Chỉ gái nghèo mới tham lam giữ đồ của người tình cũ
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổ.i, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiề.n để sắm dùng được.
Lâu ngày dạo web mới thấy mọi người đang rôm rả về chuyện bị người yêu đòi lại kỷ vậy . Nói thiệt, chuyện bé bị xé ra to này đều do một số cô gái tham lam gây ra cả. Bản chất của con gái vốn tham cơ. Nên chuyện lĩnh phải quả đắng mất đồ mất mặt là việc “thường như lên phường” rồi.
Có lẽ nhiều chị em sẽ ấm ức khi bị tôi kết tội là tham. Nhưng tôi thử phân tích thế này nhé. Khi yêu đương thì nhận quà của người yêu để tình cảm thêm gắn bó. Tình đã kết thúc rồi vẫn muốn dùng đồ của người ta thì chả tham là gì?
Mà thói đời, tham thì lại thâm thôi. Gặp phải thằng người yêu cũ khờ thì nó ném mấy cái nhìn khỉnh bỉ về người đã nhận quà tặng của mình. Nhưng vớ phải đứa người yêu cũ thực dụng xem, nó không đòi lại đồ ngay mới lạ.
Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả (Ảnh minh họa)
Nói đi nói lại thì tôi chỉ muốn nói một điều: Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn “đứt” thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì.
Chưa kể đến việc, những món quà đó sẽ luôn gợi nhớ đến kỷ niệm khi còn yêu đương với người cũ. Hơn nữa, nó còn là vật cản để bạn tiến tới với mối tình mới. Liệu người yêu hiện tại có tin bạn thật lòng với anh ta không khi mà bạn vẫn còn giữ bên mình kỷ vật của tình cũ?
Nói trắng phớ ra là chỉ những cô gái thuộc diện nghèo hoặc kinh tế eo hẹp mới giữ quà tặng của tình cũ. Cô ta tiếc cái điện thoại đa chức năng vẫn làm oai với bạn bè. Cô ta tiếc sợi dây chuyền, nếu không còn đeo trên cổ thì đem bán cũng được đôi triệu. Đúng là vì tiề.n, nhiều cô gái tự hạ giá bản thân mình.
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổ.i, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiề.n để sắm dùng được. Tôi không muốn đàn ông nhìn nhận tôi là người con gái có tài, có tiề.n.
Sau mỗi cuộc tình, tôi đều gói ghém tất tần tật quà tặng, nào là gấu bông, móc chìa khóa, túi xách, hoa khô, trang sức… của người cũ tặng vào trong hộp giấy rồi đóng kín.
Tôi không tiếc cuộc điện thoại gọi người cũ đến lấy kỷ vật thời yêu đương về. Nếu anh ta ngại đụng mặt tôi, tôi có thể gọi chuyển đồ theo đường bưu điện. Còn nếu anh ta không thèm những đồ đó, tôi sẵn sàng vứt chúng vào thùng rác.
Từ trước tới nay, tôi luôn tự hào về bản thân bởi đã sống và yêu rất sòng phẳng như thế. Sống ý nghĩa, yêu hết mình. Yêu ai trong bao lâu không quan trọng bằng cách đối xử với nhau lúc chia tay.
Tôi còn nhớ mối tình đầu của mình. Chúng tôi học cùng lớp hồi phổ thông và cũng yêu nhau từ dạo đó. Biết tôi thích ăn kem, dù trời nóng hay lạnh, cứ cách ngày, anh ấy lại chở tôi ra Bờ Hồ để ăn kem.
Mối tình dài lâu đó rồi cũng kết thúc lúc chúng tôi bắt đầu đi làm bởi quá bận bịu. Tôi giận quá, ngồi đếm lịch, tổng thể kết lại một con số. Tôi đã đi mua 11 thùng kem chở đến trước cửa nhà anh. Tôi viết lời nhắn vào máy anh: “Thế là hết số kem trong 5 năm năm yêu nhau nhé”
Video đang HOT
Tôi chẳng bận tâm xem anh ấy đã xử lý số kem này như thế nào. Nhưng qua bao năm, đến tận bây giờ, mỗi lúc buồn, anh lại qua đưa tôi đi ăn kem. Tất nhiên với tư cách tình bạn. Tôi hài lòng về cách cư xử của cả tôi và anh.
