Chị gái tôi xuất viện liền về nhà ngay lập tức, vậy mà vừa đến cửa đã bị anh rể đùng đùng đuổi đi
Dù bố mẹ em cố gắng thuyết phục nhưng anh rể vẫn vô cùng bảo thủ và cương quyết không cho vợ về nhà.
Nhà em đang rối loạn lên mọi người ạ. Nguyên nhân cũng vì chị gái em tự ý vay tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ, giờ anh rể nổi giận đùng đùng đuổi chị ra khỏi nhà.
Chị gái em dáng người cao ráo nhưng mặt mũi không được xinh đẹp lắm. Cũng chỉ vì mắt chị một mí và mũi hơi tẹt thôi, nhìn vẫn khá duyên. Anh rể yêu chị lắm, chiều chuộng đủ thứ và lúc nào cũng suy nghĩ cho vợ con. Anh đối xử với nhà bố mẹ vợ cũng rất tốt, tuy điều kiện kinh tế không giàu có nhưng sự nhiệt tình và quan tâm của anh với nhà vợ thì ai cũng nhận thấy. Ngày em đi thi tốt nghiệp, anh còn xin nghỉ việc để đưa đón em.
Hai anh chị có với nhau 2 đứa con đang học mầm non. Cuộc sống có thể nói là rất ấm êm. Thế mà tối hôm kia, chị gái em bắt xe ôm về nhà, vừa vào nhà đã khóc nức nở bảo rằng bị chồng đuổi. Cả nhà còn chưa hết ngạc nhiên khi thấy mặt mũi chị khang khác trước kia thì đã sốc khi nghe tin đó.
Ngồi chờ chị khóc xong mẹ em mới hỏi được ra ngọn ngành. Hóa ra chị nói dối anh rể rằng chị đi công tác nhưng thực chất là chị vào bệnh viện. Chị đã vay những 200 triệu để phẫu thuật thẩm mỹ. Nào là cắt mí mắt, nâng mũi, bơm môi, gọt cằm…
Video đang HOT
Anh bảo mặt mũi nhân tạo không đẹp bằng khuôn mặt hiền dịu ngày trước. (Ảnh minh họa)
Hôm đó chị xuất viện thì về nhà ngay, vết mổ chưa lành hẳn nên vẫn mang băng gạc. Nào ngờ anh rể nhìn thấy chị như thế, không nói một lời đã mắng mỏ và đuổi chị đi. Anh không chấp nhận khuôn mặt hiện tại của chị. Anh bảo mặt mũi nhân tạo không đẹp bằng khuôn mặt hiền dịu ngày trước, anh càng không thể chấp nhận người vợ bất chấp kinh tế khó khăn, đi vay tiền làm đẹp trong khi chồng thì cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình. Anh còn chỉ trích chị gái tôi không lo tương lai của con cái, không nghĩ chuyện nợ nần sẽ ảnh hưởng thế nào tới gia đình.
Nhìn chị gái mới cắt mi mắt xong đã phải khóc đến sưng vù, bố mẹ em chỉ biết khuyên chị chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng làm ảnh hưởng tới vết mổ. Chứ giờ chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận thì cũng muộn. Chỉ có thể từ từ thuyết phục anh rể.
Song cả nhà đều không ngờ người con rể bình thường luôn nhã nhặn, biết điều lại có thể gay gắt và cương quyết như thế. Anh bảo sẽ không sống chung với chị nữa vì anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của chị. Bố mẹ em dù đã nói rằng sẽ hỗ trợ trả nợ 200 triệu kia, không để ảnh hưởng tới anh, anh cũng không đồng ý và khăng khăng đòi ly thân. Anh sẽ nuôi 2 con, còn chị gái em thì cứ ở nhà ngoại cho đến bao giờ thay đổi lại khuôn mặt như cũ thì về.
Trời ơi! Đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi làm sao có thể quay về khuôn mặt cũ được. Anh nói như vậy là làm khó chị gái em rồi. Hai hôm nay, chị khóc hoài, bất chấp đau đớn. Giờ nhà em cần phải làm gì để giúp đỡ anh chị đây? Ai ngờ được ông anh rể em lại bảo thủ cấm vợ làm đẹp thế này kia chứ!
