Chỉ có phụ nữ mất nết mới đi nói xấu gia đình chồng
Quan điểm của hầu hết đàn ông chúng tôi là, vợ có thể bỏ để lấy vợ mới, nhưng bố mẹ, gia đình thì chỉ có một. Vì vậy nếu các cô, các chị thực sự là những người khôn ngoan thì hãy học cách sống biết điều và… thôi ngay cái trò đem gia đình chồng đi làm chủ đề “bà tám” bôi xấu nọ kia!
Các chị em thân mến!
Thời gian vừa qua, đọc trên các trang báo và các diễn đàn dành cho chị em, tôi thấy có quá nhiều lời tâm sự của các chị kêu ca, nói xấu hết chồng lại đến gia đình nhà chồng.
Là một trang nam nhi, ban đầu tôi tặc lưỡi “chấp nhất gì với đàn bà”. Nhưng quả thực, hầu như ngày nào cũng bị “đập vào mắt” một vài bài “kể khổ”, “kể nỗi ấm ức” của các chị mà tôi thấy mình không thể cứ… nhắm mắt làm ngơ được.
Tôi không phủ nhận một thực tế rằng, người phụ nữ khi có gia đình sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Với những chị mà vợ chồng được nhà chồng cho ra ở riêng hoặc đi làm xa, ít tiếp xúc với gia đình chồng thì còn đỡ; chứ những chị mà phải ở chung với bố mẹ chồng thì sẽ có cơ man những khó khăn phải vượt qua.
Ban đầu là việc thích nghi với nếp sống của gia đình chồng. Hồi còn con gái, ngày nghỉ các chị có thể vô tư ngủ nướng, tỉnh dậy thì được mẹ đẻ phục vụ đến tận… “chân răng”, ngoài việc ngủ- ăn và tụ tập bạn bè thì chẳng phải lo lắng điều gì. Nhưng có gia đình rồi, ngày nghỉ các chị sẽ phải tranh thủ để dọn dẹp nhà cửa, sáng vẫn phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho bố mẹ chồng, giải quyết những công việc gia đình tồn đọng trong cả tuần các chị bận việc cơ quan,…
Rồi kế đến còn việc tập làm người gánh vác mọi việc gia đình thay mẹ chồng, hòa nhập với họ hàng, anh chị em bên chồng,… Rất nhiều, rất nhiều thứ các chị phải thay đổi so với thời còn “lẻ bóng”.
Các cụ có câu “bát đũa còn có lúc xô”, sống lâu thì những xích mích, những chuyện không vừa ý giữa con dâu với mẹ chồng là chuyện tất yếu. Và chuyện các chị đi nói xấu mẹ chồng, gia đình chồng bắt đầu nảy sinh.
Ban đầu là “buôn dưa lê” với đồng nghiệp ở cơ quan, rồi thấy chưa đủ, chưa thỏa mãn, các chị bắt đầu lên các diễn đàn “bôi xấu” mẹ chồng.
Ừ thì việc các chị tâm sự với một vài cô bạn thân để “giải tỏa bức xúc” thì có thể tạm chấp nhận được. Nhưng việc lôi cả chồng và gia đình nhà chồng lên các diễn đàn, các trang báo để nói xấu thì quả thực cánh đàn ông chúng tôi không thể cho qua được.
Chỉ có phụ nữ mất nết mới đi nói xấu gia đình nhà chồng (Ảnh minh họa)
Cứ làm một phép so sánh đơn giản thế này thôi nhé: Khi các chị còn độc thân, chắc phải có đôi lần bị mẹ đẻ mắng, thậm chí là chửi. Nhưng chẳng bao giờ thấy chị nào “lôi” mẹ đẻ ra mà mổ xẻ, mà nói xấu nọ kia. Nhưng mẹ chồng thì chỉ cần có thái độ không vừa ý hay nói câu gì nặng lời là y như rằng các chị “ghi thù” và không tiếc cơ hội “tố” cho cả thiên hạ biết.Vậy mà chị nào cũng mở miệng ra là leo lẻo “tôi coi mẹ chồng như mẹ đẻ”.
Video đang HOT
Riêng quan điểm của tôi, chỉ có những người phụ nữ suy nghĩ nông cạn, óc ngắn, mất nết mới đi “bôi” xấu chồng, mẹ chồng và gia đình nhà chồng.
Sao các chị không giành cái thời gian đi nói xấu người khác vô bổ ấy để cải thiện mối quan hệ với chồng, mẹ chồng, gia đình chồng? Tôi nghĩ, không ai nỡ lòng đối xử tệ với một cô con dâu biết điều, cũng không có bà mẹ chồng nào vô cớ đi trách cứ, mắng nhiếc con dâu nếu cô ta không có lỗi.
