Chỉ khi bố vợ gặp nạn, bộ mặt thật của con rể hiếu đức mới lộ rõ
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. Chẳng phải khi xưa chính miệng Toàn nói luôn mong chờ có ngày báo đáp lại công ơn của bố mẹ vợ hay sao. Giờ đây khi bố vợ gặp nạn thì Toàn lại thẳng tay chối bỏ trách nhiệm.
Hương và Toàn yêu nhau khi cả hai còn học đại học. Hoàn cảnh gia đình hai bên cũng không quá khá giả nên sau khi ra trường, cả hai đều phải tự vươn lên với hai bàn tay trắng. Để cuộc sống ổn định, Hương và Toàn đã quyết định kết hôn, hy vọng gia đình nhỏ sẽ giúp cả hai có thêm động lực để phấn đấu.
Sau khi kết hôn, cả hai thuê một căn hộ nhỏ để sinh sống. Kinh tế khá eo hẹp nên vật dụng trong nhà chẳng mua sắm gì nhiều. Để tiết kiệm chi phí, bố Hương tuần nào cũng lặn lội mang thực phẩm từ quê ra tiếp tế cho con gái. Dù khó khăn nhưng gà, thịt cá, rau, gạo đều đủ cả. Ngày nắng cũng như ngày mưa, chẳng khi nào bố Hương quên. Thấy bố vợ hết lòng vì cuộc sống của mình, Toàn đã vỗ ngực nói rằng sau này khi nào kinh tế khá giả, chắc chắn sẽ báo hiếu cho bố mẹ vợ gấp trăm lần như thế. Hương thì chỉ cần Toàn thật lòng yêu thương, kính trọng bố mẹ mình là cô đã thấy vui mừng rồi.
Trời cũng không phụ lòng người, sau 3 năm vất vả, cuộc sống của Hương và Toàn cũng khá dần lên. Nhờ năng lực và sự cố gắng, cả hai đều thăng tiến nhanh trong công việc. Hương cũng đã mua được nhà, sắm sửa thêm nhiều vật dụng mới. Giờ đây bố Hương không còn phải vất vả mang thực phẩm lên cho con gái như xưa nữa. Nhưng cái thời khó khăn đó, mỗi khi nhớ lại, Hương vẫn thấy thật cảm động và ấm áp biết chừng nào.
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. (Ảnh minh họa)
Ngày Hương sinh con, mọi việc nhà cửa cơm nước đều do một tay mẹ Hương chăm sóc hết. Bố mẹ chồng Hương cũng đã yếu, không tiện đi lại nên mọi việc đều phó mặc hết cho mẹ Hương. Nhìn mẹ tất tả ngược xuôi, chăm con, chăm cháu, lại lo cơm nước, nhà cửa, Hương thấy thương mẹ vô cùng. Sự vất vả của mẹ vợ cũng được Toàn ghi nhận. Toàn còn nói nếu bố mẹ vợ không ngại thì cứ lên ở hẳn với vợ chồng Toàn. Hương cứ ngỡ tình cảm mà Toàn dành cho bố mẹ mình là thật lòng, chứ ai ngờ đâu…
Video đang HOT
Một ngày kia, Hương nhận được tin dữ ở quê, bố Hương phải nhập viện cấp cứu. Bệnh tình của bố cần có tiền để chữa trị nên Hương đã bàn với Toàn sẽ trích ra một phần tiền tiết kiệm để đóng góp cùng với anh chị em trong nhà. Hương vừa dứt lời thì Toàn đã sỗ sàng:
- Góp gì mà góp. Con gái đi lấy chồng rồi thì hết trách nhiệm với bố mẹ. Chữa bệnh cho bố là nhiệm vụ của anh trai và chị dâu cô. Tôi là con rể, mắc mớ gì mà phải bỏ tiền ra.
- Không lẽ anh đã quên hết ân tình khi xưa của bố mẹ rồi hay sao?
