Chị hàng xóm muốn gửi 3 con ở nhà tôi mỗi ngày
Tôi 33 tuổi, đang có một vấn đề khó xử với người hàng xóm lâu năm. Chúng tôi đều xuất thân bình dân, sang Pháp khi còn trẻ, sống gần nhà nhau tầm 7 năm.
Trong 7 năm này tôi đã cố gắng vừa học vừa làm, thắt lưng buộc bụng, tự chăm sóc mình. Đến nay tôi tốt nghiệp, có việc làm, đang học tiếp bằng thạc sĩ thứ hai. Tôi mới lập gia đình và có một cháu trai 9 tháng tuổi.
Chị hàng xóm của tôi không theo con đường học vấn. Chị nghỉ học từ cấp 2 nhưng rất có khiếu ăn nói và buôn bán. Chị cũng có ngoại hình và nhiều người theo đuổi. Trong 7 năm qua, chị đã có ba đứa con với ba người “chồng” khác nhau, họ đều là những người đàn ông có tiền. Vì không đăng ký kết hôn nên họ cũng chỉ phụ chị nuôi các cháu theo tinh thần “lãng tử”, khi nhiều khi ít, khi có khi không. Chị không đi làm, suốt 7 năm vừa rồi chỉ sống dựa vào trợ cấp của các “ông bố”. Gần đây chắc có chút thay đổi nên chị mới tìm việc làm một cách nghiêm túc. 4 mẹ con chị hiện tại sống khá vất vả, ở nhà thuê càng lúc càng nhỏ, mượn tạm tiền tôi càng lúc càng nhiều.
Thú thật tôi không hợp với chị, cũng không đồng ý với lối sống của chị, có điều tôi cũng hiểu “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Là hàng xóm lâu năm, tôi cố gắng giúp đỡ chị trong khả năng của mình. Mỗi khi chị nhờ mua giúp sữa, thức ăn, thuốc men cho các cháu, tôi đều mua giúp dù biết rõ là chị sẽ không gửi lại tiền. Hai cháu lớn (5 tuổi và 3 tuổi) cuối tuần cũng hay qua nhà tôi để chị đỡ bận bịu tay chân. Lúc các cháu bệnh, tôi cũng thức đêm thức hôm, vào viện chăm sóc các cháu cả tuần, dù sáng ra tôi vẫn phải đi làm, vì chị còn bận chăm sóc cho cháu út mới mấy tháng tuổi. Đôi khi tôi cũng cảm thấy mệt mỏi hoặc thiệt thòi vì luôn tự chăm sóc bản thân mình, không phiền hà đến ai, còn chị cứ nhờ vả tôi và nhiều người khác phụ chăm sóc cho chị và các con chị. Tuy nhiên, tôi chỉ giận chị nhưng không giận gì các cháu. Tôi thấy thương các cháu còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều thiệt thòi, nhất là với hai cháu lớn. Theo tôi cảm nhận, hiện hai cháu có chút rắc rối trong tâm lý và hành vi, cần phải đi bác sĩ.
Chồng tôi xuất thân từ gia đình giàu có. Vì không muốn tôi có tâm lý ở trong nhà của anh, anh đã đề nghị chúng tôi tự đi lựa nhà và tự làm nội thất lại từ đầu, để tôi cảm thấy là chúng tôi “đang ở trong nhà của chúng ta”. May được người quen giới thiệu và cho giá tốt, chúng tôi chọn được một căn villa rộng rãi, rất đẹp, có vườn và hồ bơi. Chị hàng xóm có qua xem nhà mới, nhận xét rằng tưởng tôi học hành hay giỏi thế nào, cuối cùng cũng chỉ là sống dựa vào đàn ông. Tôi nghe rất buồn nhưng không cãi lại. Quả thực là dù tôi có công việc tốt và đảm bảo được cuộc sống cho bản thân, tôi vẫn chưa tự mình kiếm được nhiều tiền đến mức tự mua villa, phần lớn tiền mua là do chồng tôi chi trả. Kể từ khi chị biết được hoàn cảnh sống mới của tôi, các sự nhờ vả tăng lên chóng mặt, theo như chị nói “tất cả những tiền bạc, của cải này đâu phải của em, em có giúp chị thì em cũng đâu có mất mát gì”.