Trong tất cả các cuộc tình tôi, tôi nhớ nhất gã tình cũ bủn xỉn. Hồi còn yêu đi ăn gì, mua gì gã cũng phải cò kè trả giá trước. Đến lúc chia tay hắn đán.h tiếng về giá trị của các món đồ đã tặng tôi.
Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn “đứt” thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì (Ảnh minh họa).
Chẳng thể chịu nhục, tôi đem các quà tặng đó đến tận cơ quan hắn làm. Mặt hắn đỏ bừng lên vì nhụ.c nh.ã, ê chề. Ai bảo chưa chi đã tính toán thiệt hơn với tôi cơ?
Tôi hiện còn có cô em gái đang đến tuổ.i cập kê. Tôi cũng muốn em hiểu về những việc chị đã làm. Tôi muốn sau này em cũng hành động như tôi. Và hơn hết, tôi muốn đàn ông nhìn em bằng con mắt thán phục.
Nói rông nói dài dễ thành nói dại. Tôi xin dừng lại câu chuyện về các món quà và những cuộc tình của mình.
Tôi xin vài giây cuối để chia sẻ với các chị em thông điệp: Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả. Chị em hãy trả thẳng hoặc ném các kỷ vật yêu đương ra cửa lớn nhé.
Thào thân ái!
Theo Phunutoday
Chán nản vì mẹ vợ tương lai rất tham lam
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì hôm ấy bà gọi 2 đứa về rồi đưa cho tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng. Bố tôi là bác sỹ, lại có phòng khám riêng. Mẹ tôi kinh doanh nhà hàng và cửa hàng trang sức. Thế nên mặc dù sống ở quê nhưng gia đình tôi thuộc dạng khá giả.
Nhà tôi có mấy mảnh đất ở quê, lại thêm 1mảnh đất ở Mỹ Đình đã mua từ lâu. Bố mẹ tôi mới xây nhà cách đây vài năm để cho tôi học trên Hà Nội. Tôi lại là đứa con trai duy nhất. Do bố mẹ mải làm ăn và hiếm muộn, nên tuy ở quê nhưng cuộc sống của tôi khá màu hồng.
Được bố mẹ chăm lo tận răng, nhưng tính cách của tôi cũng vô cùng độc lập, ngang bướng. Không vì hoàn cảnh gia đình sẵn có mà tôi ăn chơi đua đòi như 1 số bạn bè khác. Còn nhớ năm tôi học lớp 12, bố mẹ bắt tôi thi Y Hà Nội để theo nghiệp bố. Tôi cũng đồng ý thi, tuy nhiên tôi thi thêm đại học kiến trúc nữa. Và rồi tôi đỗ cả 2 trường.
Bố mẹ bắt tôi học Y, nhưng tôi từ chối. Tôi nói: "Con thi Y chỉ vì theo ý nguyện của bố mẹ mà thôi. Còn con sẽ học kiến trúc - khoa mà con thích". Bố tôi vô cùng nóng tính, nổi trận lôi đình đán.h tôi 1 trận. Họ hết đán.h rồi khuyên nhủ nhưng đều không làm tôi lay chuyển.
Tôi có thể nói là có 1 gia đình căn bản, trong mơ ước của mọi người. Theo như mẹ nói, tôi là thằng có phước mà không biết hưởng (Ảnh minh họa)
Cuối cùng bố tôi ra nước bài: Nếu như tôi học Y, bố sẽ xây nhà trên Hà Nội cho, mỗi tháng chu cấp đầy đủ tiề.n tiêu, lại mua xe máy, điện thoại, laptop xịn... Còn nếu học kiến trúc, bố sẽ không chu cấp cho 1 xu, xem tôi sống thế nào. Tuy nhiên, tôi đã quyết thì không ai thay đổi được.
Tôi quyết đi làm thêm kiế.m tiề.n nhập học và dự định lên Hà Nội sẽ dạy gia sư, làm thêm... Không gì có thể ngăn nổi quyết tâm của tôi. Rồi tôi tìm mối dạy gia sư. Tôi dạy 2 đứa, tuần 4 buổi. Hồi ấy mỗi buổi dạy được 10.000 đồng. Thời gian rảnh còn lại, tôi đi phụ hồ vất vả, chân tay đau nhừ.
