Chỉ còn những miền nhớ

Theo dõi VGT trên

Giống như một ngày đông rất lâu sau đó, anh đi bên cô và kéo cô gần lại bên mình cùng sánh bước, để lại những miền nhớ đã thôi nức nở.

Miền nhớ

Trang ngồi lặng yên, để mặc những hạt mưa bám đầy trên tóc, vương trai đôi bờ vai mình. Điện thoại của anh tắt máy, những mong muốn liên lạc với anh đều trôi về vô vọng. Đã ba tuần nay, kể từ sau chuyến đi cùng anh gần nhất, anh cắt đứt mọi liên lạc với cô, mà lý do, đủ để Trang hiểu.

Nếu thực sự cần quên đi, hà cớ gì, anh còn cần phải bày một chuyến đi thật xa, để vương thêm những nỗi nhớ vào lòng nhau. Biết vậy, mà Trang vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cô vẫn nắm tay anh đi qua những miền đất xa xôi, để giờ này, buông tay trong vô vọng nhìn anh cất bước bên một người mới. Hóa ra, những ngày tháng bên nhau không đủ để anh ngoái lại, và chào cô lấy một lần.

Trang vẫn một mình loay hoay với mớ ký ức phủ đầy tên anh, những nụ cười mang tên anh, những bình minh nhờ có anh mà tỏa nắng. Thành ra cuộc sống của cô gái 21 vẫn xoay quanh một bóng hình như thế.

Giờ đây, khi ngồi trên xe bus, không còn ai quàng tay che nắng cho cô, không còn người nắm tay thật chặt, kéo cô sát bên mình những lúc xe đông đúc và cô mệt chừng muốn xỉu. Không còn những ngày đi dạo trong công viên đầy nắng, cô cười và tim rung rinh thật ngọt. Không còn những tin nhắn ấm áp quan tâm đến từ anh…

Tất cả, đã lùi xa, từ khi Trang biết tim anh không còn chỗ cho cô nữa. Căn phòng nhỏ chật chội này, ban công nhỏ xíu này không còn đón chân anh mỗi ngày. Phải rồi, chị ấy có tất cả, tiền tài và địa vị, hẳn là anh đi bên người ấy mới xứng đáng.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi đều trên mái hiên, có trái tim vẫn hoài thổn thức.

Chỉ còn những miền nhớ - Hình 1

Vẫn là những mùa nhớ

Hôm nay, khi đi trên phố, Trang thấy người ta đăng ảnh anh trên những bìa quảng cáo to giữa ngã tư, bên cạnh là Gia Linh – ca sỹ mới nổi của ngành giải trí. Tim cô không thắt lại như mọi khi, chỉ yên lặng ngắm nhìn hình ảnh mới của anh. Đôi môi anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt cũng có phần lấp lánh hơn xưa.

Từ ngày anh tham gia cuộc thi giọng hát hay đó, cũng là ngày anh rời bỏ cô sinh viên mới ra trường là Trang để đến bên những người con gái mới, có tiếng tăm, có cơ hội làm anh thêm nổi tiếng. Người ta bảo, yêu một người không phải chỉ mang lại cho người ta hạnh phúc là đủ, mà còn phải để người ta sống theo cách mà người mà muốn. Ngày đó, Trang thấy mớ lý thuyết ấy thật nặng nề và chẳng có chút cơ sở nào. Giờ, mọi thứ rõ ràng hơn biết bao nhiêu.

Vậy là những ngày sau đi bên anh, Trang dần tách ra, đứng lui vào một góc khi có fan nào nhận ra anh và muốn xin chữ ký, hoặc chụp ảnh cùng. Sau đó, người ta vẫn thấy Trang và anh đi bên cạnh nhau đến quán café quen thuộc nơi anh hay hát cuối tuần. Song, lúc anh bắt đầu cất tiếng hát, lúc anh say sưa trên sân khấu với tràng vỗ tay của khán giả bên dưới, là lúc Trang rơi vào khoảng không vô cùng. Trang sợ mất anh, cảm giác mỗi ngày một lớn dần, choán lấy cả tâm trí hay len lỏi vào giấc mơ mỗi đêm. Đã hơn một lần, cô nhân viên quay ra hỏi Trang:

- Sao lúc anh Duy hát, không thấy chị vỗ tay cổ vũ bao giờ?

Trang cười, hướng ánh mắt buồn ra cửa sổ:

- Vì khi đó, anh ấy không phải của riêng chị nữa!

Ngồi sau xe anh, Trang vẫn nghe tim mình thổn thức, cảm giác xa xôi chen ngang cuộc nói chuyện của hai người. Anh vẫn say sưa khi kể về ca khúc tối nay vừa trình bày.

- Anh này!

- Gì em?

- Hay là chia tay?

Anh vờ như không nghe thấy, vẫn nói thêm về chuyến đi sắp tới của hai đứa sau đợt biểu diễn này.

Và giờ thì chẳng cần chờ đợi Trang nói thêm lần nào nữa, anh xa Trang thật. Nhanh, hệt như cơn gió chiều, thoảng qua và chỉ để lại những hoang hoải khó nói thành lời. Trang không níu kéo, cũng không cố gặng hỏi lý do, bởi khi đã muốn xa nhau thì cần chi phải cố tìm một lý do làm chi, để giày xéo lòng thêm. Cô trở về với mớ ký ức về anh, về nỗi nhớ dày thêm qua từng ngày anh không còn bên cạnh nữa. Đôi lúc tình yêu thật lạ đến và đi chẳng để người ta đủ gặng hỏi một lý do. Dù biết rõ lý do, thì cũng là khi đã xa nhau rồi.

Chỉ còn những miền nhớ - Hình 2

Giữa những miền nhớ thương

Trang vẫn đi và về giữa những mớ nhớ thương lẫn lộn. Vẫn đều đặn đi bộ ra bến bus gần nhà những sớm mùa đông chớm về trong thành phố, những bước đi chầm chậm, thầm lặng đầy nhớ nhung. Chuyến bus quen thuộc không phủ nổi tấm bụi mờ vương lên nỗi nhớ thường trực từng ngày.

Trang vẫn thường tới văn phòng sớm hơn, và bao giờ cũng chỉ đứng lên khi mọi người đã về hết cả. Những khi ngồi lại văn phòng trống, một mình, những hạt nước nặng len lén nơi khóe mi Trang lại được dịp tuôn trào. Trang không nhớ rõ mình khóc bao lần như thế, căn phòng nhỏ chỉ thấy tiếng nức nở hoài. Biết là chẳng thể quên anh nhanh như vậy, nhưng Trang vẫn mong, điều gì đó cuốn mình đi, để thôi không trông mong về anh nữa.

Hôm nay trời lành lạnh, mà khi lạnh người ta thường cô đơn biết bao, hàng ghế cuối, Trang ngồi lặng lẽ, móc khóc in hình hai người trước kia đung đưa theo nhịp xe lắc lư. Tới điểm dừng, Trang bấm đèn và bước xuống nhanh cùng dòng người bắt đầu đông hơn trước mà quên mất có tiếng gọi phía sau, chiếc móc khóa tình yêu đã rơi lại từ lúc nào và đang nằm trên tay một người lạ.