Mấy ngày trước tôi có đọc được bài viết trên một diễn đàn “kể tội” mẹ chồng của một cô nàng mới lấy chồng được 2 tháng, cô ta viết “Nếu biết thế này sẽ không bao giờ tôi chấp nhận lấy chồng tôi bây giờ, bởi anh ta có một bà mẹ rất ư là lập dị. Buổi sáng, mới 6 giờ, trong khi cả thành phố vẫn còn đang “say giấc” thì bà ấy đã loẹt quẹt đôi dép, dọn dẹp hết tầng nọ đến tầng kia, mà có phải nhà tôi thiếu tiền gì cho cam, cách 2 ngày tôi lại thuê người đến dọn nhà một lần. Rồi tiếng lịch kịch nồi xoong khiến tôi không tài nào ngủ được. Từ khi có mẹ chồng, sở thích ăn hàng của tôi bị chồng “loại khỏi danh sách”, chồng bắt tôi ăn sáng ở nhà để mẹ vui lòng; Mẹ chồng tôi xuất thân từ nông thôn, quen kiểu “chén to kho mặn”, làm bát bún mà chất “cao như núi”, bà ta làm như tôi với con bà ấy bước ra từ nạn đói không bằng. Lấy chồng được 2 tháng mà 2 lần phải mua máy giặt mới vì mẹ chồng luôn quên cách sử dụng dẫn đến làm hỏng.
Mua đồ đẹp về cho bà mặc thì bà nói không quen, suốt ngày diện mấy bộ đồ nhàu nhĩ, quê một cục. Bạn bè tôi đến còn tưởng bà ấy là osin. Những lúc nhà có khách, thực sự tôi chỉ muốn “giấu” bà ấy vào một nơi nào đó để không ai nhìn thấy…”.
Cô này còn khoe cô ta là một phụ nữ 2-3 bằng đại học, công việc thành đạt, việc làm dâu một bà mẹ như vậy khiến cô ta thấy ấm ức…
Không hiểu các cô gái trẻ ngày nay suy nghĩ như thế nào về tiêu chí của một người phụ nữ thành đạt. Nhưng với đàn ông chúng tôi, tôi có thể khẳng định rằng, các cô có học thức cao đến mấy, sự nghiệp có thành công đến đâu mà về nhà không biết đối nhân xử thế với gia đình nhà chồng thì cũng chỉ là hạng đàn bà bỏ đi.
Quan điểm của hầu hết đàn ông chúng tôi là, vợ có thể bỏ để lấy vợ mới, nhưng bố mẹ, gia đình thì chỉ có một. Vì vậy nếu các cô, các chị thực sự là những người khôn ngoan thì hãy học cách sống biết điều và… thôi ngay cái trò đem gia đình chồng đi làm chủ đề “bà tám” bôi xấu nọ kia!
Theo VNE
Người đàn bà mất nết ấy !
Giờ đây chị lại bị chính anh chồng cũ thất học của mình làm cho &'cứng họng': " Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ. Loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn, lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công".
Đến hôm nay chị mới ngã ngửa, thì ra người đàn ông mà lâu nay chị và bố mẹ vẫn luôn chê là đần độn, khù khờ, nay lại không hề đơn giản như chị nghĩ. 5 năm sống với nhau, những tưởng đã hiểu hết lòng dạ nhau, hóa ra không phải thế.
Chị từng ngạo nghễ bước đi và tự cho mình sáng suốt khi may mắn rũ bỏ được &'anh chồng thổ dân'. Giờ đây chị lại bị chính anh chồng cũ thất học của mình làm cho &'cứng họng': " Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ, loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn, lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công. Cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, tôi hận cô!".
***
Chồng cũ của chị nói đúng, chị đẹp, chị xinh, nhưng chị lại là người đàn bà lăng loàn, trắc nết. Ngay cả bố mẹ và người thân của chị cũng nguyền rủa chị, chứ đừng nói gì tới chồng cũ của chị. Chị giống như loài mèo hoang phản chủ, nếu cho chị ăn ngon, ngủ yên thì chị ở cùng và ngoan ngoãn bên cạnh. Còn nếu như để chị đói hoặc để chị thiếu thốn dù chỉ một ngày chị cũng sẽ đi tìm chủ khác.