Sau hơn 10 ngày, thấy không thể thay đổi quyết định của tôi và thêm lời của mẹ nữa (đúng là mẹ thương con nhất) thì bố tôi đành phải xuôi theo quyết định của tôi. Ông xoa đầu tôi cười xòa: "Tao đã cứng đầu rồi, không ngờ đẻ ra thằng truyền nhân còn xuất sắc hơn cả tao".
Vào đại học, do không phải lo lắng các chuyện mưu sinh, nên tôi học hành kết quả khá tốt và cũng tham gia nhiều hoạt động Đoàn. Ra trường với tấm bằng khá và vốn tiếng Anh cũng như kinh nghiệm thực tế, tôi nhanh chóng xin cho mình công việc ở 1 công ty nước ngoài. Mức lương và công việc của tôi hoàn toàn thỏa đáng. Bố mẹ rất tự hào về tôi.
Lại thêm cái nhà mới xây lại do chính tôi thiết kế, nên bố mẹ rất hài lòng. Ai hỏi, họ cũng nói nhà do thằng Súp (biệt danh của tôi) thiết kế và không còn 1 chút nào muộn phiền vì ngày xưa không nghe theo lời bố nữa.
Nhưng có 1 điều duy nhất bây giờ tôi rất khó xử và đang không biết nên làm thế nào. Đó là người yêu tôi. Cô ấy là 1 cô gái hơn tôi 2 tuổ.i. Chúng tôi yêu nhau từ khi tôi học năm thứ 4.
Hôm ấy, khi đi lang thang siêu thị thì gặp em bán hàng ở đó. Và sau khi mua hàng của bên em, tôi có để lại số điện thoại của khách hàng. Và rồi em nhắn tin cho tôi, chúng tôi nói chuyện hàng ngày. Tôi cũng yêu em lúc nào không hay.
Cô ấy nếu như theo tôi nhận xét thì cũng ưa nhìn, vẻ bề ngoài trước khi quen tôi có thể nói là cũng được. Nhưng sau đó, tôi có đầu tư cho em nên ngoại hình của em khá hơn hẳn, tính cách thì ngoan ngoãn, có hay nũng nịu 1 chút. Em không thông minh và kiếm ra nhiều tiề.n nhưng tôi nghĩ đó là bình thường, vì lo kinh tế chính là đàn ông mà.
Cô ấy sinh ra trong 1 gia đình nghèo, bố cô ấy lại bị nghiệ.n. Sau đó, ông làm nghề đâ.m thuê ché.m mướn rồi chế.t vì căn bệnh thế kỉ. Mẹ cô ấy thì bán hàng cá ở chợ và nói thật cũng khá chợ búa, tham lam.
Nhiều lần bác vay 5, 10 triệu của tôi rồi quên trả. Do nhà cũng dư giả, lại đi làm thêm dự án, mở shop từ hồi sinh viên nên tôi cũng có đồng ra đồng vào. Tôi cũng chẳng tính toán gì những món nợ đó với bác. Nhưng được 1 lần rồi sẽ có nhiều lần.
Bác thường xuyên vay, làm tôi cũng nản và nhắc khéo về những lần nợ trước làm bác không dám vay thêm. Nhưng không vay thêm thì bác nghĩ ra cách khác. Ví dụ mỗi lần chúng tôi về quê, bác lại dặn tiện thể mua hộ bác bộ chăn ga mới, hay cái cáo rét bác đi ăn cưới, hay cái túi xách bác đi chùa...
Tôi mua hộ không thấy bác trả, tôi biết ngay đó là trò mới của bác. Tôi có nói giá trị những vật dụng đã cái mua thì bác ậm ừ rồi nói để 2,3 hôm nữa bác lấy tiề.n hàng rồi trả. Nhưng lần nào cũng mất hút thôi.
Thêm nữa, đi đâu bác cũng khoe có thằng con rể nhà giàu, nó mua sắm cho hết. Lại thêm bác có tính khinh người ra mặt. Từ ngày có đồ đạc, quần áo mới, con rể hờ, bác rất hay chê những người trong xóm lôi thôi, những đứa con gái nhà khác kém cỏi chịu cảnh nghèo nàn. Thực sự tôi cũng phát nản.
