Chị dâu bầu vượt mặt còn tham công tiếc việc, ngày nào cũng trở về lúc nửa đêm, tôi nhắc nhở lại còn vênh mặt: Không nuôi thì đừng quản!
Tôi cũng chỉ có ý tốt nhắc nhở chị dâu nên làm việc có chừng mực, giữ gìn sức khỏe, nào ngờ bà ấy còn vênh váo. Vậy mới nói, chị ấy phải sống thế nào mà ai cũng ghét chứ!
Anh tôi đẹp trai, chị dâu tôi thì xấu đau xấu đớn. Hồi anh đưa về ra mắt, cả nhà được phen ngã ngửa. Mẹ tôi còn điềm đạm trò chuyện chứ tôi thì thể hiện thái độ ghét ra mặt. Trên bàn ăn, tôi bảo thẳng chị ta: “Anh Hưng đẹp trai như thế quơ đại ở đâu cũng ra cả nắm cả mớ gái xinh, cớ sao lại vồ phải bà này vậy?”
Chị kia ngồi im, chỉ có anh Hưng phản ứng, quát tháo tôi. Nhưng sự phản đối của cả gia đình tôi rồi cũng chẳng có ăn nhằm gì. Anh tôi vẫn cưới cô gái răng hô, trán dô, tướng tá thô thiển đó về làm vợ.
Ngày cưới, tôi không trao một món quà gì. Lúc chụp ảnh gia đình, tôi chỉ gằn giọng nói với anh: “Mai mốt đẻ con ra thì đừng có khóc, hối hận cũng muộn rồi!”.
Nhưng gần 1 năm chị ta về chung nhà mà vẫn chưa bầu bí gì, mẹ tôi cũng sốt ruột. Tôi thì chỉ chờ có thế cà khịa: “Chắc sợ con đẻ ra giống mẹ nên không dám đây mà!”
Anh tôi lại mắng cho một trận. Tôi chỉ tạm im lúc đó chứ chẳng bao giờ ngưng mỉa mai bà chị dâu. Còn bà ấy thì chẳng thèm để tâm tới lời tôi nói, nhẹ nhàng thưa với mẹ tôi: “ Mẹ ơi, con đã nói từ đầu rồi, chúng con sẽ kế hoạch trong khoảng 1-2 năm. Hơn nữa, hiện con đang vướng một dự án quan trọng, chắc vài tháng nữa thì xong. Khi đó con dư dả về tài chính thì sẽ toàn tâm toàn ý ở nhà dưỡng thai, chăm con.”
Dù không hài lòng nhưng mẹ tôi cũng chẳng có cớ mà mắng. Chỉ có tôi là vẫn ngày ngày tìm cách gây chuyện, nhưng càng tức hơn bà ấy chẳng bao giờ để mắt. Ngày này ngày kia chị dâu vẫn cho đi ăn, đi chơi về vẫn mua quà, hoặc thi thoảng cho tiền nữa. Tôi cảm giác bà ấy đối với tôi chính xác là không thèm chấp.
Video đang HOT
Cứ như thế, chúng tôi cũng sống chung được hơn 2 năm. Chị dâu hiện bầu được hơn 7 tháng, nhưng thai đôi nên vụng đã vượt mặt rồi. Ấy thế mà tôi thấy bà ấy vẫn cứ đi sớm về hôm. Ngày nào cũng bảo phải tăng ca, toàn 7h mới về. Thậm chí, có hôm 9h mới từ công ty về nhà, mò mẫm ăn cơm dưới bếp trong khi mọi người đã xong xuôi hết cả.
Tôi còn nghĩ chị dâu mình trốn việc cơm nước, hoặc là quá tham tiền. Dù ghét chị ấy, nhưng tôi cũng quyết định phải lên tiếng. Chứ lỡ có vấn đề gì xảy ra với cháu của tôi thì sao?
Ngẫm nghĩ vậy là tôi lập tức tìm cách góp ý chứ không hề nói qua với mẹ. Tối hôm ấy, chị dâu lại trở về nhà khi cơm canh đã nguội lạnh. Một mình bà ấy đang ngồi ăn thì tôi tiến tới, trách móc: “Chị không nghĩ cho bản thân thì phải lo cho con chứ! Thai đôi đã vượt mặt rồi mà ngày nào cũng lao đầu vào công việc. Lỡ có điều gì xảy ra với cháu tôi chị có chịu trách nhiệm được không?”
