Chị dâu “cau điếc” bỏ đi mẹ tôi mở tiệc ăn mừng, 1 năm sau chị đăng tấm ảnh khiến bà tuyệt vọng
Thời điểm biết chị Lan bỏ đi, anh thậm chí còn không đi tìm. Mẹ tôi sốt sắng tìm đối tượng giới thiệu cho anh nhưng anh chỉ bảo đợi một thời gian nữa, hiện tại chưa vội.
Mẹ tôi không dám ép buộc chỉ đành nghe theo. Cách đây đúng tròn 1 năm, hôm đó tôi đang ở nhà với con thì mẹ gọi điện sang bảo cùng bà đến nhà hàng ăn mừng. Tôi không hiểu có chuyện gì thì mẹ nói chị Lan bỏ đi rồi.
Chị Lan là chị dâu tôi. Lúc ấy chị và anh tôi lấy nhau 4 năm chưa có con nên mẹ tôi rất bất mãn. Không phải anh chị không có điều kiện kinh tế chữa chạy mà vì bệnh của chị Lan không thể giữ thai, có làm thụ tinh ống nghiệm cũng vô dụng. Hy vọng có con của anh chị rất mỏng manh.
Sau 2 năm làm đám cưới, chạy chữa đủ kiểu không được, mẹ tôi khuyên con trai ly hôn. Vậy nhưng anh tôi nhất quyết không chịu. Anh bảo anh yêu chị Lan, dù có con hay không thì cũng không bao giờ chia tay vợ. Mẹ tôi chỉ có mình anh là con trai, bà rất tức giận và cả buồn bã trước lời tuyên bố của anh.
Hai năm sau đó mẹ tôi luôn bày tỏ sự khó chịu với con dâu nhưng anh chị vẫn gắn bó bên nhau. (Ảnh minh họa)
Hai năm sau đó mẹ tôi luôn bày tỏ sự khó chịu với con dâu nhưng anh chị vẫn gắn bó bên nhau. Cho đến hôm đó, không hiểu vì lý do gì chị Lan đột ngột bỏ đi. Mẹ tôi không biết tường tận nhưng chị bỏ đi khiến mẹ thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi việc cũng được theo ý bà. Đành rằng chị Lan đáng thương song đứng trên lập trường của mẹ thì nguyện vọng của bà hoàn toàn chính đáng. Chỉ trách duyên số không cho anh chị đi bên nhau được dài lâu, trong chuyện này không ai là người sai cả.
Bữa tiệc ở nhà hàng ấy anh tôi không tham gia, chỉ có gia đình tôi và một vài người bạn của mẹ. Coi như là bữa tiệc kết thúc chuyện cũ, mở ra cuộc sống mới cho cả anh tôi và chị Lan. Hi vọng chị sẽ được hạnh phúc, còn gia đình tôi có chị dâu mới, anh trai được làm bố và mẹ được bế cháu nội.
Video đang HOT
Từ ngày chị Lan bỏ đi tính đến nay đã 1 năm rồi, kỳ lạ là một năm qua anh tôi không hề trách móc, giận dỗi với mẹ. Thời điểm biết chị Lan bỏ đi, anh thậm chí còn không đi tìm. Mẹ tôi sốt sắng tìm đối tượng giới thiệu cho anh nhưng anh chỉ bảo đợi một thời gian nữa, hiện tại chưa vội. Mẹ tôi không dám ép buộc chỉ đành nghe theo.
Cho đến cách đây 1 tuần, đúng vào dịp anh tôi đi công tác xa nhà, sáng ra tôi giật mình khi lên mạng lướt Facebook thấy chị Lan đăng ảnh mới. Cả năm nay từ khi bỏ đi chị ấy không sử dụng Facebook, đột nhiên đăng một bức ảnh lại chính là hình ảnh chụp chung giữa chị và anh tôi. “Người có tình sẽ luôn quay về bên nhau”, chị viết như vậy.
