Chỉ giật chồng thôi, làm gì mà dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy?
Khi gặp Tuấn lần đâu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: “Em sẽ cua ông này”. Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: “Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi”.
Tôi lơ đễnh hỏi lại “Vậy hả?” nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn “chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp”.
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon…
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những “ca” như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. (ảnh minh họa)
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
Video đang HOT
“Anh có lấy em không?”- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: “Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh”. Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: “Vậy còn em? Em thì sao?”. Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: “Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp”. Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: “Xin cảm ơn”.
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: “Cám ơn cô”.
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: “Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi”. Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: “Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho…”.
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: “Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà”.
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. (ảnh minh họa)
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: “Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?”. Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: “Em vừa nói cái gì?”. “Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy…”.
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: “Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi”.
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: “Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?”. Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. “Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?”- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận dữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: “Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em”.
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Tôi bị quả báo vì cướp chồng người
Khi quyết định từ bỏ gia đình để đến với tôi thì anh đã cân nhắc cho lựa chọn của mình.
Khi vợ con Vinh van xin tôi buông tha chồng, cha của họ, tôi đã nói rằng họ hãy nói chuyện đó với Vinh chứ tôi không liên can. Nhưng tôi cũng nói rằng họ đừng mất công sức làm gì bởi người Vinh chọn là tôi.
Khi quyết định từ bỏ gia đình để đến với tôi thì anh đã cân nhắc cho lựa chọn của mình. Bởi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đầu biết quyết định của mình sẽ gây ra kết quả gì và chịu trách nhiệm cho quyết định đó. Tôi nhớ khi ấy Minh, cậu con trai đầu của Vinh đã nói: "Rồi đây cô sẽ bị quả báo vì đã phá nát gia đình tôi, làm khổ mẹ tôi. Mình về đi mẹ, không cần nói phải trái với hạng người này". Nói rồi không chờ tôi kịp phản ứng, anh ta đã kéo tay mẹ bỏ đi.
Khi tôi kể với Vinh chuyện này, anh đã đùng đùng nổi giận. Ngay lập tức anh ký vào đơn ly hôn mà bấy lâu nay còn chần chừ. Anh bảo tôi: "Cho mẹ con nó biết tay". Tòa xử ly hôn, tài sản chia đôi. Vợ con Vinh thối lại tiền một nửa ngôi nhà. Chúng tôi thuê một căn hộ cao cấp ở Phú Mỹ Hưng. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một cuộc sống vương giả như vậy.
Khi tôi kể với Vinh chuyện này, anh đã đùng đùng nổi giận. Ngay lập tức anh ký vào đơn ly hôn mà bấy lâu nay còn chần chừ. (ảnh minh họa)
Vinh là bác sĩ ở bệnh viện, anh lại có phòng mạch tư ở nhà. Tôi chẳng phải làm gì ngoài việc vui vẻ đếm tiền cho vào két sắt cuối ngày, tôi sắm sửa, đi spa chăm sóc sắc đẹp; cuối tuần lại vi vu ra Nha Trang, Phan Thiết, Đà Nẵng... Tôi muốn ăn gì, chơi gì, làm gì đều có thể thoải mái thực hiện mà chẳng bị bất cứ một lực cản nào.
Có lần Vinh hỏi tôi: "Em có hạnh phúc không?" Tất nhiên là tôi rất hạnh phúc. Tôi đã được đền bù xứng đáng. Đúng là ông trời có mắt. Sau nhiều gian khổ, lận đận vì những người đàn ông không ra gì, tôi đã gặp được người đàn ông đích thực của đời mình. Với tuổi 32, tôi vẫn còn quá nhiều thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Mà cớ gì tôi không hạnh phúc khi tôi vừa trẻ đẹp, lại thông minh? Trước đây tôi chỉ không may mắn khi sinh ra trong một gia đình có cha là một người chạy xe ba gác, mẹ bán xôi chè và một lũ em nheo nhóc. Giờ thì mọi thứ đã đổi thay.
Ở với nhau được hơn 1 năm, chúng tôi tổ chức cưới. Một đám cưới thật hoành tráng ở nhà hàng New World với khách mời là những vị chức sắc, tai to mặt lớn trong ngành y từ trung ương đến thành phố; cả những bạn bè ở nước ngoài của Vinh cũng gởi thiệp, gởi quà chúc mừng. Tôi nói với Vinh: "Em đã được đền bù cho những tháng ngày phải lén lút, lẩn trốn khi mới yêu anh". Vinh ghì tôi vào lòng: "Cục cưng của anh, em chính là ngọn lửa đã sưởi ấm trái tim anh, sưởi ấm cuộc đời anh sau những năm tháng dài phải chịu đựng người đàn bà nhạt nhẽo ấy".