Nào ngờ bà ấy ngước lên với ánh mắt kiểu mệt mỏi, buồn bã, rồi lạnh lùng đáp: “Chẳng có ai thương và lo cho con hơn người mẹ hết. Có chuyện gì xảy ra, chính chị mới là người đau khổ nhất, em đừng nói giọng đó.
Hơn nữa, nếu chị không làm thì lấy gì mà ăn? Tiền sinh hoạt đóng 8 triệu/tháng cho bố mẹ, tiền quà cáp cho em 1-2 triệu, em nghĩ ở đâu ra? Anh trai em à? Anh ấy tiền lương không đủ trà thuốc nhé. Chị không cày cuốc, thì làm sao nuôi nổi cả nhà?
Tóm lại em đừng có quản vì em có lo được gì cho chị đâu. Chị mệt rồi, không muốn tranh cãi với em thêm nữa.”
Lần đầu tiên chị dâu lại nói nhiều với tôi như thế, nhưng tôi chỉ thấy thương 1 chút còn ghét nhiều hơn. Tôi ghét cái thái độ bề trên của bà ấy, rồi coi thường anh Hưng không làm ra tiền.
Tôi hậm hực bỏ lên nhà, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng có chút xót xa… Anh tôi đẹp trai thật nhưng lại vô dụng, mẹ tôi thì bằng mặt chứ không bằng lòng với chị dâu. Tôi thì khỏi nói, ngày nào không gây sự đâu. Nghĩ bản thân mà gả vào gia đình như thế chắc trầm cảm quá! Có lẽ đã tới lúc tôi nên bớt bớt châm chọc, mỉa mai nhan sắc của chị dâu.
Chỉ với thỏi son 5 chục mua ngoài chợ, tôi xử ngay được thói tắt mắt của cô em chồng, cả nhà chứng kiến cũng phải lắc đầu ngao ngán
Qua sự việc lần này, mẹ chồng tôi cũng ngại. Còn cô em chồng rõ là không dám tự tiện vào phòng tôi và lấy đồ nữa.
2 năm trước, tôi về làm dâu ở nhà Mạnh. Cuối năm ấy, Lệ - em chồng cũng lên xe hoa. Hai chúng tôi vốn cùng tuổi, nhưng chỉ trong vài tháng chung sống tôi đã nhận ra không hợp tính cách, không thể thân được.
Tôi thì không ưa nịnh, hơi thẳng tính trong khi con bé ấy đúng kiểu mồm miệng đỡ chân tay. Lại thêm việc tôi làm dâu, Lệ là con ruột thành ra mọi chuyện lớn bé trong nhà đều tôi làm cả. Mẹ chồng chẳng bao giờ sai Lệ làm gì, thi thoảng thấy tôi mướt mát mồ hơi nấu nướng mới nhắc cho có: "Nhìn chị dâu con kia kìa, xuống mà phụ đi kẻo mai này làm dâu lại bị trả về nơi sản xuất".
Nhưng con bé đó ngúng nguẩy cho nào chịu giúp tôi. Còn mẹ chồng tôi cũng đâu có ý định nghiêm túc sai con gái làm việc, chỉ nói cho vui vậy thôi.
Đặc biệt, tôi ghét nhất cái tính tắt mắt, hay tự mượn đồ không xin phép của Lệ. Mấy tháng ở chung thôi tôi mất tới 3-4 thỏi son, 2 lọ kem dưỡng, phấn mắt rồi áo quần thì không kể nổi. Nếu như con bé biết mở miệng ra hỏi tôi trước, và dùng xong có ý thức trả lại thì khác. Đằng này, nó toàn cố tình làm hư hại 1 cái gì đó để không phải trả tôi.
Tức nhất là có lần mua cái váy gần triệu về để đi Year-end party ở công ty, tôi mới giặt thế mà tối về không thấy đâu. Sang phòng Lệ thì con bé không có nhà, mẹ chồng tôi bảo nó đi hẹn hò rồi! Tôi bực lắm nhưng vẫn phải bấm bụng chờ nó về.
Và nửa đêm, nó loạng choạng bước vào, chiếc váy trắng của tôi bị rượu vang đổ vào đỏ cả vạt phía dưới. Hai chị em tranh cãi một hồi, mẹ chồng tôi phải xồng xộc chạy ra khuyên can. Bà có nhắc nhở con gái, nhưng sau cùng vẫn quay sang tôi mắng: "Dù gì cũng là chị, con không biết nhường nhịn em à? Vì 1 cái váy mà nửa đêm cãi nhau om sòm thế này, hàng xóm nghe thấy ra thể thống gì nữa. Con tiếc cái váy, nói em nó trả. Hành xử thật không ra sao!"