Văn phòng công ty vắng vẻ, Trang ngồi lặng lẽ xếp lại đống giấy tờ từ hôm trước, rồi mới sực nhớ móc chìa khóa đã không cánh mà bay. Sững người. Chiếc móc khóa ấy cô và anh đã từng nâng niu biết bao, kỷ niệm ngày một năm quen nhau. Cô không ngừng tự trách mình, sao có thể để rơi mất món đồ quý giá nhường ấy. Cả ngày dài trôi qua trong nỗi buồn mênh mang không sao cứu vớt nổi. Tan làm, Trang bước chầm chậm qua ô cửa, bấm thang máy và uể oải ra về. Từ ngày chia tay anh, cô cứ trở nên trầm lặng như vậy, hình như tất cả niềm vui và hạnh phúc đã theo anh ra đi từ hôm ấy…

- Cô là Trang? Một giọng nói lạ ngập ngừng khiến Trang phải ngước nhìn lên.

- … Vâng.

Chàng trai trước mặt không nói gì, đưa ra móc chìa khóa in hình cô và anh có khắc tên bên dưới. Cô ngỡ ngàng, niềm vui tràn ngập gương mặt vốn u sầu lúc trước.

- Anh… anh là người nhặt được sao? Cám ơn anh nhiều lắm, cám ơn anh nhiều lắm…Trang lặp đi lặp lại câu cảm ơn và đưa tay đón lấy chiếc móc khóa quen thuộc.

- Vậy để cảm ơn tôi, chúng ta uống chút gì đó được không?

Chàng trai thẳng thắn đưa ra lời đề nghị. Biết khó lòng từ chối lời đề nghị từ người đã giúp đỡ mình, Trang nhận lời. Hai người xa lạ bước song song trên vỉa hè nhỏ, gió chiều đông khẽ lướt qua mang chút hơi lạnh phả vào không khí. Quán cà phê nhỏ gần đó, nơi trước kia khi chờ anh tới đón Trang hay ngồi, nay dẫn một người hoàn toàn xa lạ tới đây.

Cô nhân viên mỉm cười chào người khách quen đã lâu không ghé, Trang gật đầu cười lại. Tầng hai. Quán vắng.

- Cám ơn anh một lần nữa, khi đã giúp tôi lưu lại được vật kỷ niệm này. Trang nhắc lại lần nữa câu cám ơn khi đã ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.

- Có gì đâu, tôi có được một cuộc nói chuyện trong một không gian ấm cúng thế này chẳng phải tốt quá hay sao. Anh cười, nén tiếng thở dài rất

khẽ.

- Tôi tên Trang, 21 tuổi, còn anh?

- Cứ gọi tôi là anh đi, vì tôi hơn tuổi em, còn tên, để sau nhé. Anh cười lớn.

Video đang HOT

Trang cũng bật cười theo, vì lời giới thiệu quá ư bất ngờ.

Khi tách trà nóng đã được đặt lên bàn, những chia sẻ vụn vặt bắt đầu, từ hai người xa lạ. Những câu chuyện tưởng chừng như không thể chia sẻ nổi vì trước đó chỉ vài phút, họ chưa từng biết tới sự tồn tại của nhau cũng như chẳng có mối dây liện hệ nào giữa họ. Thế giới vốn ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu, và phải chăng, một trong những điều kỳ diệu ấy đang hiện hữu ở đây.

- Chắc chắn đây là món đồ có nhiều kỷ niệm với em?

- Của người yêu cũ, có được coi là nhiều kỷ niệm không anh?

- Tôi biết người trong ảnh, nên tôi cũng biết, nỗi buồn nơi em dường như nhiều hơn người khác.

- Chắc anh thấy anh ấy nhiều trên TV dịp gần đây?

- Mọi thứ xung quanh tôi. Anh cười, cố nói chuyện ra chiều vui vẻ để đôi mắt cô không đượm buồn thêm nữa. Đùa em vậy, giờ anh ta là ca sĩ đang nổi, ở đâu cũng xuất hiện là lẽ thường tình, nhưng, có những chỗ, anh ta không nên xuất hiện nữa.

Chỉ còn những miền nhớ - Hình 3

Trang hiểu tâm ý đằng sau câu nói kia, cô bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những ngày tháng khó khăn vừa rồi, thật bất ngờ, là với một người vô cùng xa lạ. Câu chuyện dài dường như không có hồi kết, Trang trải lòng nhiều hơn về những điều đã qua, còn anh lắng nghe và nhiều phần thấu hiểu. Trang không thắc mắc về lời đề nghị của anh, vì phải chăng, nhiều khi chuyện gì cần đến sẽ đến, sự bất ngờ mang anh đến để cô trút bỏ tấm tâm tư đè nặng mình bấy lâu nay. Thì ra, đến một lúc nào đó, những gì không còn thuộc về mình nữa, sẽ tự khắc ra đi.

Một tối Hà Nội dài với những câu than thở, với làn gió đông giăng mắc rất nhiều trong từng thương nhớ. Anh đề nghị được làm quen với Trang, và mong có cơ hội gặp nhau nhiều hơn. Trang đồng ý, trong đầu vẫn không thôi bất ngờ về sự tình cờ này trong cuộc sống của mình.

Một ngày mới sau đó, Trang bất ngờ hơn với chiếc xe chờ mình ở cổng. Là anh.

Sau đó là những chuỗi ngày dài, về nhiều sự bất ngờ liên tiếp, về đóa hoa nơi bàn làm việc mỗi sáng sớm, về cả những buổi cà phê nhiều quán khác loanh quanh Hà Nội ngày đông về, về những câu chuyện được chia sẻ nhiều hơn, thầm lặng nhưng đủ ủi an.

Đôi khi, giữa những câu chuyện cùng anh, hình ảnh Duy lại đập vào tâm trí, có khi là bài hát mới ra, khi là bộ ảnh thời trang mới xuất hiện trên những tờ báo lớn nhất. Đôi mắt Trang khẽ phủ màn sương mỏng, nhưng không sao rớt ra thành giọt lệ. Có những điều, đã quá cũ để nhớ thương, nhất là khi yêu thương chỉ từ một phía.

Đi bên cạnh Trang, anh vẫn yên lặng và dịu dàng, nhưng quan tâm dường như đong đầy hơn trong từng lần gặp gỡ. Trái tim từ lâu nguội lạnh nay đập những nhịp dịu dàng, khe khẽ. Cuộc sống của Trang từ ngày gặp anh cũng đổi khác ít nhiều. Những tâm tư đè nặng không còn ập đến mỗi khi đêm về, những ngày mới nơi văn phòng cũng trở nên ấm áp và tươi vui hơn. Anh vẫn chưa nói tên mình cho Trang biết, nhưng, có quan trọng gì đâu, ngoài việc thấy mình an yên khi ở bên cạnh một người.

Giờ nghỉ trưa hôm ấy, TV phát chương trình có Duy và Gia Linh tham gia. Trang vẫn không ngăn nổi mắt mình hướng về phía ấy, nhất là khi Duy tươi cười vòng tay ôm Gia Linh nói rằng cô ấy là tình yêu đầu tiên, duy nhất của mình. Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc. Còn Trang, không hề khóc, nhưng trái tim thì lặng ngắt.

Cô xin phép về sớm, lang thang trên con đường quen thuộc, nghe rõ cả tiếng tim mình nức nở vỡ òa. Con gái cứ cho rằng người đầu tiên là duy nhất với mình nên mới có chuyện tình đầu khó quên đến thế…

- Nếu cần một chỗ dựa, cho anh làm chỗ dựa của em được chứ.