- Đây không phải là lúc để cô ôn nghèo kể khổ đâu. Những thứ mà bố cô mang lên chu cấp Tết vừa rồi tôi đã quy ra tiền để biếu lại đủ cả rồi đấy thôi. Còn mẹ cô chăm sóc cô vì đó là trách nhiệm. Tại sao tôi phải trả ơn.
Hương bàng hoàng trước những lời Toàn nói. Tại sao Toàn lại có thể tráo trở tới mức ấy. Chẳng phải khi xưa chính miệng Toàn nói luôn mong chờ có ngày báo đáp lại công ơn của bố mẹ vợ hay sao. Giờ đây khi bố vợ gặp nạn thì Toàn lại thẳng tay chối bỏ trách nhiệm. Toàn đâu thật lòng với gia đình Hương, tất cả chỉ là sự giả tạo mà thôi. Hương cứ ngỡ mình là người có phúc. Sự thật bây giờ đã được phơi bày, những tháng ngày sau này, Hương biết sống làm sao mới người chồng lật lọng và tráo trở này đây?
Theo Motthegioi
Chỉ khi mẹ đẻ gặp nạn, bộ mặt thật của mẹ chồng mới lộ rõ
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ.
Tôi và anh kết hôn tới nay cũng đã được 5 năm và có với nhau một cô nhóc kháu khỉnh. Cuộc hôn nhân này của tôi có được là nhờ mai mối chứ không phải tự tìm hiểu, quen biết. Được giới thiệu anh có công việc làm ổn định, gia đình nề nếp nên tôi đồng ý cưới. Hoàn cảnh gia đình tôi hơi phức tạp nên bố mẹ anh không ưng lắm nhưng vì cả 2 chúng tôi đều quyết tâm lấy nhau nên họ cũng phải chấp thuận.
Cưới xong, tôi muốn xin đi làm lại nhưng gia đình chồng không cho, mẹ chồng tôi nói đằng nào cũng mất tiền thuê ô sin nên chi bằng tôi nghỉ việc, ở nhà chăm sóc cho gia đình chồng thì tốt hơn. Cả nhà chồng tôi đều tán thành ý kiến của mẹ chồng nên tôi cũng chẳng còn cách nào phản kháng, đành phải nghe theo. Và cuộc sống làm dâu không một ngày an nhàn, vui vẻ của tôi chính thức bắt đầu từ đó.
Nhà chồng tôi rất nề nếp nên mọi chuyện từ ăn uống tới sinh hoạt đều rất khắt khe. Bữa cơm nào cũng phải có đủ 5 món, có thể hơn chứ không được thiếu và đặc biệt, các món ăn không được lặp lại trong tuần. Riêng việc nghĩ xem hôm nay ăn gì để cả nhà chồng hài lòng cũng khiến tôi đau đầu, tốn sức. Mọi công việc trong nhà dù là nhỏ nhất mẹ chồng cũng đều khoán trắng cho tôi. Cả nhà chẳng ai mảy may động tay động chân vào việc gì, đến cốc nước ăn cơm cũng ngồi bàn sai tôi lấy. Tôi có cảm giác mình đang biến thành ô sin đích thực cho cả nhà chồng. Sáng dậy sớm, tới gần khuya mới được đặt lưng lên giường. Hễ tôi làm sai việc gì là mẹ chồng tôi liền không tiếc lời mắng nhiếc, nhạo báng tôi là con không cha, không ai dạy dỗ.
Tôi đã nhiều lần muốn giải thoát cho mình khỏi cuộc sống tù túng này nhưng vì con gái còn nhỏ nên lại không thể. (Ảnh minh họa)
Đã nhiều lần tôi có ý định giải thoát cho mình khỏi cuộc hôn nhân này nhưng con gái tôi còn quá nhỏ. Tôi không muốn con gái mình lớn lên cũng phải chịu cảnh bị người ta hạ nhục vì không có bố như tôi. Vậy là tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong phục dịch họ, để con mình có ông bà, có cha và có cô chú như bao đứa trẻ khác.
