Chị em bỗng dưng bị cụt hứng
Đôi khi, lo lắng hay rảnh rỗi quá, phụ nữ cũng đ.âm ra buồn. Những nỗi buồn vô cớ nếu không được hóa giải rất dễ khiến họ cụt hứng, giảm năng lượng và mang đến những hệ lụy khó lường.
Những nỗi buồn… bỗng dưng
Nói về sự bàng quan gần đây của mình, chị Ngọc Nga, 32 t.uổi, quản trị viên một công ty ở Q.1, TP.HCM, chia sẻ, tự dưng hai tháng nay chị không có động lực để làm việc và cống hiến. Công việc được chị làm như một cái máy, không hề có sự say mê, khám phá như trước đây. Không hẳn việc quản trị lập trình khô khan, đồng nghiệp vẫn quý mến chị, nhưng sự lặp lại của công việc khiến chị chán.
Chị Nga cảm thấy mình tuột dốc không phanh. Chị muốn xin sếp nghỉ để hồi phục lại tinh thần, nhưng cuối năm, công việc khá bề bộn nên chị vẫn phải đối mặt với sự cụt hứng bất đắc dĩ ấy.
Đang điều hành một tập đoàn nhập khẩu xe hơi, nhìn vào Bảo Châu, 35 t.uổi (Phú Mỹ Hưng, Q.7), ai cũng tấm tắc khen chị có số “thơm” vì sự nghiệp vững vàng, gia đình đề huề. Vậy mà đùng một cái, Bảo Châu tâm sự muốn bỏ lại tất cả để được… bình thường như bao người khác.
Chị bảo, không nghĩ thì thôi, chứ nghĩ đến công việc quay cuồng, con cái còn nhỏ, nheo nhóc, ít người phụ giúp, chị lại nản. Chị thú thật muốn được vùng vẫy như thời son trẻ, thích gì làm nấy và không vướng bận bởi một ai. Bây giờ, cuộc sống của chị bị “gông cùm” bởi nhiều thứ khác nên đôi khi chị sa vào bế tắc.
Cũng thuộc tuýp phụ nữ hiện đại, năng động, vừa nhào vào tiệm đổi USD trên đường Lê Lợi, chị Thu Minh, 34 t.uổi, doanh nhân, (Q. Phú Nhuận) vừa liến thoắng kể chuyện. Chị giữ “nếp” nói chuyện nhanh bắt đầu từ dạo trồi sụt, thua rồi thắng với thị trường vàng. Khi vàng lên, chị như được bơm thêm năng lượng và ngược lại, khi vàng hơi nhích xuống, chị thót tim đau khổ cả ngày. Đu dây với những cảm xúc đó khiến chị Minh cảm thấy mệt mỏi, hơn một lần chị ngồi thụp xuống tự vấn bản thân tại sao phải quay cuồng điên đảo như thế.
Chị thổ lộ: “Tôi không biết mình sẽ còn chấn thương với những miếng vàng đến khi nào, nhưng tôi biết mình chưa thể dừng lại, cảm giác ấy thật khó chịu, tôi đang đối diện với những lỗ hổng tinh thần mà nếu kể ra đây sẽ có người cho rằng nó quá ư là… lãng nhách”.
Càng gấp gáp với cuộc sống, phụ nữ hiện đại càng đối mặt với những mâu thuẫn lớn trong sự nghiệp và cả gia đình. Người vừa muốn đảm việc nước giỏi việc nhà, người chỉ muốn tóm ngay cơ hội khi nó mon men đến, người thì muốn… nghỉ quách việc công ty để ở nhà chăm con mọn… Hàng nghìn lý do giằng xé khiến một số đông phụ nữ kẹt giữa mớ hỗn độn, đến một ngưỡng chịu đựng nào đó, bỗng dưng họ chán nản, hờ hững với công việc mà trước kia từng rất yêu thích.