Một giọng nói trầm ấm vang lên. Là anh – người mới quen. Trang quay lại với đôi mắt đẫm lệ, gục đầu vào vai anh mà nức nở. Người con trai ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ về bờ vai nhỏ, mong tiếng khóc sẽ vơi dần và bờ mi ấy không còn vương vấn gì thêm.

- Anh biết là khó khăn với em, nhất là trong khoảng thời gian này. Nhưng, anh mong sẽ là người cùng em chia sẻ nhiều quãng thời gian sau này, Trang ạ!

Anh là Minh, mà không anh là người yêu mến em.

Anh đã nói như thế sau khi đưa Trang về trước cổng. Gió hong khô đôi mắt buồn, và một nụ cười nhẹ nhàng nở khẽ trên môi. Niềm an ủi giản đơn ấy khiến cô gái nhỏ bớt đi ánh buồn.

- Hãy cho em thêm thời gian.

- Anh sẽ chờ, như nhiều ngày qua vẫn chờ.

Chỉ còn những miền nhớ - Hình 4

Câu chuyện giữa rất nhiều sự tình cờ

Đây là khoảng thời gian cô gái nhỏ ấy cần anh, cần cả chính mình đủ mạnh mẽ để bước qua những nỗi đau buồn mà mối tình đầu mang lại. Còn anh, là người gom nhặt thật nhiều sự tình cờ suốt những ngày tháng cô bị nhấn chìm trong nỗi đau ấy.

Là lần anh tình cờ thấy cô khóc sướt mướt bên bến bus gần công ty sau giờ tan làm. Là lần anh thấy gian phòng nhỏ bé có cô gái khóc nức nở khi mọi người đã về hết. Là lần anh đứng nhìn bóng dáng bé nhỏ đơn độc lặng lẽ đi về sau giờ tan ca.

Anh chỉ làm việc cách cô một đoạn đường đối diện, văn phòng rộng lớn nhìn thẳng sang phòng cô làm việc. Bao ngày, những ưu tư ở người con gái nhỏ dường như xuyên qua khoảng không gian vốn chật hẹp của đô thị nằm gọn trong tiềm thức của anh. Về cả những ngày anh nghe tim mình nức nở theo đôi bờ vai khẽ rung lên những chiều muộn ấy. Điều đó thôi thúc anh tìm kiếm cô gái ấy, lặng lẽ ngắm cô tới văn phòng mỗi ngày, lặng lẽ đi bên cạnh cô suốt những tuyến bus dài chen chúc người.

Có thể ai đó nói anh quá điên rồ, nhưng với anh, không làm những điều ấy mới thật điên rồ. Bởi, ai đó mà không làm theo con tim mình khi trái tim đã kêu tên người đó mỗi ngày thì thật là không đáng, huống chi, cuộc sống vốn sắp đặt anh đến bên chở che cho cô gái ấy. Anh cười, nghĩ về những ngày qua. Cô gái của anh cần thêm thời gian, nhưng anh sẵn sàng chờ đợi để gom về hạnh phúc của riêng mình.

Giống như một ngày đông rất lâu sau đó, anh đi bên cô và kéo cô gần lại bên mình cùng sánh bước, để lại những miền nhớ đã thôi nức nở.

Theo Guu

Cát sẽ trôi về đâu

Cát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơi bến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi... nhòe ướt...

- Em cũng không biết nữa!

- Cậu về luôn đi, mình tự lên được, ít đồ mà, mình không dám mời cậu vào phòng khi cả năm rồi nó không được dọn dẹp đâu.

- Uhm, vậy sáng mai mình sang đón cậu đi đâu đó nhé, xa Hà Nội lâu quá rồi, ngủ ngon!

Vy đứng thế hồi lâu nhìn chiếc taxi đưa Thanh khẽ lướt qua mất hút. Ánh sáng vàng vọt từ vài ba cột đèn cao áp khiến cả con đường nhập nhoằng sáng... Đột nhiên Vy thấy buồn. Cô nhớ những con đường sáng trưng, đông đặc người ở New York. Thành phố ấy hình như người ta không có chỗ để buồn... Bận rộn và hối hả quá!

Chiếc vali màu đỏ chầm chậm lướt trên mấy bậc cầu thang gỗ chằng chéo những vết xước ngang dọc, đôi chỗ đã mòn lẵn bởi bước chân của bao người đi qua, bao người mới đến. Cầu thang tối. Vy mò mẫm từng bước, một tay bám chặt mảng tường bên cạnh, vàng ố và đôi chỗ sạm đen như màu thời gian kết tảng. Chắc hẳn một năm sau khi cô đi, màu vàng ố đã đậm thêm đôi chỗ. Bàn tay Vy chạm vào những vệt vôi... nham nhở.

Cô không vội bật điện, cũng không chắc hệ thống điện còn hoạt động sau hơn một năm bị bỏ rơi. Nếu Thanh không đón, hẳn Vy sẽ thuê một phòng khách sạn bên kia đường. Sự xuất hiện của cậu ấy khiến Vy nhớ ra hoặc buộc phải nhớ ra ở đây, chính nơi này cô không phải là một vị khách du lịch ghé qua để ngắm cảnh, cô có một ngôi nhà và nhiều hơn thế. Cảm giác đầu tiên khi Thanh trả lại cho cô chiếc chìa khóa từ sau đêm đầy mưa ở sân bay một năm trước: Muốn về nhà!

Nghĩa là cô muốn đối mặt... Một năm quá đủ cho một cuộc trốn chạy... Và Vy cũng không còn trẻ nữa... 25 tuổi, con người ta thấy mình chưa đủ chín chắn hay già dặn nhưng lại có xu hướng thử độ lì lợm của bản thân... đặc biệt trước những quá khứ không tròn vẹn.

Chút ánh sáng từ chiếc điện thoại nhỏ, một chút bất ngờ, hình như mọi thứ vẫn y vậy. Cô với tay bật chiếc ti vi nhỏ trong góc phòng, những hình ảnh nhảy múa, chút ánh sáng mơ hồ hắt lên mảng tường đối diện... Đột nhiên, Vy mệt mỏi. Cô đẩy chiếc vali vào một góc, nằm dài ra sàn nhà, chân duỗi thẳng, hai tay bắt chéo làm gối. Cái lạnh lẽo của thời tiết đầu đông len theo từng thớ gỗ, thấm qua lớp áo, chảy vào da thịt... Sàn nhà sạch vậy!

Thoáng nghĩ đến Thanh, hẳn cậu ấy vẫn đến đây dọn dẹp hằng tuần và giữ nguyên mọi thứ theo như ý muốn của cô. Vy khép mắt lười biếng, xua hết những ý nghĩ đang mon mem trào ra. Cô lặng nghe chút âm thanh từ chiếc vô tuyến nhưng hình như không cố hiểu. Tiếng động từ màn hình mạnh hơn, theo phản xạ tự nhiên cô đạp chân... Vy không mở mắt cô biết chính xác thứ vừa bị đạp đổ như biết chính xác từng milimet trong căn phòng này, từng milimet kỉ niệm của hai người. Những luồng suy nghĩ có cơ hội tràn ra như cơn lốc xoáy cuốn bay sự thảnh thơi đầy cố gắng, đầu óc cô quay cuồng, điên loạn giữa những thước phim lộn xộn.

