện và là ước mơ của tất cả các cậu con trai trong trường. Nhưng tôi biết mình là ai, tôi thấy mình là một người bình thường và không bao giờ dám mơ tưởng đến em. Tôi tự nhắc mình một cô gái được nhiều người ngưỡng mộ như em thì sẽ "chảnh" và sẽ không bao giờ thèm để ý đến một người như tôi. Nhưng tôi đã nhầm, hoàn toàn nhầm về em.
Trong một lần tình cờ, chúng tôi đã có cơ hội được tiếp xúc với nhau và hình ảnh em trong tôi đã thay đổi. Em dễ gần và dễ thương nên tôi đem lòng thích em. Em cũng thích tôi dù tôi không hiểu ở tôi có điểm gì khiến em rung động với tôi. Sau tất cả, tôi cũng chỉ là cậu con trai to xác hơn các bạn cùng trang lứa.
Khi chúng tôi thực sự tìm hiểu nhau nhiều hơn. Suy nghĩ của tôi về em trước đây đã hoàn toàn đảo lộn. Em không chỉ học giỏi mà còn rất thông minh, hoạt bát và giúp tôi khám phá ra những khả năng trước đây tôi không nghĩ là mình có. Chúng tôi hợp nhau trong mọi câu chuyện và chủ đề. Em thách thức và kích thích tâm trí tôi, khiến cuộc sống của tôi luôn tràn đầy những điều làm tôi tò mò.
Tôi yêu, lần đầu tiên trong đời. Mọi thứ giữa chúng tôi thật vui vẻ và đầy màu hồng trong vài tháng cho đến khi tôi làm một hành động ngu ngốc. Tôi đã ghen vô cớ với cậu bạn cùng lớp của em và nói ra những lời không thể rút lại được trong cơn ghen ngu ngốc của mình. Chúng tôi chia tay.
Khi mất em, tôi đã không có nhiều cảm xúc. Nghe thì thật lạnh lùng nhưng nó là sự thật. Tôi cứ nghĩ rằng sau này tôi cũng sẽ có những mối quan hệ tình cảm như tôi từng có với em. Và đúng là tôi có rất nhiều mối quan hệ tình cảm nhưng không giống như với em.
Cách đây không lâu tôi chợt thấy tài khoản Facebook của em. Tò mò tôi vào xem và thấy em sắp kết hôn. Tôi thấy cảm giác như có một cái gì đó đập mạnh vào ngực mình, mặt tôi nóng lên. Và cuối cùng thì sau 10 năm dài đằng đẵng, đầy sự kiện, không biết bao nhiêu người bước vào cuộc đời mình, tôi mới nhận ra mình vẫn yêu cô gái mà tôi đã ngu ngốc đánh mất thời phổ thông cho đến giờ.
Không chỉ thế, khi nhìn lại quãng thời gian qua, tôi cũng nhận ra thêm rằng tôi là một kẻ tồi thế nào. Tôi luôn vô thức tìm kiếm em trong những người con gái khác. Những người tôi từng ở bên đều có đặc điểm nào đó khiến tôi nhớ đến em. Hầu hết trong số họ đều làm cùng ngành với em. Họ có mái tóc giống em. Và tôi không hề thực lòng yêu họ.
Tôi đã luôn tìm em. Người ta nói "Bạn không biết mình có gì cho đến khi bạn mất nó." Còn tôi, tôi không biết mình đã có gì cho đến khi tôi không thể tìm lại được nó nữa."
Theo Khampha
Đến độ tuổi nào đó bạn sẽ nhận ra mình đã giữ nhiều mối quan hệ vô nghĩa đến vậy Vô nghĩa ở chỗ bạn tốn thời gian, sức lực và tiền bạc để giữ nó, vui thì có thể tìm đến nó, nhưng đến lúc có chuyện, bạn vẫn phải cô độc một mình đối diện. Thực ra cũng đúng. Trên đời này có chuyện gì mà chúng ta không phải một mình đối diện? Trên đời này có con đường nào...