Tái tạo năng lượng
Những nỗi buồn vô cớ nếu không được hóa giải rất dễ khiến họ cụt hứng, giảm năng lượng và mang đến những hệ lụy khó lường
Video đang HOT
Muốn thoát nhưng không biết thoát bằng cách nào là nỗi ưu tư của những người trong cuộc. Nghe qua thì bệnh cụt hứng có vẻ… lãng xẹt nhưng những ai từng đối diện với nó mới thấu hiểu sự khổ sở. Nó như một cơn buồn bực mơ hồ làm tinh thần con người xuống cấp.
Khi bạn thấy mình bỗng dưng buồn bã, không có cảm hứng trong công việc, không biết mình thích gì, đam mê gì thì nên sắp xếp lại công việc để tìm thời gian tĩnh lại. Lúc này mới là thời điểm cần lắng mình lại.
Chị Bảo Châu đã làm như vậy, bỏ hết tất cả để sống cuộc sống bình thường. Nhưng sự “bỏ hết” ấy chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một tháng. Chị bàn giao việc kinh doanh lại cho chồng, nhờ mẹ ruột và quản gia chăm sóc con nhỏ, còn bản thân làm một chuyến du lịch sang châu Âu nghỉ ngơi. “Sau chuyến đi, tôi thấy mình lượm lặt nhiều bài học nho nhỏ, rằng cuộc sống phải có cái này cái kia, mình không thể cầu toàn được”.
Chị vỡ ra rằng, chị vẫn còn hạnh phúc chán khi có công việc để làm, có con nhỏ để được chăm sóc, những nỗi buồn hay sự mất hứng bất chợt ngáng ngang đường đều là trục trặc nhỏ với người phụ nữ bận rộn, nhiều trách nhiệm như chị.
Để điều tiết mình trước những cơn nóng lạnh của vàng, chị Thu Minh đi tập yoga, chọn ngay lớp thiền. Chị muốn tĩnh tâm, đầu yên và chị đã thực hiện được điều kỳ diệu từ trước đến nay chưa hề nghĩ đến là ăn được món chay, một phần để thanh lọc cơ thể, một phần để chị cảm thấy mình “từ bi” hơn khi nhập cuộc làm ăn.
Tái tạo năng lượng bằng cách này hay cách khác để cứu mình trước khi có thể rơi vào những trạng thái stress nặng nề hơn là cách làm cần thiết khi bạn lâm vào hoàn cảnh bỗng dưng mất hứng. Hãy chia sẻ với người thân, bạn bè để bạn đỡ bức bách, hoặc nghỉ làm một thời gian ngắn để hồi phục lại mình…
Tất cả đều có thể mang lại những lợi ích nho nhỏ để bạn tự cân bằng lại chính mình.
Nên nhớ, không chỉ mình bạn là kẻ bất hạnh vì trong cuộc sống bận rộn ngày nay, có nhiều người cũng đồng cảnh với bạn và họ biết tự cởi trói cho mình khi sa vào mớ bế tắc.
5 cách tạo niềm vui…
1. Tự tạo niềm vui nhỏ cho mình như cắm hoa, trồng rau, nấu ăn… Niềm hạnh phúc của chồng con khi được ăn món ngon, nụ hoa tươi mới và những mầm cây đang lên sẽ mang đến những dư vị ngọt ngào khiến bạn yêu cuộc sống hơn.
2. Giữ mối quan hệ tốt với bạn thân. Chính họ là nơi để bạn xả stress và cho lời khuyên tốt nhất khi bạn gặp khó khăn. Chỉ đôi ba chyện bâng quơ, sự hài hước ở họ sẽ giúp bạn vui vẻ.
3. Luôn tươi mới. Trang phục thể hiện tính cách và cả cảm xúc của bạn. Những gam màu trầm tối có cá tính riêng nhưng nếu bạn đang chìm trong nỗi buồn thì nên cất đi. Hãy làm sống động mình hơn bằng những trang phục rạng rỡ.
