Chỉ có yêu thương còn ở lại
Nép vào lòng anh, cảm thấy hạnh phúc trở về sau những ngày giông bão…
Nếu có người hỏi tôi, điều làm tôi nhớ về thuở ấu thơ của mình, tôi sẽ trả lời là mùi cỏ cháy. Và điều làm tôi nhớ về mối tình đầu của mình, là anh và ấu thơ tôi. Nhưng người chồng đầu tiên của tôi lại không phải là anh…
Anh và tôi là bạn từ lúc hai đứa cắp sách đến trường. Cấp một, cấp hai rồi cấp ba, trải qua 12 mùa hè thả diều, bơi xuồng, bắt ếch. Có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người và tôi may mắn đã trải qua.
Êm đềm như chính bản chất của làng quê, không nhộn nhịp, không ồn ào nhưng nếu rời đi sẽ thấy nhớ vô cùng.
Quê tôi có một dòng kênh rất rộng và dài, không trong xanh mà đục ngầu, nước chảy một dòng về phía sông lớn. Chúng tôi hay thả thuyền trôi về hướng đó, anh chèo thuyền, tôi ngồi véo von mấy câu mẹ tôi hay hát, hít hà mùi cỏ cháy ven sông.
Đang là mùa hè nên mùi cỏ cháy rất nồng nhưng tôi rất thích, vì đó là vị của nắng, ít nhất thì nắng cũng có vị… Còn anh thích tiết trời từ đông sang xuân, lúc đó cỏ hai bên dòng kênh xanh tươi mơn mởn, lâu lâu gió lên nghe thoang thoảng hương của một vài sợi lúa non, mũi anh hếch hếch lên trong như khỉ, tôi hay đùa như thế.
Trong lúc con thuyền chậm trôi, anh bất giác hỏi tôi “Nếu sau này rời khỏi đây em sẽ nhớ gì nhất?”.Tôi im lặng hồi lâu, ngả người vào lòng thuyền, mở to hai mắt rồi trả lời anh “Có lẽ là bầu trời, anh ạ”. Tôi bật dậy hỏi ngược lại anh, anh cười nhẹ, trả lời thật nhanh và dõng dạc “tất cả”. Tôi phì cười, làm sao mà nhớ được tất cả khi quê mình nhiều thứ như thế, rồi bỗng chạnh lòng, liệu anh có nhớ đến tôi?
“Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về” (Ảnh minh họa)
Anh là người con trai của làng quê, làn da đen, cao và ốm nhom, điều tôi thích là nụ cười của anh, duyên kinh khủng. Ít nói nhưng hay nghe tôi nói, tôi không hiểu anh đang nghĩ gì nhưng chưa bao giờ tôi quan tâm điều đó, điều tôi quan tâm là mỗi lần ở gần anh, tôi cảm thấy an toàn, bình yên. Vậy là đủ.
Tôi, một đứa con gái năng động, nói thẳng ra là rất ngang tàn, nóng tính và cứng đầu. Ba mẹ tôi không hạnh phúc, họ cãi nhau suốt ngày, hễ gặp nhau là nặng lời. Tôi nghĩ mình đã đủ trưởng thành để có quyền được nói, đôi khi tôi hét toán lên rằng sao ba mẹ không ly dị nếu không cảm thấy sống bên nhau được nữa, con đã lớn, con hiểu và con có thể tự lo. Mẹ chỉ lặng im không nói năng gì, có thể tôi đã lớn nhưng đối với ba mẹ tôi vẫn là con, nên có nhiều chuyện tôi không thể hiểu được…
Nhớ ngày đó thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát chúng tôi đã là học sinh lớp 12, vui có buồn có nhưng chúng tôi cũng đi qua những tháng ngày đẹp đẽ và phải quyết định tương lai của bản thân mình. Anh chọn con đường du học để lập nghiệp, tôi chọn làm người ở lại để đợi chờ anh và cố gắng vì tương lai.
Tôi và anh không hứa hẹn gì, bởi hứa hẹn nhiều biết có thực hiện được hay không? “Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về”. Tôi tin vào tình yêu nhưng tôi không tin cuộc đời, đâu phải chuyện tình nào đổ vỡ cũng chỉ vì hết yêu.
Tôi vẫn đi học và như bao sinh viên khác -cũng có người yêu. Người yêu tôi là chàng trai có thể nói là hoàn hảo và quan trọng hơn – anh ấy thật lòng. Là mối tình đầu của anh, yêu nhau suốt thời gian chúng tôi học đại học, tôi và anh cùng vẽ một viễn cảnh tương lai tươi đẹp nhưng trong thâm tâm tôi còn chờ đợi một người.
Ra trường và kết hôn, ba mẹ hai bên đương nhiên đồng ý, nhìn anh cười vui so se tấm thiệp cưới, bất giác cảm thấy đau lòng, ai cũng chúc phúc cho cái “hạnh phúc” sắp đến này, còn tôi có chúc cho tôi không? Còn anh ta, anh ta biết tôi lấy chồng, anh có thấy buồn, thấy tiếc, thấy nhớ gì không?
Video đang HOT
Đêm trước ngày về nhà chồng, tôi ngủ với mẹ, mẹ vuốt tóc tôi không nói. Có lẽ cuộc đời bà chẳng còn gì được gọi là hạnh phúc nên chẳng khuyên bảo gì bởi bà biết, bắt đầu tốt đẹp chưa chắc kết thúc đã tốt đẹp. Tôi hiểu điều đó.