Gần đây, chị nhiều lần ngỏ ý muốn gửi ba đứa con ở nhà tôi mỗi ngày để cùng chơi với con tôi, cháu được 9 tháng, rồi cùng học tiếng Việt, tiếng Pháp. Chị nói nhà tôi đang thừa nhân sự, gồm có mẹ tôi đã hơn 70 tuổi, một chị trông trẻ người Việt đang trông con trai tôi, một chị bếp người Pháp vốn nấu ăn cho chồng tôi từ nhiều năm nay. Thỉnh thoảng, tôi cũng có lịch làm việc ở nhà mà không phải đến văn phòng. Như vậy, theo chị nhận xét, nhà tôi có thể chăm sóc được cho cả 4 cháu một lượt, còn nhà chị thì đang thiếu người, chỉ có một mình chị là người lớn, chị sẽ đi bán hàng để kiếm tiền.
Video đang HOT
Tuy nhiên, tôi thấy không thoải mái với đề nghị này. Tôi không thích việc chị tự ý phân công nhiệm vụ cho tôi, mẹ tôi, chị bếp của chồng tôi và chị trông trẻ của tôi. Tôi cũng không thích việc tự nhiên nhà tôi phải có một trách nhiệm lớn trong việc nuôi dạy, ăn uống, sinh hoạt các con của chị, điều đó thực sự không đơn giản. Có điều nếu tôi từ chối đề nghị của chị thì chị sẽ không đi làm được, hoàn cảnh lại tiếp tục thiếu thốn, chị một nách ba con, không đủ tiền gửi các cháu đi nhà trẻ. Chồng tôi chỉ nhận xét chung chung trong tình huống này tôi là chủ nhà, còn chị và các cháu là khách đến chơi nhà, theo phép xã giao cơ bản thì khách nên nương theo sự sắp xếp và ý muốn của chủ nhà. Mẹ tôi gợi ý là tôi tặng cho chị một số tiền để chị tự thu xếp, cũng là mua lại chút bình yên cho gia đình tôi.
Tôi sợ là có lần đầu sẽ có lần sau, như vậy tôi có cảm giác như bị tống tiền, trong khi vốn dĩ chị hàng xóm đã mượn tôi một số tiền kha khá trong 7 năm vừa qua rồi, không kể rất nhiều lần tôi mua giúp món này món kia. Quả thật, tôi cảm thấy hơi có chút tức giận và mệt mỏi với chị vào lúc này, rồi nghĩ tới ba đứa trẻ của chị, tôi lại thấy thương xót cho chúng vô cùng. Tôi nên xử trí tình huống này như thế nào, xin nhờ mọi người tư vấn giúp. Chân thành cám ơn.
Theo vnexpress.net
Cầm que thử thai hai vạch, thay vì vui mừng trong đầu tôi là một loạt hình ảnh đáng sợ
Nhưng hinh anh đang sơ ây cư quân quanh trong đâu oc khiên tôi hoang mang tôt cung ngay khi tôi thây que thư thai hiên hai vach.
Chung tôi phat hiên ra ban thân không hơp tinh đôi phương nên thương xuyên tranh cai, mâu thuân. (Anh minh hoa).
Xin chao cac chi, tôi la đôc gia trung thanh cua muc. Khi đoc bai "Nhìn con gái 2 tuổi ăn cơm trộn đường mà nước mắt tôi chảy dài hối hận còn chồng giận dữ đập bàn bỏ đi trong bất lực", tôi đa nghi se hôi âm bai viêt ây.
Tôi muôn noi vơi ngươi me răng du cuôc sông co kham khô thât, bê tăc thât nhưng suy nghi giư con cua ngươi me ây la đung đăn. Ây thê ma bây giơ, chinh tôi lai đang rơi vao vong mâu thuân "giư hay không giư" ma chi ây đa tư vân minh trong bai viêt.