Quá khứ dội về, những mảng màu dang dở, suy sụp và bất lực. Giọt nước mắt bật tung khóe mi, trào ra... không kiểm soát... Cô lại thấy chính mình ở sân bay hôm ấy, ôm chặt Thanh và khóc như vừa đánh mất thứ quý giá nhất của cuộc đời. Anh bước ra khỏi cuộc đời cô không hẹn trước, không rõ lí do hoặc lí do chỉ là một thứ biện bạch cho tình yêu không còn nữa. Vy nhớ mình đã điên cuồng níu giữ, còn anh điên cuồng trốn tránh tìm cách rời xa cô. Khi tình yêu hết đàn ông vẫn thường lạnh lùng đến thế còn phụ nữ lại mỏng manh và yếu đuối quá mức cần thiết. Nước mắt vẫn chảy dài trên bờ má, cô không tự thoát ra được cơn lốc xoáy đã ồ ạt chảy vào tim và đang ra sức hành hạ, cào xé, ngấu nghiến nhai nát từng ngóc ngách ấy.

- Tik tok, tik tok...

Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng, từng tiếng một, khô khốc. Vy bật dậy, hốt hoảng, vội vã lau những vệt nước loang loáng còn đọng lại trên bờ má như cố giấu đi những phút mềm lòng không nên ở một cô gái 25 tuổi, theo cách nghĩ của cô. Vy chầm chậm nhìn vào chiếc điện thoại, ai đã biết cô về nước, ai tìm đến cô lúc này... Là Thanh. Vy thở nhẹ... Một cảm giác bình yên rất ngọt len vào tim!

- Vy à...

- Ừ, tớ về nhà rồi, rất ổn, cảm ơn cậu vì đã "chăm sóc" căn phòng lúc tớ đi vắng. Sẽ hậu tạ!

- Vy à...

Vy thấy lòng chùng xuống, lần đầu tiên nghe giọng nói của Thanh mà cô thấy lòng bất an đến vậy, cảm giác bình yên tỏa ra mỗi khi cậu ấy xuất hiện không còn nữa, nó tan đi... rất nhanh.

- Anh Lâm bị tai nạn... có lẽ khá nặng.

Chiếc điện thoại đáp xuống mặt sàn, Vy ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu óc lại trống rỗng, không cảm giác, mắt mờ đi, chỉ trái tim quặn lại... Trong phút ấy cô không còn nghe được những tiếng gọi đầy lo lắng của cậu bạn ở đầu dây bên kia nữa. Cô nhìn thấy anh ở đây, trong chính căn phòng này, thấy anh hì hục thắp những ngọn nến, còn cô nghịch ngợm thôi tắt từng ngọn anh vừa thắp, cười khoái chí... Họ đuổi bắt nhau trong tối, mỗi lần bắt được cô, anh lại véo má cô một cái thật đau. Cứ như vậy, cho đến khi cô mệt nhoài, ngủ ngon lành trên trường kỷ, giấc ngủ đủ đầy và không mộng mị. Vy co gối lại trong vòng tay, gió từ khe cửa sổ rít qua. Lạnh. Thì ra khi trốn chạy một nỗi đau nghĩa là mang nó đi theo mình đến cùng trời cuối đất. Để khi ta tưởng rằng ta đã trốn thoát thì nó lại hiện hữu chứng minh sự tồn tại của mình, chứng minh một cách mãnh liệt.

Cánh cửa bật tung, ánh sáng từ bên ngoài, dẫu cũng chẳng sáng hơn là mấy cũng đủ làm Vy chói mắt. Cô nheo nheo đôi mắt nhìn chàng trai đang tiến lại cô, không kịp lau khô những giọt nước mắt. Anh dịu dàng ngồi xuống bên cô, đưa tay lau nhẹ bờ má ướt mềm, rồi lặng nhìn cô hồi lâu, bốn mắt nhìn nhau không dò hỏi hay suy xét, một bên cố bấu víu, một bên cố chia sẻ đầy xót xa

- Đứng dậy được chưa?

Thanh nói nhỏ, đợi một phản ứng trên gương mặt cô bạn. Vy cúi mặt, chầm chậm khép mắt, đầy mệt mỏi. Thanh xót xa nhìn gương mặt tiều tụy của cô. Ánh mắt ban nãy khiến anh không khỏi lo lắng. Chới với, chông chênh, mông lung đến hoang vắng. Và chưa bao giờ chấp nhận anh như một điểm tựa, dẫu anh có cố gắng bằng tất cả những gì anh có. Thanh vòng tay ôm Vy vào lòng, cái ôm của một người bạn tốt, một người luôn được tin tưởng. Với anh có lẽ vậy đã quá đủ.

- Chưa, hình như là chưa Thanh ạ, Vy đã trốn đủ, đã nghĩ mình đủ mạnh mẽ, 25 rồi, đủ lớn để đối mặt rồi, đánh bật anh ấy ra khỏi suy nghĩ và trái tim mình, nhưng không được, không được.

Cát sẽ trôi về đâu - Hình 1

Lời thủ thỉ ướt đẫm nước mắt của cô làm tim Thanh nghẹn lại, bao nhiêu tuổi, thời gian và tuổi tác có giá trị gì trong tình yêu, khi người ta vẫn cứ cố níu giữ, tưởng rằng chạy trốn nhưng kì thực cố bọc nó mang theo.

- Vậy, tớ sẽ đỡ cậu đứng lên, có những cái cần phải đối mặt thật sự, chạy trốn chỉ là sự ngụy trang. Đứng lên thôi.

Vy đứng trước cửa phòng bệnh, màu bệnh viện trắng toát khiến cô thấy lạnh. Vy quay lại nhìn Thanh, ánh mắt anh khích lệ, dù sao cũng là một lần đối mặt thật sự, "biết đâu giờ anh ấy lại cần cậu" - như cách nói của Thanh.

Anh nằm đó giữa căn phòng lạnh lẽo, cửa kính phía sau hướng ra khu vườn hoa bệnh viện, mưa lăn dài, vỡ tan thành những vệt nước loang loáng... Lâm lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, những vết thâm nơi trán không làm mất đi vẻ điển trai, hào hoa mà cô từng yêu say đắm. Anh không bị thương quá nặng như mọi người đồn thổi. Lâm nằm đó... rất bình yên, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khiêu khích... Vy ngồi xuống sát cạnh một bên chân anh bó bột, đưa tay chạm nhẹ vào bờ mi ấy như cách cô vẫn thường nghịch ngợm trước đây... Nước mắt chực trào ra, rồi bất giác, lúng túng đứng bật dậy, nước mắt lã chã rơi theo từng bước đi hối hả... lại chạy trốn...

- Vy?

Tiếng gọi thân thương pha lẫn bất ngờ làm bước chân cô sững lại, đôi giày đỏ như lửng lơ không điểm tựa dưới mặt sàn... Vy đứng bất động như thế hồi lâu, như sực nhớ ra, cô đảo mắt về phía cửa, cầu cứu. Thanh không ở đấy, cậu ấy đi rồi. Cô lại hối hả lau khô những giọt nước mắt ương bướng, rồi quay lại, nhìn anh cười rất tươi:

- Ôi, anh, em tưởng anh vẫn ngủ, nên định về, em tới thăm anh... À, mà ngại quá, em quên mất, vội quá chưa mua được gì cả... Chết ai lại đi thăm người ốm thế chứ... Em...

- Thôi thôi, được rồi, em vẫn vậy...