Tôi và mẹ luôn căng thẳng
Tôi 27 tuổi, mẹ 65 tuổi. Mẹ con tôi có quá nhiều điểm khác biệt nên thường to tiếng, làm tổn thương nhau.
Ngày sinh tôi, mẹ bị băng huyết, tuổi hơi nhiều nên nguy hiểm tính mạng, may cấp cứu kịp thời nên qua khỏi. Tôi được 5, 6 tuổi thì bố đi làm ăn, "cặp" người khác, sinh được con trai và ly hôn mẹ. Tôi luôn biết ơn vì mẹ đã vất vả một mình nuôi tôi ăn học. Sau mỗi lần mẹ con căng thẳng, tôi luôn tự trách bản thân láo, hư đốn, cãi mẹ và khóc lóc làm mẹ buồn (tôi chỉ cãi lý chứ không bao giờ nói tục hay không tôn trọng mẹ).
Mẹ có tật bẩm sinh ở mắt nên nhìn không rõ, tuy vậy vẫn sinh hoạt bình thường được. Mẹ chăm chỉ chịu khó, thực sự tiết kiệm, 50 nghìn tiền điện mỗi tháng mẹ cũng kêu nhiều. Mẹ không muốn bỏ tiền sắm sửa gì cho cuộc sống đỡ vất vả dù biết tính toán làm ăn, mua bán đất đai, cho người thân quen vay lãi...
Năm nay mẹ mới chịu dùng tủ lạnh cũ của cậu mợ cho, cũng luôn kêu tốn tiền điện. Không phải tôi không sắm được những thứ đó, chỉ là mỗi lần nói mua là mẹ khùng lên, mắng mỏ, quát nạt, rất đáng sợ. Mẹ luôn nghĩ bản thân thiệt thòi vì bệnh tật, coi mình khổ, phải được xã hội quan tâm. Có lần đi viện, mợ mang cơm vào, không hiểu sao mẹ còn vung tay hất cả cơm của mợ đi. Mọi người có ý tốt muốn quan tâm mẹ nhưng đều sợ vì sự khó tính và nói ngang của mẹ.
Từ nhỏ tôi luôn được mẹ và chú dì nhắc nhở học hành, ngoan ngoãn, không làm phật ý ai, chăm chỉ chịu khó. Thời sinh viên, tôi đi học được bố chu cấp nhưng vẫn đi làm thêm và gửi lại tiền cho mẹ. Lúc chưa đi học xa nhà, tôi chịu khó cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ phụ mẹ. Về ngoại hình, tôi luôn được khen xinh xắn, ăn nói nhẹ nhàng. Tôi được mẹ chăm sóc kỹ càng, quan tâm đến sức khỏe nhưng mẹ quá hy vọng và yêu cầu cao ở tôi nên mệt mỏi lắm. Tôi theo gen nội, không được cao, chỉ 1m53 (bên ngoại trung bình nữ cao 1m6 đến 1m65) nên mẹ luôn trách tôi lùn do không tập thể dục, bắt đi dép cao để mẹ không xấu hổ.
Tôi thích mặc đồ đen, mẹ bảo đen đủi, phải mặc đồ màu sắc. Tôi nằm ngủ cũng bị nắn nằm thật thẳng, đúng tư thế. Nhiều khi thấy sao mà áp lực thế! Đi làm về mệt mỏi, đến ngủ tôi cũng không được nằm thoải mái. Tôi sống nội tâm, nhẹ nhàng, nói bé. Mẹ bảo nói lý nhí, rụt rè, phải ăn to nói lớn, rồi thường so sánh và đay nghiến để tôi giỏi hơn nữa. Tôi đi làm với mức lương 9 triệu, mẹ so sánh với mấy đứa trong làng là nó không học gì mà đi làm thợ may, thợ mộc, massage được khối tiền. Rồi mẹ bảo đứa này đứa kia làm công ty nước ngoài lương 20-30 triệu.
