Chỉ gái nghèo mới tham lam giữ đồ của người tình cũ
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được.
Lâu ngày dạo web mới thấy mọi người đang rôm rả về chuyện bị người yêu đòi lại kỷ vậy . Nói thiệt, chuyện bé bị xé ra to này đều do một số cô gái tham lam gây ra cả. Bản chất của con gái vốn tham cơ. Nên chuyện lĩnh phải quả đắng mất đồ mất mặt là việc “thường như lên phường” rồi.
Có lẽ nhiều chị em sẽ ấm ức khi bị tôi kết tội là tham. Nhưng tôi thử phân tích thế này nhé. Khi yêu đương thì nhận quà của người yêu để tình cảm thêm gắn bó. Tình đã kết thúc rồi vẫn muốn dùng đồ của người ta thì chả tham là gì?
Mà thói đời, tham thì lại thâm thôi. Gặp phải thằng người yêu cũ khờ thì nó ném mấy cái nhìn khỉnh bỉ về người đã nhận quà tặng của mình. Nhưng vớ phải đứa người yêu cũ thực dụng xem, nó không đòi lại đồ ngay mới lạ.
Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả (Ảnh minh họa)
Nói đi nói lại thì tôi chỉ muốn nói một điều: Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn “đứt” thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì.
Chưa kể đến việc, những món quà đó sẽ luôn gợi nhớ đến kỷ niệm khi còn yêu đương với người cũ. Hơn nữa, nó còn là vật cản để bạn tiến tới với mối tình mới. Liệu người yêu hiện tại có tin bạn thật lòng với anh ta không khi mà bạn vẫn còn giữ bên mình kỷ vật của tình cũ?
Nói trắng phớ ra là chỉ những cô gái thuộc diện nghèo hoặc kinh tế eo hẹp mới giữ quà tặng của tình cũ. Cô ta tiếc cái điện thoại đa chức năng vẫn làm oai với bạn bè. Cô ta tiếc sợi dây chuyền, nếu không còn đeo trên cổ thì đem bán cũng được đôi triệu. Đúng là vì tiền, nhiều cô gái tự hạ giá bản thân mình.
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được. Tôi không muốn đàn ông nhìn nhận tôi là người con gái có tài, có tiền.
Sau mỗi cuộc tình, tôi đều gói ghém tất tần tật quà tặng, nào là gấu bông, móc chìa khóa, túi xách, hoa khô, trang sức… của người cũ tặng vào trong hộp giấy rồi đóng kín.
Tôi không tiếc cuộc điện thoại gọi người cũ đến lấy kỷ vật thời yêu đương về. Nếu anh ta ngại đụng mặt tôi, tôi có thể gọi chuyển đồ theo đường bưu điện. Còn nếu anh ta không thèm những đồ đó, tôi sẵn sàng vứt chúng vào thùng rác.
Từ trước tới nay, tôi luôn tự hào về bản thân bởi đã sống và yêu rất sòng phẳng như thế. Sống ý nghĩa, yêu hết mình. Yêu ai trong bao lâu không quan trọng bằng cách đối xử với nhau lúc chia tay.
Tôi còn nhớ mối tình đầu của mình. Chúng tôi học cùng lớp hồi phổ thông và cũng yêu nhau từ dạo đó. Biết tôi thích ăn kem, dù trời nóng hay lạnh, cứ cách ngày, anh ấy lại chở tôi ra Bờ Hồ để ăn kem.
Mối tình dài lâu đó rồi cũng kết thúc lúc chúng tôi bắt đầu đi làm bởi quá bận bịu. Tôi giận quá, ngồi đếm lịch, tổng thể kết lại một con số. Tôi đã đi mua 11 thùng kem chở đến trước cửa nhà anh. Tôi viết lời nhắn vào máy anh: “Thế là hết số kem trong 5 năm năm yêu nhau nhé”
Tôi chẳng bận tâm xem anh ấy đã xử lý số kem này như thế nào. Nhưng qua bao năm, đến tận bây giờ, mỗi lúc buồn, anh lại qua đưa tôi đi ăn kem. Tất nhiên với tư cách tình bạn. Tôi hài lòng về cách cư xử của cả tôi và anh.
Video đang HOT
Trong tất cả các cuộc tình tôi, tôi nhớ nhất gã tình cũ bủn xỉn. Hồi còn yêu đi ăn gì, mua gì gã cũng phải cò kè trả giá trước. Đến lúc chia tay hắn đánh tiếng về giá trị của các món đồ đã tặng tôi.
Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn “đứt” thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì (Ảnh minh họa).
