Chỉ khi mẹ đẻ gặp nạn, bộ mặt thật của mẹ chồng mới lộ rõ
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ.
Tôi và anh kết hôn tới nay cũng đã được 5 năm và có với nhau một cô nhóc kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân này của tôi có được là nhờ mai mối chứ không phải tự tìm hiểu, quen biết. Được giới thiệu anh có công việc làm ổn định, gia đình nề nếp nên tôi đồng ý cưới. Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp nên bố mẹ anh không ưng lắm nhưng vì cả 2 chúng tôi đều quyết tâm lấy nhau nên họ cũng phải chấp thuận.
Cưới xong, tôi muốn xin đi làm lại nhưng gia đình chồng không cho, mẹ chồng tôi nói đằng nào cũng mất tiền thuê ô sin nên chi bằng tôi nghỉ việc, ở nhà chăm sóc cho gia đình chồng thì tốt hơn. Cả nhà chồng tôi đều tán thành ý kiến của mẹ chồng nên tôi cũng chẳng còn cách nào phản kháng, đành phải nghe theo. Và cuộc sống làm dâu không một ngày an nhàn, vui vẻ của tôi chính thức bắt đầu từ đó.
Nhà chồng tôi rất nề nếp nên mọi chuyện từ ăn uống tới sinh hoạt đều rất khắt khe. Bữa cơm nào cũng phải có đủ 5 món, có thể hơn chứ không được thiếu và đặc biệt, các món ăn không được lặp lại trong tuần. Riêng việc nghĩ xem hôm nay ăn gì để cả nhà chồng hài lòng cũng khiến tôi đau đầu, tốn sức. Mọi công việc trong nhà dù là nhỏ nhất mẹ chồng cũng đều khoán trắng cho tôi. Cả nhà chẳng ai mảy may động tay động chân vào việc gì, đến cốc nước ăn cơm cũng ngồi bàn sai tôi lấy. Tôi có cảm giác mình đang biến thành ô sin đích thực cho cả nhà chồng. Sáng dậy sớm, tới gần khuya mới được đặt lưng lên giường. Hễ tôi làm sai việc gì là mẹ chồng tôi liền không tiếc lời mắng nhiếc, nhạo báng tôi là con không cha, không ai dạy dỗ.
Tôi đã nhiều lần muốn giải thoát cho mình khỏi cuộc sống tù túng này nhưng vì con gái còn nhỏ nên lại không thể. (Ảnh minh họa)
Đã nhiều lần tôi có ý định giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân này nhưng con gái tôi còn quá nhỏ. Tôi không muốn con gái mình lớn lên cũng phải chịu cảnh bị người ta hạ nhục vì không có bố như tôi. Vậy là tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong phục dịch họ, để con mình có ông bà, có cha và có cô chú như bao đứa trẻ khác.
Video đang HOT
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ.
Mẹ đẻ tôi không mây bị bọn tổ lái đâm phải nên phải nằm viện. Họ hàng bên ngoại đều ở xa, còn bên nội thì đã xa lánh mẹ con tôi từ lâu nên tôi đã xin phép gia đình chồng cho tôi đươc về chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chồng tôi không những không đồng ý còn nói:
- Ở đâu ra cái thứ con dâu bỏ việc nhà chồng về chăm mẹ đẻ như thế. Mày không được phép đi đâu hết. Mày đã là dâu nhà này, phải có trách nhiệm chăm sóc, hầu hạ, không được bê trễ.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại ích kỉ đến thế, hóa ra họ cần tôi về chỉ để làm ô sin cho gia đình họ. Quá phẫn uất vì hành động quá đáng của mẹ chồng, ngay sáng hôm sau tôi đã tự thu dọn đồ đạc và dẫn con về nhà ngoại. Trong gần hai tuần tôi về chăm sóc mẹ, nhà chồng tôi biết chuyện mẹ tôi gặp nạn mà chẳng ai có một lời hỏi thăm, quan tâm kể cả là chồng tôi. Tôi buồn và thất vọng nhiều lắm. Gần 1 tháng sau, mẹ đẻ tôi khỏi bệnh, mẹ muốn tôi quay lại nhà chồng tạ lỗi. Tôi nhất định không chịu vì tôi nào có lỗi, không lẽ hiếu thuận với mẹ mình cũng là cái tội. Nhưng trước sự quyết tâm cùng những giọt nước mắt của mẹ, tôi cũng đành nín nhịn nỗi đau, nỗi uất ức mà quay lại nhà chồng.
Nào ngờ vừa thấy mẹ con tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi xua đuổi. Mẹ chồng tôi ra sức mắng nhiếc mẹ đẻ tôi không biết dạy con. Thậm chí, mẹ chồng còn bắt mẹ đẻ tôi quỳ xuống chân bà thì bà mới chấp nhận cho tôi quay lại. Không ngờ, chồng tôi cùng đồng tình với mẹ mình. Không thể chịu nổi trước hành động quá đáng của gia đình chồng, tôi đã đề nghị ly hôn ngay trước mặt gia đình chồng rồi tôi đưa mẹ rời ngay ra khỏi căn nhà không có tình người ấy.
