Chỉ hôm nay thôi, cho phép bản thân chênh vênh một chút
Nếu khóc có thể giúp bạn ổn hơn một chút, ăn thứ gì đó có thể làm bạn vui hơn… Nhưng tất cả những điều đó, chỉ là những cách vượt qua mệt mỏi một cách tức thời, chứ không thể giúp vực dậy tinh thần đang héo mòn của bạn.
Thứ bạn cần, đó chính là hãy sống thật với mình, hãy cho phép bản thân được ấp ủ nỗi cô đơn, và tâm trạng chênh vênh của một kẻ chán nản, để rồi sau một giấc ngủ say, bạn có thể mạnh mẽ hơn mà đứng dậy để nói với bản thân mình rằng: “Mọi việc rồi sẽ trôi qua, và chỉ cần bản thân không từ bỏ là được”.
***
Người ta thường bảo “Có những thời điểm khiến con người ta trở nên chán nản tất cả mọi thứ, đến thở thôi cũng khiến bạn mệt mỏi vô cùng”. Tôi cũng thế, đã từng như thế… Dường như đối với tôi, cuộc sống này đã trở thành một nỗi áp lực tinh thần không hề nhỏ, từng giờ, từng phút, từng giây như đang trực chờ bào mòn tâm trí tôi… Chắc có lẽ bạn cũng thế?
Những ngày dài trôi qua, tất cả chúng ta có lẽ đã gánh trên vai một trách nhiệm nào đó đối với cuộc sống của chính mình và những người xung quanh. Những công việc cứ xếp chồng lên nhau chờ bạn giải quyết, những dự định ước mơ còn đang dang dở và chúng ta luôn phải đấu tranh với ý nghĩa nên từ bỏ hay tiếp tục cố gắng cho những điều không thể trở nên có thể…
Vốn dĩ, cuộc sống mà chúng ta đang trải qua không hề có một màu hồng nào như những gì chúng ta ao ước. Nhưng bằng tất cả một niềm tin nào đó, chúng ta vẫn phải cố gắng. Tôi cũng thế, cũng nhủ lòng phải cố gắng nhiều hơn…
Nhưng những đêm dài trôi qua, tôi lẳng lặng cảm nhận nỗi buồn thấm đẫm vào suy nghĩ, mà mặc cho thời gian trôi qua từng giây từng phút một cách vô định. Dõi mắt ra ngoài khung cửa sổ, bầu trời lấp lánh ánh sao đêm, nỗi chênh vênh trong tâm hồn lại càng ngấm sâu vào trong những dòng suy nghĩ vu vơ rằng, “lúc này đây, tôi thật sự mệt mỏi”.
Tôi tin rằng tất cả chúng ta, ai rồi cũng cảm thấy như thế. Cảm thấy rằng, cuộc sống nhộn nhịp ngoài kia chẳng đủ sức lôi kéo chúng ta hòa mình vào không gian của ánh đèn lung linh hào nhoáng nơi phố phường nhộn nhịp. Ngược lại, bạn chỉ muốn về nhà, ôm một chiếc gối, pha một tách trà nóng, mở toang cửa sổ và bật một bài nhạc buồn vu vơ để trò chuyện với chính bản thân mình mà thôi.
Cuộc sống là thế đấy, phải mang thật nhiều khuôn mặt khác nhau, phải luôn nở nụ cười thân thiện mặc dù bạn chẳng thấy thích thú những gì họ nói. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi bản thân rằng cứ sống mãi như thế liệu mình có thấy mệt không? Đúng là rất mệt mỏi, nhưng tôi chẳng thể làm điều gì khác hơn nữa. Khi đứng giữa đám đông, dường như tôi chẳng còn là mình nữa, những nét mặt nụ cười giả tạo khiến tôi trở thành một kẻ khác. Một kẻ mà chỉ có thể vui vẻ chốn đông người, và không bao giờ dám sống thật với cảm xúc bản thân, trừ khi màn đêm buông xuống và chỉ còn tôi và nỗi cô đơn bên cạnh.