Thế nhưng "ngày vui ngắn chẳng tày gang". Đúng dịp chúng tôi tổ chức kỷ niệm 3 năm ngày cưới thì Vinh bất ngờ lên cơn đau. (ảnh minh họa)
Tôi đúng là đã đặt chân tới thiên đường. Chẳng bù cho trước đây, sống với người đàn ông nào tôi cũng phải quỳ lụy, cầu cạnh, van xin họ. Không ít lần tôi đã muốn kết thúc cuộc sống của mình vì không chịu nổi sự bạo hành cả về thể xác lẫn tâm hồn. Gần đây nhất là Chí. May mắn là tôi chỉ sống với anh ta hơn 1 năm. Tôi gọi Chí là thằng điên vì anh ta ghen tôi với chính cái bóng của mình. Có lần chỉ vì gọi điện về nhà mà tôi đang tắm không nghe được, Chí đã hùng hổ chạy về lôi tôi ra đánh đập không thương tiếc. Mấy ngày liền anh ta không cho tôi tiền nhưng tôi đi ra ngoài kiếm tiền anh ta cũng không cho...
Đến khi tôi gặp Vinh thì tất cả những người đàn ông trước đó đều là con số không. Thầy bói nói số tôi tiền hung, hậu kiết. Điều đó đã ứng nghiệm rồi. Tôi nghĩ đôi khi cũng phải tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên để tự an ủi mình. Hôm đó nếu Chí không đánh tôi đến ngất xỉu phải đi cấp cứu thì làm sao tôi gặp được Vinh, người đàn ông của đời mình?
Thế nhưng "ngày vui ngắn chẳng tày gang". Đúng dịp chúng tôi tổ chức kỷ niệm 3 năm ngày cưới thì Vinh bất ngờ lên cơn đau. Cứ tưởng là bị chột bụng do ăn nhiều món lạ, anh nấn ná ở nhà không chịu tới bệnh viện. Đến khi không chịu nổi, anh giục tôi đưa đến bệnh viện. Kết quả chẩn đoán sau đó thật khủng khiếp: Anh bị ung thư dạ dày. Tôi đã ngất đi khi nghe báo tin này.
Sau phẫu thuật, tinh thần anh sa sút hẳn. Anh ít nói, không cười, biếng ăn, mất ngủ. Rồi tóc anh bắt đầu rụng sau những lần trị liệu. Anh gầy tọp đi. Thú thật, nhiều khi tôi không dám nhìn anh, không dám lại gần, mọi việc chăm sóc anh tôi giao hết cho bà giúp việc. Đôi khi tôi thoáng nghĩ, thằng con của anh đúng là độc mồm, độc miệng. Nó trù tôi bị quả báo, không lẽ điều đó bây giờ ứng nghiệm hay sao?
Cho đến một hôm anh gọi tôi đến gần. Giọng anh yếu lắm rồi. Anh thều thào: "Em gọi dùm mẹ con thằng Minh tới dây. Anh có chuyện muốn nói với họ". Tôi nhìn người đàn ông của đời mình. Sao trông anh bây giờ thảm hại như vậy? Mới đây thôi anh còn mạnh mẽ, đẹp đẽ thế kia mà sao giờ lại thê thảm như vậy? Tôi còn phải nhìn thấy cảnh tượng này tới bao giờ?
Tôi gọi cho vợ cũ của anh. Thoạt đầu tôi không nói cho chị ta biết chuyện anh bị bệnh. Câu trả lời là: "Tôi không có việc gì phải gặp ông ấy cả". Tôi đành thú thật. Chị ta chần chừ: "Được rồi, để tôi suy nghĩ".
Nghe câu nói của chị ta, bất ngờ đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: Hay là nhân cơ hội này, tôi trả anh về cho gia đình, vợ con? Họ chẳng đã từng van xin tôi như vậy sao? Ít ra thì anh cũng sẽ được chết trong nhà mình, bên cạnh vợ con mình. Còn tôi sẽ tiếp tục những tháng ngày tự do với khoản tiền không nhỏ mà tôi đã tích cóp mấy năm qua?
Khi nghe tôi nói điều này, anh nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn. Rồi anh lặng lẽ khóc. Tôi bỏ ra ngoài vì không muốn chứng kiến cảnh tượng đau lòng đó. Tôi đã làm gì sai mà ông trời lại nỡ lấy đi của tôi những thứ mà tôi vừa có được?
Theo VNE
Bố mẹ ủng hộ con gái cướp chồng người Khi chị N. đưa ra những bằng chứng rành rành không thể chối cãi, bà ta phang ngay một câu: "Chị có chồng thì phải biết giữ'. Trong khi nhiều bố mẹ luôn dạy bảo con gái những điều hay lẽ phải về tình yêu và cuộc sống, dạy con làm người phụ nữ khéo léo và giàu lòng yêu thương thì vẫn...