Chẳng thể chịu nhục, tôi đem các quà tặng đó đến tận cơ quan hắn làm. Mặt hắn đỏ bừng lên vì nhục nhã, ê chề. Ai bảo chưa chi đã tính toán thiệt hơn với tôi cơ?
Tôi hiện còn có cô em gái đang đến tuổi cập kê. Tôi cũng muốn em hiểu về những việc chị đã làm. Tôi muốn sau này em cũng hành động như tôi. Và hơn hết, tôi muốn đàn ông nhìn em bằng con mắt thán phục.
Nói rông nói dài dễ thành nói dại. Tôi xin dừng lại câu chuyện về các món quà và những cuộc tình của mình.
Tôi xin vài giây cuối để chia sẻ với các chị em thông điệp: Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả. Chị em hãy trả thẳng hoặc ném các kỷ vật yêu đương ra cửa lớn nhé.
Thào thân ái!
Theo Phunutoday
Kẻ tham lam, kết hôn rồi vẫn muốn sở hữu người tình cũ
Kẻ phản bội hay người ra đi đều không thể quay trở lại bên nhau khi tình yêu đã rạn nứt và sau mỗi cuộc ly tan người yêu nhiều hơn sẽ trở thành kẻ đáng thương nhất thế giới này
Ai đã cướp em từ tay anh??? (Ảnh minh họa)
Những ngày đầu sau khi chia tay, chắc hẳn ai cũng cảm thấy đau xót, hụt hẫng, đơn độc... Tất cả chỉ bớt dần khi ta mạnh mẽ ôm lấy một ai đó. Nhưng với tôi, tôi cũng không hiểu cảm xúc đó là gì nữa, là đau đớn hay là thất bại.
Tôi ném tàn thuốc lá qua khung cửa sổ, nơi tôi từng mất Dung và hét lên: "Khốn kiếp".
Đã 3 năm rồi cái cảm giác ấy chưa bao giờ vơi đi trong tôi: "Ai đã cướp em từ tay tôi?"
Tôi và Dung chia tay khi cuộc tình của chúng tôi đã được 4 năm. Không ngắn, không dài, tưởng chừng không gì có thể chia cắt được. Ngày chúng tôi tốt nghiệp đại học, Dung vào làm cho một công ty truyền thông. Còn tôi làm đầu bếp tại một cửa hàng ăn nhanh của Hàn Quốc.
Địa vị, công việc có phần khác nhau nhưng trí ít nó cũng mang lại cho tôi một khoản thu nhập kha khá trước mắt. Tôi nghĩ nếu cuộc sống ổn hơn tôi sẽ chuyển sang một công việc khác phù hợp với trình độ của mình. Vì thế tôi lao mình vào làm việc, kể cả ngày nghỉ lễ. Thời gian tôi gặp Dung đó là khi màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Chúng tôi chỉ nói được dăm ba câu rồi cả 2 đều về nhà của mình. Dung thường ôm tôi mỗi lúc đó. Cô ấy yêu tôi.
Nửa năm sau khi tốt nghiệp đại học, Dung bắt đầu đổi khác, cô ấy thường xuyên kêu mệt mỏi và ít cho tôi tiếp xúc. Tôi nổi cáu, Dung nói: " Theo nghiên cứu thì đàn ông trí thức và người lao động chân tay có cách thể hiện tình yêu khác nhau." Ban đầu tôi rất giận, nhưng sau đó nghĩ Dung nói đùa nên không nghĩ gì cả. Tôi động viên Dung: "Cố gắng chờ anh thêm 1 thời gian nữa..."
Tôi nhớ như in cái ngày hôm đó, vào một buổi nghỉ lễ, nhưng quy định của cửa hàng là không được nghỉ vì những ngày lễ khách thường rất đông. Hôm ấy, lòng tôi nóng như lửa đốt. Tôi thương Dung, yêu tôi mà cô ấy thường xuyên phải chịu thiệt thòi như thế này.
Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dung: " Dung ! Anh xin lỗi nhé! Những ngày như thế này anh lại không thể ở bên cạnh em, đưa em đi chơi. Yêu anh, em đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi."
Dung nhắn tin lại: " Không sao đâu anh, mình còn nhiều thời gian mà. Anh làm việc đi nhé, em đang đọc sách."
Tôi quyết định xin về sớm mua một bó hoa thật đẹp rồi chạy xe lòng vòng mua vài ba thứ mà Dung thích ăn. Dung, xe cô ấy ở đây mà. Sao cô ấy bảo đang ở nhà đọc sách?"
Tôi thiết nghĩ, có lẽ cô ấy chọn đọc sách ở quán cà phê này vì nó khá yên tĩnh và hầu như không có khách.
Tôi chạy phăng phăng lên các tầng tìm Dung. Tiếng Dung, tiếng cô ấy đây mà. Nhưng sao lại có tiếng người đàn ông khác?