Tôi vội đưa cho mẹ xem. Bà lập tức gọi điện cho anh trai. Lúc đó gia đình tôi mới biết không phải anh đi công tác mà anh chuyển việc hẳn vào chỗ chị Lan đang sinh sống, làm việc. Anh quyết định đoàn tụ với vợ.
Hóa ra khi ấy vợ chồng họ đã giao kèo với nhau chia xa 1 năm. Sau một năm, nếu anh tôi có người mới, vậy thì hai người chính thức ly hôn. Nhưng nếu anh tôi không thay lòng, vẫn muốn sống bên vợ thì chị Lan phải chấp nhận không được đòi ly hôn nữa. Anh tôi trước sau như một vẫn giữ nguyên quan điểm chỉ cần họ hạnh phúc bên nhau, có con hay không cũng không quan trọng. Chị Lan mặc cảm đòi ly hôn nên anh mới đưa ra thời hạn 1 năm đó.
Nhưng anh làm vậy có phải quá đáng với mẹ lắm không? (Ảnh minh họa)
“Mẹ đã có hai đứa cháu ngoại rồi, cháu nào cũng là cháu, mẹ hãy nghĩ thoáng ra được không? Con sẽ ở trong này với cô ấy, tới khi nào mẹ mở lòng đón nhận thì con sẽ đưa Lan về. Mong mẹ ủng hộ cho hạnh phúc của chúng con”.
Anh tôi nói như vậy khiến mẹ tuyệt vọng hoàn toàn. Vậy là chẳng còn hy vọng nào nữa. Kể ra anh tôi nói cũng đúng, mẹ đã có hai đứa cháu ngoại do tôi sinh ra, cháu nào cũng là cháu cả. Nhưng anh làm vậy có phải quá đáng với mẹ lắm không? Nhìn mẹ buồn bã, suy nghĩ đến gầy cả người mà tôi thương mẹ quá!
Mùng 1 Tết bóc bao lì xì của bố mẹ chồng, vợ nói câu khiến tôi sững sờ còn ông bà đỏ hoe mắt
Bố mẹ tôi cười mừng tuổi hai cháu nội, sau đó là mừng tuổi cho các con. Tôi định cất đi nhưng bố cứ bảo mở phong bao lì xì ra luôn.
Vợ chồng tôi cưới nhau 3 năm nay. Sau đám cưới không lâu thì vợ tôi mang thai, là một cặp song sinh hai bé trai. Hai con ra đời cùng lúc, vợ chồng tôi chật vật xoay xở. Mình tôi đi làm, bố mẹ đôi bên đều không có điều kiện, vợ thì phải ở nhà trông con.
Ông bà nội ngoại đều có công việc dưới quê, thi thoảng lên đỡ đần con cái một thời gian rồi lại về. Những lúc một mình chăm 2 con, vợ tôi vất vả lắm song hai vợ chồng luôn cố gắng động viên nhau vì tương lai gia đình.
Tết này hai vợ chồng tôi đưa các con về quê ăn Tết với ông bà nội. Ông bà chỉ có một mình, còn bên nhà vợ thì đã có anh trai và chị gái vợ rồi. Bố mẹ tôi mừng lắm khi được đón con cháu về ăn Tết.
Tết này hai vợ chồng tôi đưa các con về quê ăn Tết với ông bà nội. (Ảnh minh họa)
Mùng 1 Tết, hai vợ chồng mừng tuổi bố mẹ, chúc ông bà luôn sống mạnh khỏe bên con cháu. Bố mẹ tôi cười mừng tuổi hai cháu nội, sau đó là mừng tuổi cho vợ chồng tôi. Tôi định cất đi nhưng bố cứ bảo mở phong bao lì xì ra luôn. Hai chúng tôi làm theo và giật mình khi thấy bên trong là cuốn sổ tiết kiệm trị giá đến 2 tỷ đồng.
