Chỉ đến khi người đàn bà đó đến gõ cửa, tôi mới vỡ lẽ về căn nhà chồng vất vả mua
“Thằng chồng của cô nó không biết nói ư? Tôi chính là cái người đã chồng tiền để mua căn nhà này cho cô rúc vào đấy”.
Làng quê mà cả hai chúng tôi trưởng thành vô cùng nghèo khó nhưng con người ở nơi đây vô cùng thân thiện và gần gũi. Đám cưới của chúng tôi mọi người tới chung tay giúp sức rất đông. Một đám cưới giản dị mà ấm cúng, và chúng tôi hạnh phúc về điều đó.
Anh, chồng của tôi là một người đàn ông rất khá. Anh chăm chỉ, hiền lành và không ngại khó, ngại khổ. Nhiều lúc nhìn anh, tôi thấy tiếc lắm cho chồng tôi. Anh có ngoại hình khá bắt mắt, chẳng thua kém gì mấy người mẫu nam, chỉ tiếc anh sinh ra không đúng chỗ mà thôi. Những lúc như thế, anh lại ôm chặt lấy tôi mà nói cuộc đời này anh lấy được tôi đã là hạnh phúc lớn lao nhất của anh rồi.
Dù cả hai đã rất cố gắng nhưng cuộc sống dường như vẫn không thay đổi nhiều. Cái nghèo, cái đói vẫn vây quanh bởi ở cái làng quê nhỏ bé này chẳng thể làm gì để giàu có lên được. Vậy là anh bàn với tôi anh sẽ lên thành phố tìm việc làm. Tôi, mặc dù rất sợ xa anh nhưng vì tương lai của hai vợ chồng và của cả đứa con trong bụng nên tôi đồng ý. Tôi chỉ lo anh lên đó không có ai chăm sóc, lại một thân một mình sẽ vô cùng vất vả.
Ngày anh khăn gói quả mướp lên đường, tôi đã đứng nhìn theo bóng anh mà nước mắt cứ thế lăn dài. Những tháng ngày đầu tiên xa vắng anh thực sự là rất khủng khiếp đối với tôi. Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh anh lam lũ, tần tảo lại hiện lên ám ảnh. Chúng tôi không có điện thoại di động nên cứ hai ba ngày anh lại gọi vào số máy bàn của nhà hàng xóm để hỏi thăm tình hình sức khỏe của tôi. Họ hàng động viên tôi nên lên thành phố cùng anh nhưng phần vì tôi sắp trở dạ, phần vì tôi thương bố mẹ chồng không có ai bên cạnh chăm sóc.
Video đang HOT
“Giỏi thật, cái thằng đào mỏ ấy đã đưa cô lên đây sống cùng rồi cơ à?”. (Ảnh minh họa)
Rồi anh gọi điện báo tin mừng lớn, anh đã xin được một công việc lương vô cùng cao, rằng sắp tới, cuộc sống của gia đình tôi sẽ thay đổi. Tôi mừng rơi nước mắt vì cuối cùng, sự chờ đợi, công sức của chúng tôi cũng thu được thành quả.
Tôi sinh con, anh cũng không thể về kịp vì công việc gấp gáp. Tôi chỉ có đôi chút tủi thân chứ không hề phiền trách. Những khoản tiền anh gửi về quê mỗi lúc một nhiều hơn nhưng bù lại là những cuộc điện thoại, những lần về chơi ít đi dần. Tôi đâu có cần nhiều tiền, chỉ cần anh bớt chút thời gian về thăm mẹ con tôi thôi. Nằm ôm con, tôi lại ứa nước mắt khi nhớ đến anh. Biết bao giờ chúng tôi mới được đoàn tụ cùng nhau đây. Rồi, ông trời như nghe thấu lời thỉnh cầu của tôi vậy. Anh đột ngột trở về và nói là đón mẹ con tôi lên nhà mới rồi sẽ đón bố mẹ lên sau. Tôi vừa mừng vừa lo. Anh mới đi có hơn một năm mà đã có được nhà trên phố. Ai cũng khen tôi tốt phúc, lấy được người chồng như anh. Vậy mà không hiểu sao trong tôi vẫn dấy lên dự cảm không lành. Tôi không biết đích xác nó là gì, tôi chỉ biết là tôi đang rất lo sợ mà thôi.
Tôi không dám tin ngôi nhà sừng sững trước mặt chính là nhà của mình. Nó tuy không quá to nhưng nếu ở làng tôi, nó cũng được liệt vào hàng biệt thự rồi. Bước vào trong, mọi thứ khiến tôi choáng váng. Có nhiều món đồ nội thất tôi còn chưa được nhìn thấy bao giờ. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, anh mỉm cười đắc thắng:
- Thế nào, em thấy chồng em có tài giỏi không?
Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi chẳng còn nghe rõ tiếng chửi mắng của bà ta nữa. (Ảnh minh họa)
Tôi chẳng biết nói gì. Chỉ còn biết gật đầu lia lịa mà thôi. Ngày hôm sau anh đi làm từ rất sớm và còn dặn dò tôi rằng nếu có ai tới tìm cũng không được mở cửa bởi ở thành phố rất phức tạp. Tôi chỉ biết vâng dạ nghe theo lời anh mà thôi. Run rủi thế nào, anh vừa đi thì có người tới bấm chuông inh ỏi. Tôi nhớ lại anh dặn. Nhưng tiếng chuông rát tai khiến con nhỏ thức giấc, khóc inh ỏi. Bực mình, không biết là ai vô duyên đến thế, người ta không muốn mở còn cứ cố bấm. Tôi đẩy cửa bước ra ngoài thì hơi tái mặt khi đứng trước tôi là một người phụ nữ đứng tuổi nhưng dáng vẻ rất sang trọng. Tôi còn chưa kịp mở miệng hỏi xem bà ta tới đây có chuyện gì thì:
- Giỏi thật, cái thằng đào mỏ ấy đã đưa cô lên đây sống cùng rồi cơ à? – Giọng bà ta đầy vẻ mỉa mai
- Xin lỗi, bà là… – Tôi ấp úng
- Là ai ư? Thằng chồng của cô nó không biết nói ư? Tôi chính là cái người đã chồng tiền để mua căn nhà này cho cô rúc vào đấy. Nó lừa tôi để có được căn nhà này đứng tên nó. Cái thứ mất dạy, được cả chồng cả vợ. – Giọng bà ta chua loét
Tại tôi ù đi, người đơ ra như bị sét đánh. Tôi cứ nghĩ bà ta đã nhầm người nhưng khi tận mắt chứng kiến những bức ảnh thân mật của anh và bà ta, tôi mới vỡ lẽ. Hóa ra anh lên đây là để lao động trên giường. Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi chẳng còn nghe rõ tiếng chửi mắng của bà ta nữa. Tim như bị ai xé nát, rỉ máu bê bết. Ôm con trong tay, tôi quỳ gục xuống sàn nhà lạnh. Tổn thương này, đau đớn này, mối nhục này, cuộc hôn nhân này, tôi phải gì với nó đây.
Theo Phununews