Thật ra, những điều này không phải là những cảm xúc tiêu cực, mà chỉ là có những khoảnh khắc khiến bạn nhận ra mình cần phải buồn một chút như thế, để có thể lấy động lực bước tiếp chặng đường phía trước. Nếu như cứ mãi mang trong mình những cảm xúc giả tạo mà không được sống thật với bản thân một phút nào, liệu rằng chúng ta vẫn còn là chính mình nữa hay không?
Vì vậy đôi lúc bạn cũng phải nói với bản thân rằng: “Chỉ hôm nay thôi, tôi cho phép bản thân chênh vênh một chút”, để lắng nghe cảm xúc trái tim mình, và hơn hết là để cho tâm hồn được quay về đúng bản ngã của nó, để được sống là chính mình. Và hơn hết là để bỏ lại những cảm xúc tồi tệ cho cuộc sống này tạo ra. Vậy, thì sao chúng ta không cho mình cái quyền được buồn, được tận hưởng nỗi cô đơn trong một thời điểm nhất định mà thôi.
Ai rồi cũng sẽ thế, sẽ cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống xô bồ ngoài kia, cảm thấy mình lạc lõng chênh vênh, bước những bước vô định mà không biết điểm dừng lại sẽ là một nơi như thế nào. Tôi đã từng có những ngày dài, đối mặt với cảm giác đó. Tôi có thể vui vẻ tươi cười với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ tôi lại cười với chính bản thân mình khi soi gương, vì tôi biết chỉ khi đối mặt với con người thật của mình, thì chính khoảnh khắc đó tôi mới nhận ra, dường như chưa một giây phút nào tôi thật sự hài lòng với những gì mình có.
Nếu khóc có thể giúp bạn ổn hơn một chút, ăn thứ gì đó có thể làm bạn vui hơn… Nhưng tất cả những điều đó, chỉ là những cách vượt qua mệt mỏi một cách tức thời, chứ không thể giúp vực dậy tinh thần đang héo mòn của bạn. Thứ bạn cần, đó chính là hãy sống thật với mình, hãy cho phép bản thân được ấp ủ nỗi cô đơn, và tâm trạng chênh vênh của một kẻ chán nản, để rồi sau một giấc ngủ say, bạn có thể mạnh mẽ hơn mà đứng dậy để nói với bản thân mình rằng: “Mọi việc rồi sẽ trôi qua, và chỉ cần bản thân không từ bỏ là được”.
Huỳnh Thị Thảo Nguyên
Theo blogradio.vn
Càng trưởng thành càng cô đơn
Trưởng thành và cô đơn, dường như bao giờ cũng gắn liền với nhau. Cô đơn theo một chiều hướng tích cực để giúp chúng ta vượt qua cảm giác chênh vênh trong cuộc sống dễ dàng hơn.
Đối với những người trưởng thành, thì nỗi cô đơn được xem là một điều vô cùng đẹp đẽ.
Bạn có nhận ra rằng càng trưởng thành chúng ta càng cô đơn nhiều hơn? Ai cũng bị cuốn trong những hối hả của cuộc sống mà một khi ngừng lại, ta sẽ có cảm giác vô cùng lạc lõng. Bạn đã bao giờ không thể hẹn nổi một đứa bạn nào đi uống cà phê vào cuối tuần chưa? Cảm giác lúc đó cứ như thể cả thế giới bận rộn, chỉ có riêng mình rảnh rỗi. Chúng ta phải làm gì để đối mặt với nỗi cô đơn của tuổi trưởng thành. Mời bạn lắng nghe lá thư tâm sự được gửi đến từ bạn đọc ẩn danh.
Khi bước qua cái bóng của thanh xuân, chúng ta phải học cách bước đi trên con đường dành cho những người trưởng thành thật sự. Một ngày dài trôi qua, hòa mình vào đám đông xa lạ, mọi người đều hối hả để lướt qua cuộc đời nhau một cách vội vã như đang chạy đua với thời gian hữu hạn của chính bản thân mình.