4. Chủ động thời gian. Một ngày chỉ có 24 tiếng, nếu không biết quản lý bạn luôn bị chìm ngập trong công việc. Hãy dành thời gian rảnh để giải trí, khi quá stress nên mạnh dạn nghỉ một thời gian đi nghỉ ngơi ở đâu đó.
5. Đơn giản hóa mọi chuyện. Đây là một bí quyết giúp cuộc sống vui vẻ. Phức tạp hóa vấn đề luôn khiến bạn căng thẳng không cần thiết.
Theo VNE
Tôi lao vào ngõ cụt vì cướp người yêu của em trai...
Có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Các anh chị kính mến!
Tôi đang bước vào t.uổi 40, và tôi đã phạm một sai lầm khủng khiếp, không dễ gì tha thứ được. Và tôi cũng đứng trước sự thật, có thể tôi mất hết công danh sự nghiệp, chỉ vì một chuyện mà chính tôi cũng không điều khiển được mình. Tôi cảm thấy khó xử và rối bời. Cay đắng cũng nhiều nữa. Bây giờ anh em tôi trở thành trò cười của thiên hạ...
Tôi là một diễn viên múa. Cuộc sống nghệ sỹ với những bề bộn riêng chung, tôi từng đi lên từ những đoàn nghệ thuật của Nhà nước, rồi sau đó cuộc sống quá khó khăn tôi bước ra ngoài, thành lập nhóm múa chạy show tụ điểm, tham gia giảng dạy cho các em thiếu nhi. Cuộc sống không giàu có, nhưng cũng có đủ t.iền dư dả. Ba mẹ tôi là những trí thức điềm tĩnh, họ sống thanh bạch với đồng lương khó khăn của mình. Họ rất tự hào về cậu em trai tôi, đã nối nghiệp sư phạm của gia đình. Và đã có thời điểm việc tôi tham gia vào việc đi múa đã khiến ba mẹ tôi rất rầu lòng. Họ cho đó là một lĩnh vực không đàng hoàng và xướng ca vô loài. Nhưng, vì là những người tôn trọng quyền quyết định cá nhân, nên ba mẹ tôi thường thở dài chứ ít khi la mắng.
Em trai tôi kém tôi 5 t.uổi. Nó chỉn chu và nghiêm túc. Nó tính sẽ lập gia đình vào t.uổi 25 vì mẹ tôi nói nó nên ổn định gia đình sớm. Có thể nói, nó là hình mẫu lý tưởng mà ba mẹ tôi muốn xây dựng. Sống có mục đích, thanh bạch và tự trọng. Còn tôi thì suồng sã và bất cần. Tôi yêu rồi bỏ, những mối quan hệ nhập nhằng khó kiểm soát. Nhưng tôi vẫn luôn tự tin rằng mình làm chủ cuộc sống của mình.
Mối quan hệ của anh em tôi thực sự không thân tình lắm vì hai anh em đi hai con đường khác nhau, nhưng chúng tôi tôn trọng nhau. Một ngày Phúc, em trai tôi nói, bạn gái nó muốn học múa. Nó muốn nhờ tôi giúp, mục đích là để có thể khiêu vũ tốt, chứ không phải trở thành vũ công. Bởi vì cô gái này cần có những kỹ năng mềm khi làm việc cho một dự án nước ngoài. Tôi đồng ý. Phúc dẫn Duyên tới. Cô gái này quá đẹp, đến mức tôi không cưỡng lại được nhan sắc của cô ấy, phải thốt lên: Người đẹp thế này mà không đi làm nghệ thuật thì phí quá. Cô gái ngần ngại chút ít nhưng có vẻ cũng rất thích khi được ngợi khen. Tôi đồng ý hướng dẫn cho cô gái tuần 3 buổi, miễn phí. Dù gì cũng là em dâu tương lai.