Tôi cứ ngỡ mình sẽ cam chịu mãi kiếp sống đày đọa đó nếu như không có ngày mẹ đẻ tôi gặp tai nạn, và bộ mặt thật của mẹ chồng tôi mới chính thức bộc lô rõ.
Mẹ đẻ tôi không mây bị bọn tổ lái đâm phải nên phải nằm viện. Họ hàng bên ngoại đều ở xa, còn bên nội thì đã xa lánh mẹ con tôi từ lâu nên tôi đã xin phép gia đình chồng cho tôi đươc về chăm sóc mẹ. Nhưng mẹ chồng tôi không những không đồng ý còn nói:
- Ở đâu ra cái thứ con dâu bỏ việc nhà chồng về chăm mẹ đẻ như thế. Mày không được phép đi đâu hết. Mày đã là dâu nhà này, phải có trách nhiệm chăm sóc, hầu hạ, không được bê trễ.
Tôi không ngờ mẹ chồng lại ích kỉ đến thế, hóa ra họ cần tôi về chỉ để làm ô sin cho gia đình họ. Quá phẫn uất vì hành động quá đáng của mẹ chồng, ngay sáng hôm sau tôi đã tự thu dọn đồ đạc và dẫn con về nhà ngoại. Trong gần hai tuần tôi về chăm sóc mẹ, nhà chồng tôi biết chuyện mẹ tôi gặp nạn mà chẳng ai có một lời hỏi thăm, quan tâm kể cả là chồng tôi. Tôi buồn và thất vọng nhiều lắm. Gần 1 tháng sau, mẹ đẻ tôi khỏi bệnh, mẹ muốn tôi quay lại nhà chồng tạ lỗi. Tôi nhất định không chịu vì tôi nào có lỗi, không lẽ hiếu thuận với mẹ mình cũng là cái tội. Nhưng trước sự quyết tâm cùng những giọt nước mắt của mẹ, tôi cũng đành nín nhịn nỗi đau, nỗi uất ức mà quay lại nhà chồng.
Nào ngờ vừa thấy mẹ con tôi, mẹ chồng tôi đã cầm chổi xua đuổi. Mẹ chồng tôi ra sức mắng nhiếc mẹ đẻ tôi không biết dạy con. Thậm chí, mẹ chồng còn bắt mẹ đẻ tôi quỳ xuống chân bà thì bà mới chấp nhận cho tôi quay lại. Không ngờ, chồng tôi cùng đồng tình với mẹ mình. Không thể chịu nổi trước hành động quá đáng của gia đình chồng, tôi đã đề nghị ly hôn ngay trước mặt gia đình chồng rồi tôi đưa mẹ rời ngay ra khỏi căn nhà không có tình người ấy.
Mấy hôm nay mẹ tôi luôn khuyên bảo tôi hãy quay lại, nhưng tôi nhất định không muốn về nơi địa ngục đó thêm một giây phút nào nữa. Nhưng cứ nghĩ tới cảnh con gái nhỏ phải chịu cảnh không cha, không ông bà nội bên cạnh là tôi lại thấy lòng đau nhói. Tôi nên làm gì để cuộc sống của mình không bế tắc thế này nữa đây.
Theo Motthegioi
Bộ mặt thật của người yêu khi tôi công bố cái thai... Anh buông một câu khiến tôi đánh rơi cả bát cơm: "Em lên giường với anh dễ thế thì với người khác chắc cũng chẳng khó khăn gì. Gái phục vụ quán cà phê thì ai còn lạ". ảnh minh họa Gia cảnh nhà tôi khá khó khăn. Bố mất sớm, mẹ một mình nuôi ba chị em tôi ăn học. Là chị...