Lâm cười, vẫn nét cười rất riêng, rất độ lượng ở anh... Tim Vy khựng lại.

- Vẫn sao cơ ạ? Vy cũng cười, vương một chút bối rối.

- Nói điên cuồng không kiểm soát khi cần lấp liếm cái gì đó. Haha. Anh quá hiểu em.

Hiểu em? Để làm gì khi anh quyết tâm bỏ rơi, dẫu tim em gào thét, dẫu biết em đã đau đến thế nào?

- Không có ai ở đây với anh à, một mình anh xoay xở thế nào?

- Em thừa biết anh giỏi mà, tạm thời thì chưa có ai thôi!

"Có lẽ đây là lúc anh lại cần cô". Trong đầu Vy bật lên câu nói của Thanh. Và cậu ấy hình như luôn đúng!

- Em cũng mới về nước và chưa có việc gì làm cả, tạm thời, tất nhiên là tạm thời thôi! Mà giờ có vẻ anh cần em giúp đấy. Chà, bệnh viện cũng hay đó. Mấy ngày tới em có ý định tới tham quan cho hết nơi này... Em sẽ không phiền nếu thỉnh thoảng ghé thăm anh đâu...

- Nào, lại nói nhiều rồi kìa... mặt còn đỏ nữa chứ.

Cát sẽ trôi về đâu - Hình 2

Lâm lại cười, tay chỉ lên về phía bờ má cô... Trước mặt anh Vy vẫn chỉ là con bé con luôn bị bắt bài. Vy nhìn anh rất chậm... Rồi cũng bật cười, nụ cười bối rối nhưng hạnh phúc như cô nhóc ngày ấy dám chạy đến giữa sân bóng để tỏ tình với cầu thủ hot boy nổi tiếng lạnh lùng là anh... Thời gian đã qua đi, nhưng mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc đó, Vy lại thèm trở về thời học sinh nghịch ngợm ấy. Những lúc cô và Thanh trốn học, trèo tường ra ngoài bị chó đuổi chạy rách cả dép, những lúc cô được cậu bạn thân cõng lên để xem anh thi đấu, những hôm trời mưa hai chiếc xe đạp lông nhông giữa phố, Thanh luôn đuổi cô sang xe anh vì chê cô béo và nặng quá...

Và sáu năm sau, Thanh vẫn ở đó, một cậu bạn thân đủ tin tưởng cho cô dựa vào, còn anh bước ra khỏi cuộc đời cô, để lại trong tim Vy những vết xước mãi không chịu lành, cứ âm ỉ, nhức buốt... Ngày ấy, Vy đã cố níu giữ và bây giờ sau một năm chạy trốn cô trở về, hình như vẫn muốn níu giữ thêm một lần. Một năm nhiều thứ có thể thay đổi, cô tin vậy!

...

Ba ngày rồi, Vy đi đi về về bên phòng bệnh của anh. Cô đến không nghĩ ngợi quá nhiều hoặc không hề muốn nghĩ. Chỉ đơn giản muốn đến, cố nán lại nhìn anh ngủ thật sâu, thật bình yên trước khi về. Đôi lần có cô y tá khen hai người đẹp đôi, Vy cười rất nhẹ nhưng niềm vui đọng lại, lấp lánh trong đáy mắt sâu. Vy cố níu giữ khoảng thời gian tuyệt vời mình đang có. Cô có thể ngồi cả buổi sáng chỉ để ngắm nghía những đồ dùng vốn quen thuộc của anh, vẫn nằm chính nơi nó được đặt đó một năm trước: Chiếc bàn chải đánh răng màu hồng cô mua cho anh khi ấy, chiếc gạt tàn vàng ố kể từ ngày anh cai thuốc cô giấu trong góc tủ, hay cây xương rồng với những chiếc gai đã sẫm nâu...

Những kỉ niệm lại lặng lẽ trôi về, ngọt ngào ủ ấp trái tim Vy. Cô cười, cô hát, cô vẽ... Thảnh thơi và nhẹ nhàng, trái tim cô đủ đầy, yêu đời không nũng nịu, lãnh đạm và xám xịt vì bị bỏ quên sau bộn bề công việc như khi còn ở New York. Đây, chính trong căn phòng này mới là chỗ của cô và sẽ bừng sáng trở lại nếu có thêm một người là: Anh, như trước đây, như chưa bao giờ thay đổi. Cô thấy mình như đang đến rất gần, chạm tay vào hạnh phúc, vào quá khứ viên mãn ấy.

Vy đã quen với việc thức dậy vào lúc 6 giờ sáng, bật tung cửa sổ cho những tia nắng ùa vào phòng, nhảy múa khắp những bức tường... Chợt nhớ ra điều gì, cô lại bên cây xương rồng anh mang về năm ấy, bỏ vào hộp và chạy như bay ra đường, bắt taxi, đến viện. Hẳn anh không tin rằng, nó vẫn còn sống, nhưng chắc rằng anh chưa hề quên nó.

Cô mở toang cửa phòng bệnh, hớn hở bước vào... rồi đứng khựng lại, câu hát dang dở, lửng lơ giữa khóe môi mềm. Cô đứng vậy hồi lâu cho đến khi anh thôi nhìn cô gái và quay về phía cô:

- Vy, em đến rồi à, lại đây đi, đây là Uyên, bạn gái anh.

Cô gái cũng theo hướng mắt anh, quay lại nhìn cô, nheo mắt, không nhiều thiện ý:

- Chào chị, em được nghe nhiều về chị, em vừa đi công tác về, rất cảm ơn vì đã chăm sóc anh ấy trong thời gian em không có ở đây. Từ giờ chị đỡ mệt rồi.

Vy nở một nụ cười máy móc, đáp lại... Cô nhìn anh, nhìn rất sâu vào mắt anh, rồi chầm chậm đặt chiếc cặp lồng cháo lên bàn:

- Rất vui được gặp em, may mà em về kịp mai chị cũng bay rồi. Bên đó còn nhiều việc quá. Chị bị gọi sang... Rất vui được gặp em...

Lâm cười, nụ cười của anh khiến Vy im bặt... Cô vẫn thường nói nhiều những lúc bối rối. Và lúc này Vy đang bối rối. Cô chào hai người rồi bước ra cửa. Khoảng trời trước mặt, tối om như căn phòng mất điện, và không hề có nến... Vy bị ném trả lại trong bóng tối của chính mình.

Bãi sông Hồng mịt mờ trong tiết trời đầu đông... vắng đến lạnh lẽo. Vy đứng yên nhìn mặt nước đang chậm rãi đưa mình... Nước loang loáng theo những vòng xoáy vô định.

- Giá tớ đứng đây một mình, có người sẽ nghĩ tớ tự tử cho xem.

- Tớ thỉnh thoảng vẫn đứng đây một mình, có ai nghĩ tớ tự tử đâu? Suy nghĩ của cậu chỉ có chạy trốn và tiêu cực nhỉ?

Câu trả lời của Thanh khiến Vy hơi khó chịu, cô quay đầu, nhìn cậu bạn, chun mũi, thói quen vẫn không bỏ từ những ngày cấp ba còn rong ruổi cùng Thanh khắp các quán xá vỉa hè. Vy ngồi bệt xuống cát, nghịch ngợm áp năm ngón tay lên cát mềm. Mỗi lúc ở bên Thanh, hình như tim cô đều đập nhẹ nhàng hơn, không chới với, mông lung và loạn nhịp... Bình yên!