Đó chỉ là một trong hàng trăm điều tôi phải nghe hàng ngày. Mấy năm gần đây, thêm chuyện tôi chưa lập gia đình khiến mâu thuẫn giữa hai mẹ con luôn căng thẳng. Mẹ muốn tôi sớm lấy chồng. Do những đổ vỡ trong tình yêu và kinh doanh khi mới ra trường khiến tôi càng khép kín, tự ti, dù trước đó rất nhanh nhẹn và vui vẻ. Tôi không ở cùng mẹ, một hai tuần về thăm nhà một lần, ngoài lương tôi còn có một khoản thu nhập nhỏ từ việc buôn bán đồ handmade. Hàng ngày tôi đều gọi điện thoại cho mẹ, hỏi han sinh hoạt và thuốc thang. Tôi thấy mình biết chi tiêu hợp lý, ăn uống và thể dục lành mạnh, cảm thấy rất thoải mái với cuộc sống hiện tại. Tôi rất sạch sẽ (như kiểu bệnh lý), thường xuyên lau chùi, dọn dẹp mọi thứ vào thời gian rảnh. Tôi có nghĩ đến lập gia đình nhưng thực sự chưa thấy người phù hợp, chủ yếu về mặt cảm xúc. Bản thân không yêu cầu cao về ngoại hình hay tiền bạc.
Tôi dằn vặt bản thân vì không kiếm được nhiều tiền để đón mẹ ra ở cùng, chưa ổn định chồng con khiến mẹ thêm lo. Rồi nhiều đêm nghĩ mẹ lủi thủi ở nhà ăn ngủ một mình mà tôi cứ nằm khóc. Vậy mà cứ về nhà thì mẹ lại than vãn rồi giới thiệu người làm quen, kêu ốm đau, bảo xấu hổ khi hàng xóm láng giềng luôn hỏi chuyện chồng con của con gái. Có lần, mẹ nói gay gắt quá, tôi không kìm được mà nói hết tâm sự của bản thân, mong mẹ hiểu: "Con cảm thấy sống hạnh phúc là được, sao phải để ý hàng xóm láng giềng nghĩ gì. Chính vì mọi người như thế nên con đi làm xa gia đình, rời khỏi hàng xóm và họ hàng khiến bản thân rất thoải mái, không áp lực". Thế là mẹ ôm đầu, nói thất vọng về tôi, cho ăn học rồi sống ích kỷ. Tôi biết sai khi không kiềm chế. Hôm sau mẹ con lại nói chuyện bình thường. Tuy nhiên những áp đặt hay quan điểm của mẹ về tôi vẫn không thay đổi.
Bố tôi gần như người xa lạ, chu cấp tiền bạc theo trách nhiệm nhưng không có tình cảm với con cái khiến tôi rất tủi thân. Bố ở cùng thành phố với mẹ con tôi, nhu nhược, sợ vợ. Có lần, Tết tôi điện trước, bảo qua thăm bà nội và bố. Bố nói không có nhà, không phải qua. Mỗ lần tôi qua, vợ bố đều sinh sự, làm lớn chuyện, còn đánh nhau. Năm ngoái bà nội mất, không ai báo tin cho tôi, tôi cảm thấy rất buồn vì hai bà cháu hợp nhau. Tôi rất yêu quý bà nhưng trước cũng ít được đến chơi. Trước khi mất, bà còn dặn dò để lại quà cho tôi sau này cưới. Điều này làm tôi ân hận cả đời và thêm trách bố.
Nhiều sự tổn thương đến từ mẹ, người thân và đến từ những mối tình từng hy vọng khiến tôi không còn cảm xúc trong cuộc sống. Tôi chỉ muốn bận rộn đi làm, làm đẹp bản thân để tự tin, vui vẻ hơn. Tôi sẽ mở lòng và kết hôn khi có người phù hợp chứ không muốn lấy ai đó cho xong. Việc sống cùng ai đó không có tình cảm đối với tôi rất đáng sợ. Giờ đây mẹ cũng nhiều tuổi, lại ở một mình làm tôi trăn trở. Tôi thực sự rối bời, mong được sự chia sẻ để có thể làm mẹ vui vẻ hơn mà vẫn được sống cuộc sống theo ý mình.
Cưới 6 tháng mà tôi chưa được làm chồng Tôi 32 tuổi, vợ 26 tuổi, kết hôn 6 tháng rồi. Vợ tìm mọi lý do không cho tôi gần gũi. Vợ luôn dùng điệp khúc là tôi không yêu cô ấy bằng yêu tình đầu nên bị tổn thương, không thể gần gũi. Tôi thấy bị xúc phạm nên cũng không thèm nài nỉ. Tôi chưa từng có quan hệ tình dục...