Chuyện lẽ ra cũng không có gì ầm ĩ. Nhưng đúng thời điểm đó nhóm múa của tôi cần tăng cường diễn viên để tham gia Festival biển Nha Trang. Tôi nói với Duyên, em có muốn tham gia không, sẽ tập mất hai tuần và đi diễn mất 3 ngày. Duyên ngập ngừng nhưng rồi đồng ý. Vì cô ấy rất thích được làm nghề múa. Lúc đó, cô ấy nói để trở thành nghệ sỹ thì không được, nhưng tham gia vũ đoàn nhảy những vũ điệu đơn giản thì cô hứng thú tham gia. "Giờ em mới thực sự hiểu mình muốn gì trong cuộc đời" - Duyên nói. Tất nhiên là em trai tôi không vui. Nhưng vì chiều người yêu nên nó đành chấp nhận. Duyên tham gia vũ đoàn của tôi và cô thực sự nổi bật. Mọi người trầm trồ khen ngợi, điều đó khiến Duyên rất tự hào.
Trong chuyến đi Nha Trang đó, sau khi biểu diễn xong cả nhóm chúng tôi kéo nhau ra Sailing Club uống rượu ăn mừng. Và cuộc vui kéo dài, sau đó từng nhóm tản ra bờ biển đi dạo. Duyên đi với tôi. Và thật bất ngờ, cô lao vào ôm hôn tôi.
Ảnh minh họa
Duyên nói, cô ấy yêu tôi thực lòng và cô ấy muốn sống với tôi. Khi ấy, nói thực là tôi không còn đủ tỉnh táo để phân tích thiệt hơn phải trái. Tôi đã cuống cuồng lao vào cô ấy như một con thú khát mồi. Chúng tôi đã có một đêm cuồng nhiệt bên nhau, quên hết không gian thời gian. Trưa hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi mới bàng hoàng nhận ra việc mình làm. Tôi thấy có lỗi với Phúc khủng khiếp. Nhưng Duyên nói, anh đừng ngại, vì từ lâu em với Phúc đã không còn yêu nhau mặn nồng nữa. Chúng em vẫn đi với nhau, nhưng không còn hứng thú nhiều như trước. Nếu không gặp anh thì em cũng sẽ yêu người khác.
Về Sài Gòn, Duyên nói chia tay Phúc. Phúc hỏi, điều gì khiến Duyên thay đổi như vậy? Duyên nói, vì cô ấy yêu tôi.
Phúc gầm lên như con thú, lao đến phòng tập của tôi, đ.ấm đ.á tôi túi bụi. Tôi cảm thấy mình có lỗi, nên để cho Phúc đ.ánh. Nhưng chưa dừng ở đó, Phúc đã lôi tôi về nhà mách ba mẹ. Một trận lôi đình khủng khiếp. Lần đầu tiên tôi thấy ba tôi giận dữ đến vậy. Ba mẹ tôi coi đó là việc làm vi phạm đạo đức, suy đồi luân thường đạo lý. Mẹ tôi khóc ầm ĩ: "Hết đàn bà con gái rồi hay sao Tân? Con bị ma ám hay vì sao?". Tôi nói, con không biết phải giải thích ra sao, nhưng chính Duyên đã đến với con và cô ấy nói không còn yêu Phúc nữa. Con biết con làm vậy có lỗi với Phúc nên ba mẹ phạt sao cũng được, con không dám cản. Ba mẹ tôi cấm cửa, không cho tôi về nhà. Tôi đi kiếm một căn phòng trọ. Cảm giác có lỗi thật kinh khủng.
Duyên đã nghỉ hẳn công việc dự án để theo vũ đoàn vì cô ấy nói đó mới là ý nghĩa cuộc đời mình. Tôi ngần ngại rất nhiều. Nhưng Duyên chủ động. Cô nói, tất cả mọi thứ là duyên phận, phải chấp nhận thực tế như vậy mà thôi. Quan trọng là tình yêu của tôi và Duyên là có thật, hoàn toàn không lợi dụng và dối trá. Tôi đâu có gì để Duyên lợi dụng? Tôi im lặng chấp nhận sự thật đó, dù cảm giác có lỗi với gia đình vẫn đeo bám.