Mấy hôm nay mẹ tôi luôn khuyên bảo tôi hãy quay lại, nhưng tôi nhất định không muốn về nơi địa ngục đó thêm một giây phút nào nữa. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh con gái nhỏ phải chịu cảnh không cha, không ông bà nội bên cạnh là tôi lại thấy lòng đau nhói. Tôi nên làm gì để cuộc sống của mình không bế tắc thế này nữa đây.
Theo Motthegioi
Đau đớn khi nhận ra bộ mặt thật của chồng
Tôi biết là tôi không đủ can đảm đế đề cập đến chuyện này. Vì chỉ cần mở mồm ra là nước mắt tôi đã chảy dàn giụa và nấc nghẹn lên rồi.
Nhận được điện thoại báo chồng mình đi vào nhà hàng cùng với gái, tôi vẫn cười cười bỏ qua và bảo: "Em biết rồi, anh ấy cũng vừa bảo em là đi tiếp khách ạ!". Chị dâu tôi đanh giọng bảo: "Cô biết thì lo đi giữ chồng đi, đừng để nó rước bệnh về nhà thì khi đó hối cũng không kịp".
Chị dâu tôi không phải là người cổ lỗ hay bảo thủ gì để coi chuyện đi tiếp khách là điều cực kỳ kinh khủng. Chị là một nhân viên của đại sứ quán ở đây nên chuyện đó cực kỳ bình thường. Thế nhưng hôm nay nghe giọng cảnh báo gay gắt của chị làm tôi không khỏi giật mình.
Tôi vội phi ngay đến chỗ nhà hàng và lặng nhìn đằng xa. Chồng tôi vừa tiếp khách xong lảo đảo đi từ cầu thang tầng trên xuống. Tay anh đang ôm một con bé tóc nhuộm từng khoang màu như chổi quét trần nhà. Nhưng không phải khoác trên vai mà còn xọc sâu vào áo ngực của nó. Con bé đó mặc váy ngắn cũn đến độ chẳng cần phải đoán cũng nhìn ra ngay được màu quần lót.
Tôi dụi mắt mấy lần cũng không thể hình dung được đấy là người chồng vẫn được cho là mẫu mực. Ở nhà trước mặt vợ và người thân, anh cứ luôn tỏ ra đĩnh đạc, còn nói sợ "bia ôm" bên ngoài vì dễ nhiễm bệnh tình dục. Anh còn miệt thị những người đàn ông như thế quá ngu dại khi đánh đổi sức khỏe, hạnh phúc của mình vì những thứ phù du.
Tôi sống trong đau khổ mà không thể nào hé ra một lời nào.
Hóa ra đây là bộ mặt thật của anh! Sau tàn canh một cuộc tiếp khách anh vẫn cố níu kéo vẫn có cấu véo lấy cái con bé đó. Trước đây mấy phút, trong phòng kín thì anh còn làm gì nữa. Chắc rồi cũng vục mặt vào đấy, rồi cũng rên rĩ rồi cũng bao nhiêu tư thế động tác kinh khủng khác.
Tai tôi ù đi, mắt hoa lên và tôi không còn nhận ra mình đang ở đâu nữa. Quá nửa đêm tôi cũng lê bước về được đến nhà. Ngoài nhà ra, tôi không còn chỗ nào để đi nữa.
Từ khi lấy chồng, tôi suốt ngày ôm con, lo lắng cho chồng đến độ bạn bè cũng không còn gặp mặt. Tôi không thể nào kể cho ai biết sự thật kinh khủng này về chồng mình. Tôi cũng không đủ dũng cảm đủ bình tĩnh để nói cho chồng nghe chuyện tôi nhìn thấy những gì tối nay.
Tôi phát điên lên trong mớ suy nghĩ đó. Mõi lúc nghĩ về chồng tôi trong đầu tôi lại hiện lên hình đáng của chồng khi bước xuống cầu thang. Tôi lại ôm mặt khóc nức nở. Lòng người đàn bà từng tin chồng tuyệt đối này đau đến quặn thắt.
Tôi gầy sộc đi nhanh chóng, đôi khi còn trở nên ngớ ngẫn vì động đâu là quên đến đó. Bởi mỗi đêm nhìn thấy chồng ngủ ngon, nhìn con ngủ ngon, tôi lại thấy hận chồng. Tại sao đàn ông đi nhậu lại cứ phải đổ đốn với gái nhà hàng như vậy chứ? Tại sao anh có thể sống hai mặt như thế?
Tôi không biết là mình có thể im lặng đến khi nào? Tôi dự tính khi nào chồng đi tiếp khách sẽ cho người bám theo chụp ảnh và chìa ảnh cho anh ta nhìn thấy. Tôi biết là tôi không đủ can đảm đế đề cập đến chuyện này. Vì chỉ cần mở mồm ra là nước mắt tôi đã chảy dàn giụa và nấc nghẹn lên rồi.
Theo Phunutoday
Bộ mặt thật của người vợ tiểu thư đẹp đến từng milimet Rồi vợ tiểu thư đẹp từng milimet của tôi còn vừa chải chuốt vừa dặn dò ngọt nhạt mẹ chồng: "Chuyện tôi bắt bà làm việc nhà như này, tôi nhắc lại, bà không được hé răng nói với chồng tôi nghe chưa". Khi chúng tôi mới kết hôn, vợ tôi cũng đã là người phụ nữ rất xinh đẹp và sắc sảo....