- Thanh này, tớ có ngốc lắm nhỉ? Vậy mà tớ cứ tin, nếu cố gắng sẽ lại có được một lần nữa. Như trước đây đã từng cố gắng để có được anh ấy.

Vy nói, mắt vẫn không thôi mải miết nơi những vệt cát còn đọng trên tay mình, lẫn thẫn với đôi mắt vô hồn.

- Tớ đã níu kéo, đã cầu xin... đã chạy trốn... rồi vẫn cố giữ, cứ nghĩ từ từ sẽ ổn thôi... thậm chí đánh mất cả tự trọng. Tại sao? Tại sao? Cậu chưa từng yêu ai, nhưng cậu biết? Phải không? Cậu vẫn luôn trả lời được mọi câu hỏi của tớ mà.

Vy đã hỏi Thanh không biết bao nhiêu lần? Nhiều đến mức chính cô không nhớ hết. Hình như lần nào gặp cô cũng hỏi. Nét trầm ngâm và sự im lặng ở anh chưa bao giờ làm Vy vừa ý... Con người ta vẫn cứ vậy! Cứ mải miết đến mệt nhoài kiếm tìm những lời đáp liệu có còn ý nghĩa... Có tốt hơn không nếu dừng lại để tự trả lời rằng: Em cũng không biết nữa... và học cách chấp nhận một câu hỏi không tìm được đáp án như biết bao ẩn số của trong cuộc sống này.

Thanh không vội trả lời, anh quay mặt về phía bờ nước mênh mông. Trong thoáng chốc, vệt buồn nhẹ như màu mây loang nơi đáy mắt.

- Xòe tay ra!

Thanh bỏ một nắm cát vào tay Vy.

- Cậu thấy không, nếu cậu cứ xòe tay như thế cát sẽ luôn ở lại.

Anh nhìn sâu vào mắt Vy, nhẹ nhàng khép những ngón tay thon dài của cô lại.

- Nắm chặt lại đi!

Cát từ tay Vy chảy theo những kẽ tay, rơi ra, biến mất nơi một màu cát trắng nơi bến bãi. Đôi mắt Vy hốt hoảng kiếm tìm rồi... nhòe ướt.

- Cậu biết cát trôi về đâu không? Không! Tớ không biết, cậu cũng không. Tình yêu giống như những hạt cát này vậy, những thứ là của cậu dẫu cậu có thờ ơ, không nhận ra, nó vẫn cứ là của cậu, ở bên cậu. Những thứ không phải là của cậu, dù cậu có cố gắng, có cố níu giữ, nó vẫn sẽ biến mất khỏi vòng tay cậu thôi. Không sớm thì muộn.

Thanh ngả lưng nằm dài xuống mặt cát, mắt nhắm nghiền, cảm nhận hơi cát phả nhẹ vào mặt.

***

- Cậu sẽ luôn ở đó chứ, giống như những hạt cát... nếu tay tớ vẫn xòe?

Câu hỏi của Vy buông rất khẽ, mông lung giữa cát và gió, bảng lảng như màu mây nơi đáy mắt Thanh.

- Ừ... có lẽ vậy...

Thanh đáp lại, cũng thật khẽ, hình như định nói gì thêm nhưng bờ môi bỗng im bặt, không nhúc nhích... đọng lại hình như chỉ một nét cười êm dịu.

Cát sẽ trôi về đâu - Hình 3

Vy quay lại nhìn Thanh trong thoáng chốc, cũng khẽ mỉm cười, cảm nhận sự bình yên ấm áp từ khuôn mặt thân quen... rồi từ từ nằm xuống bên anh, cát mềm mại phủ kín đôi chân trần, dịu dàng trộn cả vào trong làn tóc mướt.

- Tớ sẽ không khép tay nữa đâu, xòe ra để cát ở lại và... đợi một ai đó đến... nắm lấy!

Họ ngồi đó bên nhau, trên bãi sông Hồng mênh mông, hoang vắng lặng nghe tiếng cát thì thầm trong những cơn gió đầu đông khẽ lạnh... Những trái tim đã mệt mỏi vì kiếm tìm, vì níu giữ hay đợi chờ... Giờ đây thảnh thơi, khẽ đập những nhịp yêu thương nhẹ nhàng đến yên bình. Gương mặt họ khẽ đưa thoáng cười dịu dàng... Mắt vẫn nhắm và những ngón tay buông hờ... Nơi lòng bàn tay lấp lánh những hạt cát nhỏ và mềm.

"Cát sẽ trôi về đâu khi bàn tay em cố nắm chặt?

Em cũng không biết nữa...

Bởi vậy, em khẽ xòe tay để cát ở lại... đừng trôi đi...

để anh cũng ở lại bên em... sẽ nắm tay em

trong một buổi chiều đông

rét ngọt."

Theo Guu

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Ngày mẹ chồng nhập viện, em dâu vẫn bận rộn đi du lịch nhưng chỉ một câu nói của cậu con trai 16 tuổi, em ấy liền tỉnh ngộNgày mẹ chồng nhập viện, em dâu vẫn bận rộn đi du lịch nhưng chỉ một câu nói của cậu con trai 16 tuổi, em ấy liền tỉnh ngộ
09:51:07 23/01/2025
Vừa nhận thưởng Tết, con dâu chưa kịp vui đã choáng với yêu cầu của mẹ chồngVừa nhận thưởng Tết, con dâu chưa kịp vui đã choáng với yêu cầu của mẹ chồng
08:52:34 24/01/2025
Đưa mẹ chồng 10 triệu mua sắm Tết, chồng chê ít còn tỏ thái độ mỉa mai, tôi bình thản hỏi một câu mà anh cứng họngĐưa mẹ chồng 10 triệu mua sắm Tết, chồng chê ít còn tỏ thái độ mỉa mai, tôi bình thản hỏi một câu mà anh cứng họng
10:08:12 23/01/2025
Mẹ tôi trao thưởng 1 tỷ nếu em dâu chịu sinh con, ngờ đâu một tờ xét nghiệm khiến cả nhà suy sụpMẹ tôi trao thưởng 1 tỷ nếu em dâu chịu sinh con, ngờ đâu một tờ xét nghiệm khiến cả nhà suy sụp
09:56:53 23/01/2025
Đi ăn Tất niên nhà bạn gái, tôi không ngờ gặp lại người yêu cũ, càng rối bời với câu tuyên bố lạnh lùng của cô ấyĐi ăn Tất niên nhà bạn gái, tôi không ngờ gặp lại người yêu cũ, càng rối bời với câu tuyên bố lạnh lùng của cô ấy
10:12:06 23/01/2025
Mẹ chồng vừa thấy mâm cúng ông Táo tôi bày ra liền chê trách rồi đòi "đổ cho mèo ăn"Mẹ chồng vừa thấy mâm cúng ông Táo tôi bày ra liền chê trách rồi đòi "đổ cho mèo ăn"
10:04:22 23/01/2025
Chị dâu nói mua nhà được bố mẹ đẻ cho 500 triệu, trước mặt mẹ chồng, tôi vạch trần âm mưu bòn rút tiền của chị ấyChị dâu nói mua nhà được bố mẹ đẻ cho 500 triệu, trước mặt mẹ chồng, tôi vạch trần âm mưu bòn rút tiền của chị ấy
09:47:10 24/01/2025
Họp gia đình cuối năm, con dâu suýt ngất khi bị bố chồng dọa từ mặtHọp gia đình cuối năm, con dâu suýt ngất khi bị bố chồng dọa từ mặt
09:39:04 23/01/2025