Thời gian chẳng bao giờ được gọi là đủ cho cuộc sống bộn bề của một người trưởng thành. Mỗi ngày thức dậy, ý nghĩ đầu tiên mà chúng ta hình dung trong đầu là hôm nay có bao nhiêu công việc đang đợi mình giải quyết. 24 giờ đồng hồ tích tắc trôi qua đi, mọi việc vẫn đang dở dang. Chúng ta cảm thấy mệt mỏi trước những điều đang xảy ra, rằng bản thân đã cố gắng nhưng dường như cuộc sống chưa bao giờ là ổn cả.
Những tiếng thở dài tuyệt vọng, những ánh mắt đăm chiêu nhìn vào những khoảng lặng vô hồn. Có phải chăng, chúng ta đã quá cô đơn trong cuộc sống hiện đại này? Tôi cũng chẳng biết, có nên xem nó là nỗi cô đơn tiêu cực hay không. Những gì tôi thấy, chỉ là những hình ảnh mơ hồ về cuộc sống này, tôi chẳng thể nào lưu giữ những điều khiến mình vui vẻ như lúc trước đây. Tất cả giống như một cuốn phim cũ kỹ đang được tua chậm trong đầu tôi vậy.
Chắc hẳn, chúng ta ai lớn lên mà chẳng thấy cô đơn chênh vênh đến lạ lẫm. Nỗi cô đơn mà chúng ta không thể than vãn với bất kỳ ai, cũng không thể nhờ ai đó giúp đỡ, càng không thể khóc òa lên như một đứa trẻ khi xung quanh đây là thế giới của những người lớn. Họ sẽ chỉ nhìn bạn và cho rằng bạn là một kẻ yếu đuối mà thôi.
Khi ngồi một mình lặng lẽ, nhìn thành phố chuyển động và khép mình sống trong nỗi cô đơn của bản thân. Tôi lại nghĩ "Chỉ khi trưởng thành như thế này, chúng ta mới biết đích thực nỗi cô đơn là gì?" Là tự tạo cho mình một vỏ ngoài rất ổn, nhưng sâu thẩm bên trong lại tự phá vỡ từng mảnh ghép tâm hồn chính mình. Áp lực giữa cuộc sống đầy những điều toan tính và ganh đua lẫn nhau, khiến chúng ta càng dễ cô đơn hơn bao giờ hết. Đôi khi cảm thấy sợ hãi, vì không biết trong dòng đời xô bồ và phức tạp như thế này, liệu chúng ta còn là chính mình nữa hay không?
Nhưng càng ngày tôi càng thấy rằng, dường như càng trưởng thành càng khiến tôi thích cảm giác cô đơn này hơn bao giờ hết. Mặc dù bề ngoài chúng ta vẫn nghĩ, tạo ra nỗi cô đơn trong cuộc sống chính mình chẳng hề tốt chút nào. Nhưng trái lại, cô đơn cũng là một cái hay. Bởi vì, chỉ khi cô đơn chúng ta mới biết được rằng, nên lắng nghe cảm xúc bên trong mình nhiều hơn, để có thêm động lực tiếp tục bước tiếp.
Bất kỳ một ai, bước đến tuổi trưởng thành đều cảm nhận được sự cô đơn của bản thân. Nếu như bạn, không nhận ra mình cô đơn đến nhường nào, thì chắc chắn rằng bạn chỉ là đứa trẻ trong cơ thể của một người lớn mà thôi.
Từ khi nào, con người lại cảm thấy mình dễ cô đơn đến thế. Bài hát của ca sĩ Tóc Tiên đoạn điệp khúc cứ như ngân vang mãi trong đầu những người trưởng thành như tôi "Hôm nay sao tôi cô đơn quá" Cô đơn ở đây không được xem là nỗi cô đơn trong tình yêu đôi lứa, mà đó là nỗi cô đơn của những con người trưởng thành. Nhưng nghịch lý là, chúng ta chẳng hiểu vì sao mình lại cô đơn.