Tôi đứng khựng lại. Dung cô ấy nói: " Em phải về, muộn rồi"
Người đàn ông kia trả lời: " Ngồi với anh thêm một lát đã" (Giọng đầy níu kéo)
Dung đứng lên. Người đàn ông kia cầm tay cô ấy kéo lại.
Dung, em đang làm gì thế? Tại sao tôi đứng yên mà thâm tâm lại gào lên như thế.
Người đàn ông đó đẩy Dung vào một góc tường. Cái quái gì đang diễn ra vậy Dung- tôi nghĩ.
Dung, sao cô ấy lại nhắm mắt và thu mình như con thỏ con thế kia, sao người đàn ông kia lại chống hai tay lên tường như vậy. Dung em làm gì đi chứ, đẩy người đàn ông đó ra, sao em lại im lặng như thế?
Tôi lao vào như có ai đẩy tôi từ phía sau rất mạnh. Hai người đang làm cái trò gì thế?.
Dung luống cuống chỉnh sửa đầu tóc. Người đàn ông kia sững sờ: "Đây là người yêu cũ của em à Dung?"
Tôi đập tan cái cốc trên bàn và hét lên: "Tại sao em lại làm như thế?"
Dung nói: " Em chẳng làm gì sai cả?"
Người đàn ông cao lớn kia định lao vào tôi. Tôi đẩy anh ta ngôi xuống ghế: "Mày hãy ngoan ngoãn, nếu mày còn muốn sống tiếp". Chân tay tôi run lên, tại sao nó lại run lên như thế, chân tôi, nó muốn sụp xuống.
Dung hét lên: "Anh hãy cư xử như người có học đi"
Tôi choáng váng hỏi Dung: " Anh ta có học nên anh ta níu kéo người yêu người khác bằng cách ôm người yêu người đó. Còn tôi vô học,tôi đứng nhìn kẻ khác cướp mất người yêu của tôi."
Dung lớn tiếng: "Tôi không cho anh xúc phạm bạn tôi, anh ấy chí ít cũng học hành đàng hoàng và có địa vị xã hội"
Tôi thẫn thờ: "Anh ta có học còn tôi vô học".
Ánh mắt dung trùng xuống, tôi nhìn người đàn ông kia từ chân đến đầu. Một người đàn ông chừng 30, cái tuổi đang ở độ chin của sự nghiệp. So với tôi- chàng trai mới ngoài 20 thì chín chắn và "chịu đựng" hơn rất nhiều. Hóa ra anh ta có địa vị, còn tôi chỉ là một thằng đầu bếp với dầu, với mỡ, với hôi hám...
Anh ta cho em những buổi tối cà phê lãng mạn với những ánh đèn huyền ảo và những bản nhạc nhẹ tan như mây. Còn tôi cho em những gì? Tôi cho em cái màn đêm của sự muộn màng và cái tương lai không có gì là chắc chắn.
Tôi lao ra khỏi quán cà phê đó, tôi chạy thật nhanh, tôi không muốn nhìn lại phía sau, tôi không muốn nghe gì cả....
Tôi đã mất em bởi tôi còn quá trẻ. Tôi mất em bởi tôi chỉ có 2 bàn tay trắng. Tôi mất em vì tôi không có ý chí tiến thủ, tôi không biết nâng cấp bản thân mình.
Dung- cô ấy đã kết hôn sau đó không lâu. Mặc dù ngày nào tôi cũng mong cô ấy trở lại. Tôi, tôi vẫn chưa thể nào quên cô ấy. Dung, tôi muốn ôm cô ấy. Có còn được nữa không?
Cho tới tận bây giờ, tôi cũng không thể hiểu nổi là tôi yêu cô ấy hay tôi quá đau đớn và cay đắng vì bị cô ấy phản bội mà thành ra như thế nữa.
Phải chăng cuối cùng kẻ phản bội hay người ra đi đều không thể quay trở lại bên nhau khi tình yêu đã rạn nứt. Và sau mỗi cuộc ly tan người yêu nhiều hơn sẽ trở thành kẻ đáng thương nhất thế giới này.
Theo Phunutoday
Chán nản vì mẹ vợ tương lai rất tham lam Ngay khi tôi nói với mẹ vợ tương lai về việc bố mẹ tôi muốn đến nhà em chơi thì hôm ấy bà gọi 2 đứa về rồi đưa cho tôi quyển sổ, xởi lởi nói: "Tất cả mẹ làm để đẹp mặt 2 đứa đấy, mẹ tiết kiệm hết sức rồi. Đợt này chỉ mất khoảng 60-70 triệu thôi". Tôi có thể...