Vơ chông tôi mơi cươi đươc 2 thang thôi. Chung tôi đa quyêt đinh se kê hoach đê tân hương cuôc sông vơ chông son hanh phuc trong 5 năm. Tôi luôn nghi co con la điêu thiêng liêng, cân đâu tư ca vê tiên bac lân thơi gian nên luôn nghi se sinh con khi nao đu điêu kiên.
Va lai tư tôi thây ban thân minh con nong nay, bôp chôp nên kho co thê la môt ngươi me tôt.
Trươc khi cươi, vơ chông tôi dung tiên tiêt kiêm va tiên hai bên gia đinh cho đê xây môt căn nha rông rai, thoai mai. Nhưng cuôc sông chăng êm đêm như tôi nghi. Chung tôi phat hiên ra ban thân không hơp tinh đôi phương nên thương xuyên tranh cai, mâu thuân.
Ngay ca chuyên don dep nha cưa, giăt giu cung trơ thanh đê tai đê chung tôi giân nhau ca tuân. Thâm chi tôi con suy nghi đên chuyên ly hôn vi qua mêt moi, chan nan. Chuyên sinh con vi thê cang không bao giơ tôi suy nghi đên.
Mây hôm nay, tôi thây trong ngươi khang khac, luc nao cung buôn ngu, uê oai, mêt moi. Trong đâu tôi bông dưng lo sơ, không biêt co bi "dinh bâu" không du tôi vân uông thuôc tranh thai khân câp sau môi lân quan hê vơi chông.
Mua que thư thai vê thư ma tim tôi đâp thinh thich. Tôi cô trân tinh va mong răng minh chi bi châm kinh thôi. Không ngơ, que thư thai vơi hai vach đo chot hiên lên khiên tôi choang vang ca ngươi.
Tôi mât ăn mât ngu, lo lăng tôt đô khi biêt minh co thai. (Anh minh hoa).
Cac chi a, ngay luc đo, tôi chi co cam giac sơ hai va hoang mang tôt đô chư chăng hê vui mưng. Trong đâu tôi la môt loat hinh anh đang sơ keo đên. Nao la canh tôi phát tướng, bụng bầu nặng nề, đau đơn khi sinh con. Rôi lai canh đầu bù tóc rối con đến mức trầm cảm, quát mắng con mình vi con hư. Rôi canh vơ chông tôi cai nhau, con chưng kiên tât ca va trơ nên hư hong... Nhiêu lăm, nhiêu đên mưc tôi mât ngu mât ăn vi lo lăng.
Không phai tôi không thương con ma tôi sơ moi ngươi a. Vê kinh tê, tôi không lo vi ban thân tôi có viêc lam ôn đinh, lương cao. Nhưng tôi sơ ban thân nong nay, lai con ham chơi va lươi biêng nên se không thê săn soc cho con môt cach chu đao nhât. Tôi sơ con vi minh ma khô.
Hơn nưa vơ chông tôi vân đang giân dôi nhau. Co con rôi, công viêc nha ai lam, rôi viêc công ty, rôi con đau bênh ai thưc đêm thưc hôm chăm soc...
Tôi phân vân nhiêu chuyên nên chưa thông bao tin nay vơi chông. Moi ngươi có từng trải qua những cảm giác như tôi không, tôi có nên để đến khi bản thân có trach nhiêm hơn mơi sinh con đây?
Theo Helino
Chồng chăm vợ mới sinh kỹ càng, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, em lại bị tra tấn tinh thần vì những tiếng thở dài của anh Ai cũng nói chồng em như vậy là "vàng mười" mà không biết em đã phải chịu đựng những gì. Cho con ngủ xong, em mới có thời gian để chia sẻ những điều này với các chị. Bây giờ em đang có một vấn đề rất khó nói, lại không thể kể với những người gần gũi. Vì thế, em hy vọng...