Thật ra nỗi cô đơn này, giống như một người bạn thầm lặng tìm đến và an ủi chúng ta vào những lúc tâm trạng bạn trở nên tồi tệ nhất. Thay vì, bâng khuâng suy tư với chính mình, thì chúng ta có một người sẵn sàng lắng nghe và đồng cảm, chính là sự cô đơn. Thậm chí, ngay cả lúc chúng ta vui vẻ cười nói với mọi người, vẫn tưởng mình sẽ rất ổn.
Nhưng chắc rằng, sâu thẳm trong tâm hồn đâu đó chúng ta vẫn thấy mình thật cô đơn. Chẳng biết vì sao, nỗi cô đơn vẫn luôn hiện diện kể cả khi bạn vui vẻ cơ chứ. Bạn có biết vì sao không? Vì nó giúp bạn nhận ra, dù bạn có thể giả dối với bao nhiêu người đi chăng nữa, thì cũng không thể nào giả dối với chính bản thân mình được, thật ra bạn không hề vui như bạn đã nghĩ.
Nếu xét mặt tích cực thì cô đơn một chút cũng không sao. Vì khi cô đơn, bạn sẽ có thời gian hiểu rõ bản thân mình đang nghĩ gì và cần gì. Bạn sẽ biết cách lặng lẽ chiêm nghiệm cuộc sống, theo cách mà mình nghĩ. Điều đó, không phải thú vị hơn so với việc phải hòa mình vào sự hào nhoáng lung linh của cuộc sống hiện đại ngoài kia hay sao.
Dường như khi trưởng thành, chúng ta không chỉ lớn về ngoại hình mà còn lớn về suy nghĩ. Nỗi cô đơn bất chợt, sẽ cho bạn cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc đời này. Thậm chí, khi nhớ về hình ảnh của mình ngày xưa bạn sẽ không khỏi bật cười và nghĩ, thì ra mình cũng đã từng một thời vui tươi và yêu đời đến thế. Vì đó là thanh xuân là tuổi trẻ, bạn có quyền như thế. Nhưng khi trưởng thành, bạn sẽ nhận ra muốn vui vẻ như thời gian trước đó cũng là một điều khó khăn.
Có thể bạn của bây giờ, đã hoàn toàn khác xa bạn của ngày xưa, chín chắn và trưởng thành hơn trong mọi suy nghĩ lẫn hành động. Những thứ ngày xưa bạn từng rất thích, nhưng bây giờ bạn lại vô cùng thờ ơ với nó. Không phải là vì bạn không thích nó nữa, hay cảm thấy nó đã trở nên nhàm chán, mà đơn giản bây giờ nó không còn quan trọng với bạn nữa mà thôi.
Trưởng thành và cô đơn, dường như bao giờ cũng gắn liền với nhau. Cô đơn theo một chiều hướng tích cực để giúp chúng ta vượt qua cảm giác chênh vênh trong cuộc sống dễ dàng hơn. Vì vậy, nếu nỗi cô đơn tìm đến bạn, đừng vội xua đuổi nó mà hãy để nó giúp bạn nghe thấy tiếng nói trong lòng mình. Đối với những người trưởng thành, thì nỗi cô đơn được xem là một điều vô cùng đẹp đẽ.
Theo blogradio.vn
Những điều đàn bà nên 'bỏ ngoài tai', càng để tâm lòng càng đau thắt Đời đàn bà, chỉ cần biết nhắm mắt cho qua, để ngoài tai những điều sau thì cuộc đời tự khắc hạnh phúc, an yên Những lời nói vô căn cứ về mình Khi nghe những lời đồn thổi vô căn cứ về mình, tất nhiên cảm xúc tiêu cực hiện diện là điều khó tránh khỏi. Nhưng bạn nên biết rằng, miệng...