Chỉ còn là kỷ niệm
Một năm mới bắt đầu, vậy là tôi và anh đã xa nhau gần một năm, nhanh thật, cũng không biết bằng cách nào mà tôi vượt qua thời gian một năm qua.
Chúng tôi đến với nhau, tự nhiên như bao đôi tình nhân khác trên đời, cùng bên nhau những lúc vui buồn, cùng chia sẻ mọi khó khăn trong công việc, trong cuộc sống, cùng xây dựng ước mơ về một ngày mai.
Một ngày bắt đầu, chúng tôi cùng làm việc, cùng học hành. Mỗi ngày trôi qua anh ở bên tôi như một thói quen, một thói quen khó bỏ, thói quen khiến tôi đau đớn tưởng chừng như không còn muốn sống nữa khi anh rời xa tôi.
Video đang HOT
Đến lúc tôi cảm nhận được nỗi đau khổ khi bị bỏ rơi, tôi tự hỏi nhiều lần mình đã làm gì sai, đã làm gì có lỗi với anh, nhưng có lẽ khi một người không yêu tôi nữa không có nghĩa là tôi sai. Tôi có lỗi, chỉ là anh không muốn yêu tôi nữa mà thôi. Có những lúc tôi không sao chấp nhận được sự thật rằng anh đã bỏ rơi tôi chạy theo một cuộc tình khác. Tôi đau đớn đến ngã quỵ, khóc hết nước mắt, nhưng vẫn không thể khiến anh quay về.
Tôi phải dựa vào bạn bè người thân, tìm đủ mọi việc để làm, để không có thời gian rảnh rỗi nhớ tới anh, vậy mà có những lúc tôi nhớ anh quay quắt, chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Cuối cùng tôi cũng vượt qua, tôi biết mình phải sống thật tốt, tôi gói ghém tất cả những vui buồn về anh vào một góc của trái tim. Tôi mong tất cả sẽ dần ngủ yên, để giữa anh và tôi chỉ còn là kỷ niệm. Tôi không muốn phải oán hận anh, chỉ mong mình có thể tha thứ tất cả để được sống bình an thanh thản.
Hãy để giấc mơ tôi và anh đã xây nên ngày nào trở thành quá khứ. Trong giấc mơ đó tôi đã ước sẽ được cùng anh ngắm biển lúc bình minh, lúc hoàng hôn, được cùng anh chung tay thả một cánh diều rồi thả hồn mình bay bổng theo cánh diều đó. Nhưng giấc mơ tưởng chừng nhỏ bé đó đã không thể thực hiện được nữa. Chúng tôi đã mất nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thêm một nỗi buồn cho tôi
Thật sự tôi cũng không biết viết gì đây. Tôi chỉ biết rằng sau khi đọc bài " Lại một ngày buồn " của Người đau khổ, tôi chợt nhận ra bản thân mình ngay trong bài viết.
Và tôi lại viết nỗi niềm này cho chính bản thân tôi như "người đau khổ". Có lẽ, tôi sẽ không nói nhiều về nỗi lòng thực sự trong tôi mà tôi đang trãi qua. Bởi vì, "Lại một nỗi buồn" đã nói hết về hoàn cảnh của tôi. Nhưng tôi khác với nhân vật trong bài viết ấy, đó là tôi vẫn luôn có người sẵn sàng chia sẻ những vui buồn của cuộc sống. Nhưng tôi đã không thể nào rộng mở lòng được nữa.
Khi anh biết tôi buồn, anh luôn bên cạnh và chăm sóc tôi. Nhưng tôi không thể đến với anh. Bởi vì tôi cảm nhận ở anh một con người nghiêm khắc và một tư tưởng bảo thủ của những người đàn ông châu Á.
Quá khứ đau khổ của tôi đã không thể cho tôi chọn một người có tư tưởng bảo thủ. Với lại, dường như anh không phải mẫu người mà tôi chọn. Vì tôi cảm nhân ở đau đó trong tôi luôn có sự ham chơi, thích một cuộc sống có những ánh đèn vào đêm mỗi khi căng thẳng. Và đó là điều mà anh không thích.
Và giờ dây, tôi cố gắng lao đầu vào công việc và chăm sóc bản thân để có thể quên mọi thứ - quên những nỗi buồn, quên những cuộc vui bên bạn bè, để được yên tĩnh 1 mình và suy ngẫm lại mọi điều. Tôi cũng hy vọng rằng, một ngày nào đó tôi có thể tìm thấy niềm vui thật sự của mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã mang đến cảm giác yêu trong anh Em gái nhỏ thân mến. Hôm nay em thật buồn hay anh thật buồn đây nhưng chẳng biết tâm sự cùng ai. Nơi đây anh và em không có người thân cũng chả có bạn bè thân thiết nhất(bè thì nhiều bạn thì ít, em biết đấy mà. Anh thấy mình lẻ loi lê bước trên đoạn đường đời, không một ai chia...