Tin đang nóng

Ái nữ sao Việt vừa ra đời đã nhận quà khủng: Người chuyển nóng 200 triệu, người tặng trang sức bằng vàngÁi nữ sao Việt vừa ra đời đã nhận quà khủng: Người chuyển nóng 200 triệu, người tặng trang sức bằng vàng
15:01:24 24/01/2025
Người phụ nữ vào siêu thị chỉ mua trứng nhưng lại bị cảnh sát bắt giữ: Lộ chiêu thức tinh vi chiếm đoạt gần 345 triệu đồngNgười phụ nữ vào siêu thị chỉ mua trứng nhưng lại bị cảnh sát bắt giữ: Lộ chiêu thức tinh vi chiếm đoạt gần 345 triệu đồng
15:01:43 24/01/2025
Bố ruột diva Hồng Nhung sống một mình ở tuổi 85, phải thuê người giúp việcBố ruột diva Hồng Nhung sống một mình ở tuổi 85, phải thuê người giúp việc
17:37:59 24/01/2025
Sốc: Han So Hee - Ryu Jun Yeol lén lút tái hợp, gặp nhau tại Pháp?Sốc: Han So Hee - Ryu Jun Yeol lén lút tái hợp, gặp nhau tại Pháp?
13:27:15 24/01/2025
Nhặt đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi giữa trời lạnh giá về nuôi, nhiều năm sau người đàn ông nghèo rớt mồng tơi nhận về một thứNhặt đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi giữa trời lạnh giá về nuôi, nhiều năm sau người đàn ông nghèo rớt mồng tơi nhận về một thứ
16:19:51 24/01/2025
HIEUTHUHAI nhận mưa lời khen từ Trấn Thành vì một câu nóiHIEUTHUHAI nhận mưa lời khen từ Trấn Thành vì một câu nói
14:45:43 24/01/2025
Camera ghi lại diễn biến hãi hùng khi xe máy phóng tốc độ kinh hoàng ngay ngã tưCamera ghi lại diễn biến hãi hùng khi xe máy phóng tốc độ kinh hoàng ngay ngã tư
13:40:00 24/01/2025
Bắt tạm giam giám đốc khai thác trái phép hơn 50.000m3 đấtBắt tạm giam giám đốc khai thác trái phép hơn 50.000m3 đất
13:51:16 24/01/2025

Tin mới nhất

Tôi sinh con đầu lòng nhưng mẹ chồng cũng chẳng vào viện nhìn mặt cháu

Tôi sinh con đầu lòng nhưng mẹ chồng cũng chẳng vào viện nhìn mặt cháu

09:51:12 24/01/2025
Bố mẹ chồng tôi ở quê làm nghề gia truyền, cũng khá bận rộn, nhưng tôi không nghĩ bận đến mức con dâu sinh cháu nội, lại còn là đứa cháu đầu tiên của ông bà
Giáp Tết, chị giúp việc bỗng đòi nghỉ làm, tôi tra hỏi thì bật ngửa với lý do chị đưa ra

Giáp Tết, chị giúp việc bỗng đòi nghỉ làm, tôi tra hỏi thì bật ngửa với lý do chị đưa ra

09:43:51 24/01/2025
Chẳng lẽ tôi phải đáp ứng điều kiện của chị giúp việc thì chị ấy mới tiếp tục làm hay sao? Năm ngoái, tôi mở rộng kinh doanh nên không thể chu toàn được việc nhà.
Mẹ chồng gọi điện, chỉ nói 4 từ mà vợ chồng tôi đứng ngồi không yên

Mẹ chồng gọi điện, chỉ nói 4 từ mà vợ chồng tôi đứng ngồi không yên

09:39:14 24/01/2025
Chỉ 4 từ thôi, mẹ chồng đẩy tôi vào cảnh rối trí, không biết phải làm sao mới hợp lí. Vợ chồng tôi sống ở thành phố và chưa từng có ý định về quê.
Biếu thông gia thùng táo quý, bố tôi giận dỗi khi biết họ bỏ không ăn

Biếu thông gia thùng táo quý, bố tôi giận dỗi khi biết họ bỏ không ăn

09:28:38 24/01/2025
Sắp Tết đến nơi rồi mà bố tôi vẫn nhất quyết tuyệt giao với thông gia. Quanh đi quẩn lại chỉ còn 1 tuần nữa là Tết. Mấy hôm nay tôi xoay như chong chóng, chạy khắp mọi nơi để mua đồ
Nhờ chị dâu sang dọn nhà dịp Tết, vì chiếc hộp đỏ dưới gầm giường mà chị em tôi cạch mặt nhau

Nhờ chị dâu sang dọn nhà dịp Tết, vì chiếc hộp đỏ dưới gầm giường mà chị em tôi cạch mặt nhau

09:22:30 24/01/2025
Biết trước thế này thì tôi đã tự mình dọn nhà, không nhờ vả đến chị dâu. Vợ chồng tôi công việc bận rộn, không có nhiều thời gian để dọn dẹp nhà cửa.
Chồng sắp cưới muốn "cưa đôi" chi phí hôn lễ nhưng tôi phải "ứng" trước toàn bộ và anh sẽ trả góp hàng tháng sau

Chồng sắp cưới muốn "cưa đôi" chi phí hôn lễ nhưng tôi phải "ứng" trước toàn bộ và anh sẽ trả góp hàng tháng sau

09:17:09 24/01/2025
Tôi không biết những cặp đôi khác họ chuẩn bị cho hôn lễ như thế nào chứ tôi và người yêu sau mấy tháng chuẩn bị thì cũng đã đi đến quyết định đường ai nấy đi.
Nghe tin anh hàng xóm bị tai nạn nghiêm trọng, chiếc xe mới mua giá 1 tỷ bẹp dúm, chồng liền nói một câu khiến tôi tức ứa gan

Nghe tin anh hàng xóm bị tai nạn nghiêm trọng, chiếc xe mới mua giá 1 tỷ bẹp dúm, chồng liền nói một câu khiến tôi tức ứa gan

09:07:09 24/01/2025
Đã cho người ta mượn xe mới toanh, giờ tôi lại bị mang tiếng xấu...Chồng tôi và anh hàng xóm tên Đoàn chơi với nhau rất thân thiết, ngày nào 2 người cũng phải gặp nhau vài lần mới chịu được.
Mang quà Tết cho con gái lấy chồng trên thành phố, hành động của con rể khiến bố vợ phẫn nộ bỏ về

Mang quà Tết cho con gái lấy chồng trên thành phố, hành động của con rể khiến bố vợ phẫn nộ bỏ về

08:48:23 24/01/2025
Mang chút quà quê để con cháu dùng vào dịp Tết, bố vợ phẫn nộ trước lời nói, hành động của con rể tới mức phải bỏ về. Tôi năm nay 60 tuổi, có hai người con một trai, một gái.
Bị gắn mác 'nhà giàu thành phố', biếu quà bị chê, tôi xin trực Tết không về quê

