Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại …
Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.
Đôi lúc, trong cuộc sống, chúng ta có cảm giác như không còn bất kì nơi nào mà chúng ta có thể dựa vào. Cô đơn, trống vắng, quạnh hiu là tất cả những gì vây quanh chúng ta, một lần nữa, qua ngày này và ngày khác…
Đôi lúc, ta cảm giác như cả thế giới đang chống lại ta. Không một ai ủng hộ trên con đường ta chọn, chỉ có sự ép buộc và hối thúc. Không một ai mỉm cười với ta, chỉ có những sự tức giận và hờ hững. Ta càng cựa quậy, sợ dây càng trói chặt. Ta tin rằng ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng tìm mãi sao chẳng thấy. Khi ấy, nỗi buồn, sự cô độc cứ lẳng lặng đeo bám lấy ta. Ta cần lắm một cái ôm, một lời động viên rằng ta đừng bỏ cuộc, vì đời còn dài rộng lắm và cuộc chơi cũng chỉ mới bắt đầu…
Đôi lúc, ta ước gì bản thân mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, thậm chí có thể tàn nhẫn hơn đôi chút… để mắt đừng cay, để tim đừng đau, để nỗi buồn đừng tìm đến nữa. Nhưng liệu ta có thể làm gì khi bản thân cô đơn đến mức chỉ tự biết ôm lấy cái bóng của mình. Ta chẳng biết phải tìm đâu, một điều gì đó có thể khiến ta bỏ quên đi mọi cay đắng và sống cho một cuộc sống đích thực ở hiện tại…
Đôi lúc, ta chẳng cần một người nào đó ở bên cạnh để khuyên răn, ta chỉ cần một ai đó có thể ngồi yên lặng với ta và nhìn ngắm đường phố, để nỗi buồn trôi tuột qua không hề níu giữ, thế thôi. Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.
Đôi lúc, ta mong sao có một cánh tay vực dậy ta, kéo ta ra khỏi những vũng bùn lầy lội của cuộc sống. Khi ấy, dù trời có sập xuống, dù giông bão kéo giăng bao phủ, ta vẫn chẳng hề ngại chi. Nhưng sau những vấp ngã, ta chỉ biết mỉm cười khi chỉ có mình ta mới có thể cứu lấy ta. Ta không ai oán, không trách móc, ta chỉ thấy dòng đời trôi ngược, trái tim con người cũng vì thế mà ngược dòng theo…
Video đang HOT
Đôi lúc, ta cần lắm một tình yêu, vừa đủ để yêu, vừa đủ để thương, vừa đủ để nâng đỡ và làm xoa dịu đi những vết cứa khó nhọc của cuộc sống. Dù ta biết, dòng đời có thể trôi nhanh, dù tình yêu không là mãi mãi, dù rằng chỉ đuổi với theo một hình bóng hoang đường, ta vẫn muốn được yêu, chỉ một lần…
Và, sau cùng, chỉ còn nỗi cô đơn ở lại trong trái tim sau những vần xoay của cuộc đời…
Hiện tại là kết quả của quá khứ, và tương lai thì được xây nên từ hiện tại. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống hiện tại có dài rộng, có tròn trịa hay méo mó, có đậm đà hay nhạt nhòa, hãy thay đổi nó và sống theo cách ta muốn. Hãy để nỗi cô đơn, sự trống vắng và hiu quạnh ở lại, để ra đi tìm một con đường đầy ánh sáng, đầy niềm tin và hi vọng cho riêng mình. Hãy sống, đừng chỉ tồn tại, hãy để vấp ngã là những đóa hoa tặng thưởng trên con đường thành công và cuộc sống hạnh phúc mà ta đã chọn…
Theo Guu
Chỉ là hết yêu thôi, sao anh không nói ra?
Chỉ là em, luôn một mình, nhớ đến anh...thật khó khăn cho em, vì em chỉ có bốn bức tường làm bạn, khi ở bên nhau, anh chẳng bao giờ dạy cho em cách "đi một mình".
Em sẽ quên anh ạ, quên đi phút hờn ghen thuở ban đầu, quên đi giờ yêu trao nhau nồng nàn ánh mắt, quên tất cả những gì "anh hứa sẽ...", quên đi vương vấn mỗi chiêm bao đêm dài.
Em không đủ sức để một mình chở che ngần ấy kỉ niệm của đôi ta. Em đang rất mỏi mệt vì thao thức ấp ôm bao yêu thương mà anh bỏ dở. Em cũng quá đau đớn khi mỗi ngày trôi qua trong hoài phí vì không có anh ở cạnh chia sớt. Với anh, em nghĩ chữ thương đến trước chữ yêu...nhưng với em, anh ra đi và cho mình em ngổn ngang với mớ lý do vô nghĩa. Chỉ là hết yêu thôi, sao anh không nói. Chỉ là không thương nữa, sao anh không tỏ bày. Đến cuối cùng, em vẫn là một đứa ngốc không xứng đáng để biết lý do sao anh?
Em không đủ sức để một mình chở che ngần ấy kỉ niệm của đôi ta. (Ảnh mnih họa)
Vờ như mình đã biết hết tất cả, em chôn chặt kí ức vào sâu trong tim. Nhưng hình như càng chôn chặt, càng đau đớn, càng chôn chặt, càng đau thương. Giờ đây em phải làm sao, có cách nào để thôi nhớ nhung sầu khổ, có cách nào để hình anh thôi quẩn quanh trong đáy mắt. Bi lụy là cái mà em sẽ bằng mọi cách để buông bỏ, nhưng đời này như trò chơi trốn tìm hồi bé,và em lớn quá rồi hay sao mà cô đơn dễ dàng tìm thấy như vậy. Vậy thì ước chi em được bé lại, vô tư trẻ nít, ngốc nghếch chẳng hại đến ai, và em sẽ không bao giờ phải trốn chạy cô đơn hoài như vậy.