Tôi nói lại với em thì em chỉ biết cười trừ xin lỗi. Em bảo tôi đừng bao giờ mua cho mẹ cái gì và để em bảo mẹ. Chưa hết, chị gái cô ấy làm ở quán bar, nghề gì thì chắc có lẽ mọi người cũng đoán ra. Nhưng tôi luôn tự dặn lòng, nhà cô ấy thế chứ cô ấy có thế đâu.
Khi tôi đưa em về ra mắt, bố mẹ tôi phản đối vô cùng. Mẹ nói tôi bị cô ấy làm mờ mắt. Gương mặt cô ấy cũng ưa nhìn, nhưng mẹ nói cô ấy có gò má cao, tướng sát chồng. Mẹ nói mắt cô ấy láo liên, nhìn gian xảo. Rồi nhà cô ấy không môn đăng hộ đối so với nhà tôi. Cô ấy chỉ là nhân viên bán hàng. Rồi thì cô ấy hơn tôi tận 2 tuổ.i, nhìn bên ngoài đã thấy già hơn tôi nhiều...
Vì tính cách tôi ngang bướng, nên bố mẹ dù có ghét bỏ cũng không thay đổi được tôi. Rồi bố mẹ tôi nói muốn đến nhà cô ấy để thăm và xem nhà.
Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì cuối tuần hôm ấy, mẹ em gọi chúng tôi về. Về tới nhà thấy nhà cửa ngổn ngang, nào bàn, ghế, giường, máy giặt mới... Mẹ em đon đả chạy ra đón tôi. Bà nói biết thông gia chuẩn bị sang nên phải gấp rút chuẩn bị sang sửa lại nhà cửa.
Tôi ngó ra ngoài sân thì có mấy ông đang hì hụi vôi vữa sửa lại nhà vệ sinh với bếp. Nhìn góc nhà thì 1 đống gạch hoa mới, chắc mẹ em định lát lại nhà. Rồi mẹ em đưa tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi".
Tôi vẫn còn đang trố tròn mắt nhìn bà, thì bà vẫn tiếp: "Khổ quá, dạo này mẹ lại làm ăn khó khăn nên cũng không có tiề.n, nhưng vì tương lai 2 đứa mẹ vẫn phải cố. Hai đứa có thì cho mẹ vay, tháng sau mẹ trả liền".
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? (Ảnh minh họa).
Em thì cũng lí nhí, bối rối bảo: "Sao mẹ làm không bảo tụi con, tổng tiề.n con tiết kiệm chỉ được có gần 10 triệu. Hay là mẹ trả đồ về cho người ta đi".
Thấy tôi có vẻ chán nản, không nói gì, mẹ em giận dỗi nói: "Tất cả mẹ làm vì 2 đứa, vậy mà chẳng đứa nào chịu cảm ơn còn khó chịu quay đi". Tôi nói không có sẵn tiề.n trong người, bà xởi lởi nói cây rút tiề.n cách nhà cũng có 5km thôi.
Tôi đưa cho bà 5 triệu, rồi nói: "Con đợt này làm ăn thua lỗ, cũng đang bí tiền". Nói rồi tôi xin phép lên Hà Nội có việc gấp, em cũng lên cùng tôi ngay hôm đó. Tôi biết, mặt mẹ em chắc chắn sẽ chảy dài, nhưng tôi chẳng để bà nài nỉ, bước đi 1 mạch. Bà làm tôi thấy chán ghê gớm.
Nói thật, số tiề.n mẹ em đưa ra cũng không là quá lớn với tôi. Nhưng hết lần này đến lần khác bà làm tôi vô cùng chán nản, chắc chắn là ảnh hưởng tình cảm của tôi với em, chưa kể mẹ tôi suốt ngày gọi điện khuyên răn.
Tôi nên làm sao? Có nên tiếp tục mối quan hệ này với em và sống chung với lũ là mẹ vợ như thế? Hay tôi nên tìm cho mình con đường khác?
Theo Phunutoday
Chồng đồng ý để tôi quay lại với người tình cũ "Anh thấy mình vô dụng quá, anh biết người em thực sự yêu là ai. Nếu em muốn ra đi thì anh cũng không ngăn cản đâu" - chồng tôi đã nói như vậy. Tôi và chồng bằng tuổ.i, chúng tôi là bạn cấp 3 với nhau. Tôi là dân học kinh tế, chồng học kỹ thuật nên có thể nói là nhanh...