Bị gắn mác 'nhà giàu thành phố', biếu quà bị chê, tôi xin trực Tết không về quê

08:44:03 24/01/2025
Bị gắn mác nhà giàu thành phố nên quà biếu, tiền lì xì của tôi hay bị soi để chê, năm nay tôi xin tăng ngày trực Tết và không về quê, tiết kiệm hơn 20 triệu đồng.
Biết tôi được nhận hơn 70 triệu thưởng Tết kèm thai sản, bố dượng liền nhắn một tin khiến tôi khóc suốt đêm

Biết tôi được nhận hơn 70 triệu thưởng Tết kèm thai sản, bố dượng liền nhắn một tin khiến tôi khóc suốt đêm

08:39:28 24/01/2025
Có những người mang thân hình không lành lặn, nhưng lại khiến người khác yêu thương trân trọng đến vô cùng. Cái ngày bố mẹ tôi thông báo ly hôn cách đây 19 năm
Em chồng đến ở nhờ cả năm trời không góp nổi 1 đồng sinh hoạt phí nhưng lúc nào cũng tỏ thái độ hách dịch, hỗn láo với chị dâu

Em chồng đến ở nhờ cả năm trời không góp nổi 1 đồng sinh hoạt phí nhưng lúc nào cũng tỏ thái độ hách dịch, hỗn láo với chị dâu

10:00:14 23/01/2025
Chuyện hôn nhân đúng là may mắn, là phúc phần mà không phải ai cũng được hưởng. Tôi vừa mới gia nhập đội quân lấy chồng chưa nổi 1 năm đã bỏ chồng.
Ám ảnh nỗi cô đơn tột cùng khi ở lại TP.HCM ăn Tết một mình

Ám ảnh nỗi cô đơn tột cùng khi ở lại TP.HCM ăn Tết một mình

09:42:51 23/01/2025
Tết Nguyên đán 2024 có lẽ sẽ mãi ám ảnh tôi bởi cảm giác cô đơn tột cùng, cái giá phải trả cho quyết định sai lầm: Không về quê mà ở lại TP.HCM ăn Tết một mình.

Có thể bạn quan tâm

Ông Trump chỉ đạo điều tra quan chức kháng lệnh trấn áp nhập cư lậu

Ông Trump chỉ đạo điều tra quan chức kháng lệnh trấn áp nhập cư lậu

Thế giới

19:05:04 24/01/2025
Chính quyền của Tổng thống Mỹ Donald Trump chỉ đạo các công tố viên liên bang điều tra các quan chức nếu họ chống lại nỗ lực trấn áp người nhập cư bất hợp pháp.
Đào Nguyễn Ánh nhảy xuống hồ trời rét 10 độ C trong 'Không thời gian'

Đào Nguyễn Ánh nhảy xuống hồ trời rét 10 độ C trong 'Không thời gian'

Hậu trường phim

18:59:43 24/01/2025
Nam diễn viên trẻ Đào Nguyễn Ánh đảm nhận vai Lầu Minh Vương, một Chí Phèo chuyên phá bản làng trong Không thời gian.
Bắt giữ đối tượng mua nguyên liệu về tự sản xuất pháo rồi đem bán

Bắt giữ đối tượng mua nguyên liệu về tự sản xuất pháo rồi đem bán

Pháp luật

18:35:45 24/01/2025
Ngày 24/1, Công an huyện Bến Lức, tỉnh Long An đang tạm giữ Nguyễn Minh Tiến (SN 2008, ngụ ấp 6, xã Thạnh Lợi, huyện Bến Lức) để điều tra làm rõ hành vi sản xuất và mua bán pháo nổ.
Onana trả giá cho sai lầm

Onana trả giá cho sai lầm

Sao thể thao

18:20:27 24/01/2025
Tại MU, Onana là thủ môn bắt chính tại 2 giải đấu lớn nhất, đó là Premier League và Europa League. Trong khi đó, Altay Bayindir được HLV Ruben Amorim trao cơ hội ở 2 giải đấu cúp quốc nội là FA Cup và Carabao Cup.
Chồng diễn viên Trái Tim Mùa Thu ngồi tù vì tấn công tình dục chị vợ, toà tuyên kèm 2 phán quyết

Chồng diễn viên Trái Tim Mùa Thu ngồi tù vì tấn công tình dục chị vợ, toà tuyên kèm 2 phán quyết

Sao châu á

17:40:15 24/01/2025
Vào ngày 23/1, Tòa án quận Suwon chi nhánh Seongnam đã tuyên án tù giam 2 năm 6 tháng dành cho phát thanh viên Yoo Young Jae với tội danh tấn công tình dục chị vợ.
Vợ Quang Hải lộ mặt mộc kém sắc đưa con trai đi dạo, nhan sắc khác hẳn lúc "lên đồ" quẩy tưng bừng tất niên

Vợ Quang Hải lộ mặt mộc kém sắc đưa con trai đi dạo, nhan sắc khác hẳn lúc "lên đồ" quẩy tưng bừng tất niên

Netizen

17:21:44 24/01/2025
Mới đây, nàng WAG để lại ấn tượng khi đăng tải video về hoạt động mà cô cùng con trai Lido vào mỗi buổi sáng hàng ngày.
Dino Game nâng cấp tại Dinogame.app – Hành trình khủng long đầy thú vị

Dino Game nâng cấp tại Dinogame.app – Hành trình khủng long đầy thú vị

Mọt game

16:43:34 24/01/2025
Dino Game – tựa game huyền thoại từng gắn bó với những phút giây mất mạng trên trình duyệt Google Chrome, nay đã được nâng cấp toàn diện tại Dinogame.app
Tử vi 12 cung hoàng đạo ngày 24/1: Bạch Dương, Bọ Cạp phát tài trông thấy

Tử vi 12 cung hoàng đạo ngày 24/1: Bạch Dương, Bọ Cạp phát tài trông thấy

Trắc nghiệm

16:29:22 24/01/2025
Tử vi 12 cung hoàng đạo ngày 24/1 dự đoán vận trình sự nghiệp, tài lộc, tình duyên giúp bạn chủ động ứng phó vận xui hay may mắn đến với mình.
Nồi chiên không dầu bị rỉ sét: Chỉ cần làm cách này là vết rỉ sét được làm sạch dễ dàng

Nồi chiên không dầu bị rỉ sét: Chỉ cần làm cách này là vết rỉ sét được làm sạch dễ dàng

Sáng tạo

16:09:55 24/01/2025
Hãy áp dụng ngay mẹo làm sạch dưới đây, chắc chắn sẽ làm sạch vết rỉ sét ở trong nồi chiên không dầu một cách dễ dàng và nhanh chóng.
"Anh trai say Hi" bị "ném đá" chính thức lên tiếng về sai lầm của bản thân

"Anh trai say Hi" bị "ném đá" chính thức lên tiếng về sai lầm của bản thân

Sao việt

14:58:08 24/01/2025
Bước ra khỏi Anh trai say Hi, Hùng Huỳnh trở thành một trong những ca sĩ thăng hạng tên tuổi và được đông đảo khán giả quan tâm, yêu mến.
Con gái 18 tuổi của Brad Pitt và Angelina Jolie mặc cá tính, đam mê nhảy

Con gái 18 tuổi của Brad Pitt và Angelina Jolie mặc cá tính, đam mê nhảy

Sao âu mỹ

14:49:07 24/01/2025
Shiloh Jolie, con gái của nữ diễn viên Angelina Jolie và tài tử Brad Pitt, thu hút sự chú ý của giới săn tin. Cô con gái 18 tuổi của cặp sao nổi tiếng mặc theo phong cách phi giới tính.