Nhưng mọi thứ không đơn giản như tôi nghĩ. Phúc đã trở nên một kẻ khùng dở. Nó suốt ngày nhậu nhét say xỉn và về nhà đ.ập p.há đồ đạc. Nó nguyền rủa tôi. Nó lập một Facebook để nói xấu tôi và Duyên ở trên đó. Chúng tôi chấp nhận để Phúc làm vậy vì không biết làm gì, miễn sao Phúc cảm thấy thoải mái hơn.
Một ngày, chúng tôi đang diễn chương trình tại sân khấu ngoài trời thì bất ngờ một em diễn viên múa hớt hải gọi tôi xuống. Nó đưa cho tôi một xấp tờ rơi có in hình tôi và Duyên, cùng thông tin kinh hoàng: "Biên đạo Huỳnh Anh Tân và diễn viên Ngọc Duyên là hai kẻ khốn nạn. Ông Huỳnh Anh Tân đã có dã tâm cướp người yêu của em trai mình và bây giờ ngang nhiên sống với nhau như vợ chồng. Đề nghị khán giả tẩy chay những con người khốn nạn này". Khi tôi đọc xong tờ rơi thì thấy nó đã được phát đầy dưới hàng ghế khán giả. Cảm giác uất nghẹn trong lòng. Duyên đã xỉu trong cánh gà, phải đưa vào Bệnh viện quốc tế Sài Gòn cấp cứu.
Tôi về nhà, gõ cửa ba mẹ. Ba mẹ tôi lạnh lẽo đón tôi. Tôi nói lại câu chuyện của Phúc. Mẹ tôi cũng nằm vật ra giường vì không thể ngờ có ngày Phúc biến mọi thứ thành bi kịch đến vậy. Ba tôi không nói gì, ông gọi Phúc về nhà và bắt Phúc nằm trên giường, đ.ánh cho Phúc 5 roi. Nhưng Phúc đã không còn là đứa con ngoan khi xưa. Nó đã gầm lên, suýt nữa đ.ánh lại ba tôi. Tôi lao vào, can ra, thì Phúc nói mày biến khỏi mặt đất này đi cho tao nhờ. Ngày nào tao còn thấy mặt mày tao sẽ còn quậy phá. Mày là thằng đàn ông khốn nạn nhất mà tao từng gặp.
Tôi lặng lẽ bỏ đi. Dường như mọi thứ đã rơi vào ngõ cụt.
Tôi nói với Duyên, có lẽ chúng ta nên chia tay.
Duyên nói, không được, chúng ta yêu nhau không có gì sai. Tại sao vì điều đó mà anh bỏ em? Duyên quyết định đi gặp Phúc. Họ đã nói chuyện với nhau rất nhiều thì phải. Hôm sau, tôi nghe tin bàng hoàng, ba mẹ tôi trong bệnh viện, vì Phúc đã uống t.huốc n.gủ tự vẫn, may mà còn cứu được.
Như lúc này, tôi không biết phải giải thích làm sao với mọi người, làm sao cho Phúc hiểu, rằng tình yêu là định mệnh chứ không phải đó là điều tôi mong muốn. Tôi vẫn còn lý trí mà. Nhưng có vẻ như nói với Phúc lúc này quá khó khăn.
Gia đình tôi đã tan nát rồi. Tôi vừa buồn vừa rối. Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Dấn sâu vào cuộc "yêu trong bóng tối”, tôi muốn được công khai Khi bát đầu tình yêu với Huy, tôi những tưởng mình chỉ cần yêu anh, được anh yêu và thứ danh phận hão huyền mà người đời vẫn nói sẽ chỉ là phù du. Nhưng càng dấn sâu vào tình yêu này, tôi càng muốn được bước ra ngoài sáng, đường hoàng đi bên anh chứ không phải lén lút một cách tội...