Sau vụ đó, tôi cũng đành phải bấm bụng nhẫn nhịn. Nhưng tôi mua chiếc tủ có khóa, hàng ngày dùng mỹ phẩm xong nhét cả vào đó, phòng bị lấy mất.
Ảnh minh họa: Internet
Rồi ngày con bé đi lấy chồng cũng tới. Tôi cứ nghĩ từ nay về sau hai chị em ít chạm mặt thì sẽ không mâu thuẫn, nào ngờ nó về nhà mẹ đẻ thường xuyên. Mỗi lần như thế, nó lại vô tư dùng ké tí đồ của tôi. Hôm thì xách cả túi hoa quả tôi mua mang về, lúc thì lại vào phòng xin tí son, mượn tí phấn.
Hôm gần đây, Lệ sang chơi và khi con bé về mấy hũ yến chưng trong tủ lạnh tôi mua về cũng không cánh mà bay. Tôi hỏi mẹ chồng thì bà cũng giả bộ ngơ ngác: "Ơ, con tìm lại đi chứ mẹ không biết. Mấy đồ dưỡng thai của con mẹ động vào làm gì!"
"Thế chắc cái Lệ lấy rồi mẹ. Cô ấy lấy mà không hỏi qua mẹ ạ?" - tôi vẫn kiên nhẫn hỏi.
"Không, nãy mẹ lúi húi ngoài sân, chắc nó thấy lạ nên lấy về dùng thử. Chắc nó không biết đồ tốt, đắt tiền cho dùng dưỡng thai nên mới lấy ấy mà. Mẹ sẽ nhắc nhở nó nha" - mẹ chồng vẫn dỗ dành tôi.
Tôi hiểu rằng, mình có nhắc nhở em chồng bao nhiêu lần nữa thì con bé cũng chẳng thay đổi được. Vậy nên tôi quyết dùng biện pháp mạnh hơn. Tôi mua thỏi son rẻ tiền ngoài chợ nhưng mẫu mã như hàng xịn, rồi về bôi một lớp thuốc mỏng lên đầu dễ gây tê rát vùng da mỏng - nhưng không độc hại.
Tôi tin rằng với tính cách của Lệ thì chắc chắn nó sang chơi sẽ chôm về. Đúng như dự đoán, tối hôm sau tôi đi làm về chẳng thấy thỏi son đâu. Hỏi mẹ chồng thì bà thơ ơ bảo không biết. Tôi mới nói như mếu, bảo bà: "Mẹ ơi, mẹ gọi hỏi cái Lệ ngay đi mẹ, thỏi son này không dùng cho bà bầu được đâu. Con được tặng mà tra thành phần xong định mang đi cho người khác. Nay con bỏ ra mà quên đút vào túi xách. Mẹ hỏi Lệ ngay đi kẻo nó dùng rồi lại nguy hiểm".
Nghe tới đây, mẹ chồng tôi hốt hoảng đi gọi điện. Rồi bà bần thần kể với tôi về việc Lệ đang bị phồng môi sau khi tô son. Tôi lại giả bộ an ủi nhưng không quên nhắc nhở bà: "Mẹ ơi, không phải con ích kỉ nhưng Lệ muốn dùng cái gì thì cứ hỏi con 1 câu. Nếu thế sự việc như hôm nay đã không xảy ra rồi. Lần này là thỏi son, lần sau lỡ là món ăn gì đó không phù hợp thì sao? Hậu quả ai chịu được?"
Mẹ chồng tôi nghe xong chỉ biết gật gù. Từ hôm đó tới giờ cũng gần 1 tuần, em chồng tôi vẫn sang chơi nhưng chưa thấy "cầm nhầm" thêm đồ gì về.
Chán vợ hoang phí Vợ chồng tôi cưới nhau đã được hơn 5 năm nhưng suốt thời gian đó tôi là người đi làm để kiếm tiền nuôi vợ và em vợ. Tôi tốt nghiệp ĐH Ngoại thương loại xuất sắc, được giữ lại trường làm giảng viên nhưng tôi từ chối. Tôi ra ngoài cũng không khó để có công việc với mức lương nhiều người...