Chung sống 3 năm với kẻ được gọi là chồng. Anh và tôi chưa có mụn con nên tình cảm dần phai nhạt và có lẽ anh cũng nhận ra sự hờ hững trong tôi. Tôi vỡ lẽ, thì ra hôn nhân không xây đắp trên tình yêu thì sẽ rất khó vững bền. Anh nản, tôi nản. Anh ngoại tình. Chúng tôi ly hôn.
Tôi không trách anh, tôi trách mình. Ít nhất thì suốt mấy năm đó anh cũng thật lòng với tôi, còn tôi yêu như không yêu, tôi chỉ biết nhận – không biết cho. Vậy nên, không một kẻ khờ nào khờ đến mức yêu một người không yêu…
Ba tôi mất, mọi người nhìn tôi với anh mắt thương hại. Chia tay chồng, ba mất. Ừ thì, tôi còn gì để mất nữa đâu.
Mẹ tôi khóc, khóc rất nhiều, sau những tháng ngày lặng im thì bà ấy cũng khóc. Không phải giải thoát mà là xót xa. Mẹ yêu ba, yêu rất nhiều. Bà ấy nhìn bàn thờ nghi ngút khói của ba mà nước mắt chảy dài.
Tôi bây giờ mới biết, không chỉ vì tôi ba mẹ mới cố gắng sống với nhau mà còn tình cảm, muối mặn gừng cay, đời đời không đổi.
Trong lúc dọn dẹp những đồ đạc của ba, tôi tìm được một cuốn sổ nhỏ, giấy đã ngả màu, bụi bám đầy, chữ viết xiêu vẹo nhưng đầy thân thương…
Ngày…tháng…năm
Là nhật kí của ba, ông viết về những tháng năm yêu đương của hai người, từ những cái nắm tay đến ngày ba cưới mẹ về làm vợ, cho đến ngày mẹ sinh tôi…
Tôi là con ngốc, là con ngốc nhất trên thế giới này. Tôi cứ tưởng là mình lớn rồi, tôi cứ tưởng mình có quyền phán xét cuộc đời, rằng tình yêu là nhất thời, là viễn vong. Nhưng không có nó thì có lẽ không có tôi… và cuối cùng chỉ có yêu thương là còn ở lại.
Mẹ vuốt tóc tôi, thỏ thẻ những câu hò…nước mắt.
Mẹ vuốt tóc tôi, nói về… ba…
***
Anh trở về, anh không còn là chàng trai của làng quê ngày trước, anh lịch lãm hơn tôi tưởng nhưng mùi hương của ấu thơ còn đó, tôi cứ tưởng mùi cỏ cháy sẽ được thay bằng mùi nước hoa đắt tiền.. tôi hỏi anh, anh trả lời, là vì tôi thích, vậy thôi…
Nép vào lòng anh, cảm thấy hạnh phúc trở về sau những ngày giông bão…
Chẳng ở đâu xa, ở đây thôi…
Theo 24h
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì cái gì phải đến đã đến. Tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi anh. Tuy không nói ra nhưng trong lòng tôi rất mãn nguyện. Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ thất bại trong những "ca" như thế này. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?"- có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Trời ơi, tại sao lại cám ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy? Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Giật chồng chớ có giết người đâu mà làm dữ vậy!
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn. Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Chắc là chẳng có mấy người.
Sau cuộc nói chuyện với vợ Tuấn, tôi bức bối quá nên nói với chị sếp: "Theo chị thì em có nên tiếp tục chiếm giữ người đàn ông đó không?". Chị sếp mở to mắt nhìn tôi: "Em vừa nói cái gì?". "Ý em là em có nên xúi Tuấn ly dị để cưới em hay không? Em đã nói chuyện với vợ anh ấy...".
Rồi tôi kể cho chị sếp nghe câu chuyện mà tôi đã giấu chị hơn 1 năm qua. Nghe xong, chị nhìn tôi lom lom: "Cô thật quá đáng. Sướng ích gì mà giật chồng người ta như vậy? Gia đình người ta đang êm ấm, cô lại muốn phá tan là sao? Chị ấy hiền lành, chớ không thì cô ăn axit rồi. Không thấy báo đăng nhan nhản hằng ngày à? Dừng lại đi".
Cứ tưởng kể ra để được chị chia sẻ cho nhẹ lòng, nào ngờ chị nói như tạt nước sôi vô mặt. Bực quá, tôi sẵng giọng: "Giật chồng chớ có phải giết người đâu mà làm dữ vậy?". Nói rồi tôi bỏ ra khỏi phòng chị sếp với tâm trạng chới với, hoang mang, không định hướng.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?"- giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi? Bất giác, tôi lặp lại những lời đã nói với chị sếp: "Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em".
Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Chồng ngố trên giường Khốn khổ vì đêm tân hôn, chồng thủ thỉ: "Bây giờ làm thế nào nhỉ, em chỉ giúp anh với..." Chốn phòng the, người đàn ông thường được biết đến với vai trò "dẫn dắt" cuộc "yêu", tuy nhiên không phải lúc nào mọi việc cũng diễn ra theo vai trò như vậy. Đôi khi những người vợ lại phải trở thành người...