"Bố mẹ cho các con, không nhiều nhưng mua một căn nhà ở xa trung tâm thì vẫn đủ. Thấy con cháu sống cảnh nhà thuê chật chội bất tiện, nay đây mai đó mà bố mẹ xót ruột quá. Nhất là hai đứa trẻ con không có không gian rộng rãi để chơi đùa...", mẹ tôi nói. Khi còn trẻ ông bà làm lụng chăm chỉ, tích góp được chút vốn nên mua một mảnh đất để dành. Giờ mảnh đất được giá, bố tôi mới bán đi, quyết định cho các con tiền mua nhà trên thành phố.
Nghĩ đến có nhà mà mừng, tôi đang định cảm ơn bố mẹ thì vợ lại đẩy trả cho bố mẹ chồng rồi cất tiếng:
"Chúng con cảm ơn bố mẹ rất nhiều, sự hi sinh và tình cảm của bố mẹ cả đời này chúng con sẽ không bao giờ quên. Thế nhưng con xin phép được từ chối món quà này. Thứ nhất là bố mẹ vẫn còn khó khăn, gom góp tất cả gia tài mới có số tiền này. Mua nhà cho chúng con rồi hàng ngày bố mẹ phải vất vả mưu sinh. Chúng con không đành lòng nhìn bố mẹ như vậy.
Chúng con còn trẻ khỏe, có học vấn, có đầu óc thì chẳng việc gì phải sợ, coi khó khăn trước mắt là động lực để chúng con cố gắng vươn lên. Bố mẹ đã vất vả nuôi chồng con ăn học thành tài, hai người không cần phải có trách nhiệm lo cho chúng con thêm nữa. Bố mẹ già yếu phải có thứ phòng thân, cuộc sống hàng ngày đỡ nhọc nhằn mà trong thâm tâm đỡ lo lắng bất an".
Cô ấy nói xong, bố mẹ tôi đờ người không nghĩ con dâu lại từ chối món quà. Nhưng sau đó cả hai ông bà đều không kìm được mà đỏ hoe mắt vì xúc động.
Tôi rất hạnh phúc, quả thật tôi đã không chọn sai người. (Ảnh minh họa)
Tôi cũng thật sự cảm phục vợ. Nếu đặt mình vào vị trí của cô ấy, có lẽ tôi không làm được điều đó. Hai vợ chồng hai đứa con nhỏ, nhà thuê chật chội, kinh tế khó khăn, có bố mẹ chồng mua nhà cho đúng là không còn gì hơn. Gánh nặng trên lưng được cởi bỏ một phần lớn.
Nhưng cô ấy không nghĩ đến bản thân mình trước tiên mà nghĩ tới bố mẹ chồng. Cho các con số tiền này, bố mẹ tôi tay trắng chẳng còn gì. Ông bà lại không có lương hưu, già rồi vẫn sẽ phải làm lụng kiếm sống hàng ngày. Cuộc sống cực nhọc không nói, trong lòng cũng luôn bất an vì không có gì dựa vào. Không có tiền rồi lúc ốm đau bệnh tật, ông bà lại không dám đi chữa bệnh...
Tôi rất hạnh phúc, quả thật tôi đã không chọn sai người. Vợ tôi là một người phụ nữ thật tuyệt vời, lương thiện, giàu tình yêu thương, biết quan tâm đến người khác và vô cùng hiếu thảo với bố mẹ chồng. Tôi tự hứa với lòng sẽ cố gắng thật tốt để lo cho vợ con và không bao giờ phụ lòng cô ấy.
Giúp việc xin nghỉ vợ lại tăng lương gấp 2 để giữ chân, tôi cản lại thì cô ta cười: "Vợ em sao dám đuổi chị" Sững người trước bí mật của 2 người phụ nữ, tôi lao vào hỏi. Vợ run rẩy, còn chị Tuyết thì xanh mặt. Ngày nhỏ, tôi luôn giận mẹ vì bạn bè có bố còn tôi không. Tôi bị mọi người chê cười là kẻ không có bố, bị bố bỏ. Vì thế tôi đổ mọi lỗi lầm lên mẹ. Mẹ không trách,...