Yếu lòng, em khóc mỗi khi đêm về, miên man, em vô thức gọi anh trong niềm nhớ. giận lòng sao không mau quên một người đã bỏ rơi bao yêu thương đẹp đẽ, giận lòng sao không ghét bỏ một người đã thả trôi bao thứ "sau này...". Phải chăng, anh đã quen với cách như vậy, ra đi giữa bao dang dở, ra đi mà không chút vấn vương, vì anh "đã từng". Khó lòng, em vẫn không chịu tin đó là sự thật, trong chuỗi dài suy nghĩ ngẩn ngơ, em vẫn không thể tìm ra lý do nào tốt hơn để bản thân mình bớt đau đớn.
Tình cảm của em bị tổn thương vô cớ, xoa dịu sự đau đớn của trái tim bằng cách nào em vẫn chưa có đáp án. Nhưng em chọn cách để vết thương kia rỉ máu, còn hơn em tự cho mình đắm chìm trong ảo tưởng và hi vọng rằng "anh sẽ về".
Tại sao anh không cho đôi ta vài ba ngày lạnh nhạt, để khi anh đi em bớt đau thương. Tại sao anh không cho đôi ta đôi co tranh chấp, để khi anh đi em sẽ bớt sầu bi. Anh đi vội vã, làm rơi rớt hết bao trắng trong của tình yêu mười bảy, anh đi chóng vánh, làm lay ngã bao ước mộng đời sinh viên. Em đã chết chìm trong những tháng ngày sau đó, rất lâu,...Em tự hỏi đến bao giờ em mới có thể trở lại, thuở chưa yêu anh em mạnh mẽ đến nhường nào. Anh chẳng dạy em cách yếu ớt, anh không cho phép em thở dài, anh cũng chẳng muốn em kêu ca... Giờ thì em cũng chẳng nói chẳng rằng đâu anh ạ, nhắm mắt cho qua tất cả - em đang chăm chỉ học lại bài học đó từ đầu.
Tình cảm của em bị tổn thương vô cớ, xoa dịu sự đau đớn của trái tim bằng cách nào em vẫn chưa có đáp án. (Ảnh minh họa)
Không có em chắc hẳn anh vẫn sống rất tốt. Em tưởng đến cảnh anh cùng bạn bè rong ruổi trên dặm dài những con phố. Em nghĩ đến lúc anh cười òa hạnh phúc vì gặp lại đứa bạn hồi cấp ba. Em cũng hình dung được cảnh anh về quê yên an bên gia đình nhỏ. Chỉ là em, luôn một mình, nhớ đến anh...thật khó khăn cho em, vì em chỉ có bốn bức tường làm bạn, khi ở bên nhau, anh chẳng bao giờ dạy cho em cách: "Đi một mình..." Em đã thẩn thờ ở một trạm dừng xe bus chừng ba mươi phút đồng hồ, liệu có ai ở đó và đợi em không? Chỗ em ở ngược hướng với lối anh về...lại khó khăn khi quyết định lần nữa.
Và anh biết không, chẳng thể đếm được hết những lần em vô tư bước lên xe bus, đi tìm anh trong vô thức, và cũng chỉ để nhìn qua ô cửa kính, ngắm thật kĩ ngôi trường anh theo học, vài ba phút lướt qua thôi. đến cuối cùng, em cũng chẳng thể có đủ can đảm để một mình bước xuống đó lần nữa, vì em biết, nơi đó rộng lớn đến như vậy, chẳng hề giống bốn bức tường chỗ em vẫn ngày ngày nhốt mình, vậy thì em chẳng thể tìm thấy anh.
Em đã từng nghĩ, ngoài anh ra em chẳng thể thuộc về nơi nào nữa, dẫu cho một ngày nào đó tình yêu có mang anh trở về bên em như lúc xưa...nhưng cho đến ngày ấy trái tim em vẫn sẽ trống trải đến nhường nào. và giờ thì em chỉ biết tin vào niềm tin, rằng ở một nơi nào đó, anh đang nghĩ về em. Cũng cho đến ngày em cam tâm buông bỏ nỗi nhớ, để kí ức về anh ra đi mãi mãi, cho đến một ngày, chúng ta gặp lại nhau và nói với nhau câu chào.
Thì lời anh nói tối hôm đó đâu phải là lời tạm biệt, anh nhỉ... và cũng cho đến ngày em gặp lại anh lần nữa, em vẫn sẽ ở đây, nhớ về những kỉ niệm của hai chúng ta. Sẽ chẳng thể nào làm cho thời gian quay ngược lại lúc chúng ta còn thuộc về nhau, nhưng nếu được như vậy, em sẽ có cách làm cho nước mắt thôi rơi trên con đường này. Em muốn gặp lại anh. Em nhớ anh.
Theo Tintuc
Bạn gái dễ nổi nóng khi không vừa ý Cô ấy rất dễ nổi cáu khi có điều gì không vừa ý. Bố mẹ cô ấy là người không tâm lý lắm, cũng dễ cáu, nên ảnh hưởng nhiều đến tâm lý con gái. Tôi và bạn gái yêu nhau được hơn một năm, chúng tôi là bạn thân từ khi học cấp 3 nên cũng biết khá nhiều về tính cách...