Ảnh minh họa
Anh là người chủ đầu tiên của con mèo hoang đó. Hai người gặp nhau lúc còn làm công nhân ở Sài Gòn. Anh là người dân tộc thiểu số ở Gia Lai. Chị mê anh vì anh đẹp trai, hiền lành, cần mẫn lại thật thà chất phác.
Chị người Miền Trung, xinh đẹp, trắng trẻo lại thích ăn diện hơn là làm tăng ca như những cô bạn cùng là công nhân khác. Anh và chị làm cùng một công ty, yêu và cưới nhau sau hơn hai tháng gặp mặt, tìm hiểu. Chỉ là hai người vì vướng chút giấy tờ nên chưa đăng ký kết hôn được.
Lấy nhau rồi anh mới nhận ra, ngược lại với vẻ tươm tất bên ngoài thường thấy, chị là người vợ vô cùng đểnh đoảng, vụng về. Có lẽ vì tình yêu anh dành cho chị quá lớn nên dù nhiều lúc anh cũng thở dài não nề vì vớ phải vợ vụng nhưng anh không hề trách móc chị nửa lời vì sợ chị buồn, chị khóc rồi lại mất công anh dỗ dành, xin xỏ chị tha cho lại còn mệt hơn.
Khi con anh chị được một tuổi rưỡi, hai vợ chồng chị không kham nổi cuộc sống với đầy nỗi lo cơm áo gạo tiền ở nơi Sài Gòn lắm bon chen. Ba người nhà chị dắt díu nhau về quê vợ ở, bởi đơn giản nhà anh có tới 9 anh chị em, cha mẹ anh nghèo, ruộng vườn thì ít nên cũng không có việc gì cho anh làm. Mà về nhà nội với bản tính lười nhác như vợ anh thì cũng chẳng ở được bao lâu.
Về nhà ngoại, chị quẳng gánh nặng cơm áo gạo tiền lên vai chồng. Hễ rảnh lúc nào là chị theo mấy chị em trong xóm ra sân bóng chuyền của xóm chơi. Chơi giao lưu xóm rồi xã, rồi các xã lại thách nhau thi đấu. Chị bị cuốn vào những trò hiếu thắng vô bổ, bỏ mặc đứa con nheo nhóc, bẩn thỉu, suốt ngày khóc lóc đòi mẹ.
Đột nhiên một ngày, bố mẹ, chồng con chị chạy tìm chị khắp nơi mà không thấy. Họ đợi hết ngày này sang ngày khác vẫn không thấy chị về. Có người hay đi buôn chuyến trong làng bảo là thấy chị lên chuyến xe đi Sài Gòn rồi. Gặp người đàn bà này, chị ấy hỏi chị nhưng chị bảo là đừng có nói cho ai biết.
Chị đi biệt 3 năm, không hề có tin tức gì, thậm chí ngày sinh nhật của con hay là Tết nhất chị cũng chẳng mò mặt về nhà lấy một lần. Khi nghe tin chị làm gái bán hoa trong một quán cà phê đèn mờ, mẹ chị vào lôi về nhưng chị tránh mặt. Đến khi bà bất lực quá khóc luôn tại quán thì con bạn chị ra bảo bà về quê đi chứ chị không gặp đâu.
Chồng chị biết hết chuyện đó nhưng không thèm hỏi lại mẹ vợ. Anh vẫn làm thợ sửa xe nuôi thằng con đang độ tuổi ăn học. Anh vẫn bảo, dù chị có sai trái gì nhưng nếu chị về xin lỗi chồng, xin lỗi con thì anh cũng sẵn sàng tha thứ, miễn sao con anh có mẹ có bố.
Bạn bè, hàng xóm và ngay cả anh em của chị cũng bảo anh khờ, anh điên. Ai đời si tình gì mà đến mức vợ cắm cả mấy chục cái sừng lên đầu mà vẫn chấp nhận. Thậm chí nhiều người độc mồm độc miệng còn bảo anh sống mà nhục thế thì ra con sông cuối làng nhảy xuống đó chết quách đi còn hơn. Thế nhưng anh vẫn chờ, vẫn tin rồi vợ anh chơi chán cũng sẽ về với bố con anh thôi.
Chờ đợi mãi cũng mỏi mòn, mất hy vọng. Thế nhưng khi anh vừa quen người phụ nữ khác, chị cũng biết và liền gọi điện về nhà cảnh cáo anh "Anh lấy người khác không sợ em về em quậy à? Anh tin không?".
Anh biết, với giọng điệu, kiểu cách giang hồ đó thì việc gì chị cũng dám làm chứ chẳng phải nói chơi cho vui. Nhưng dù sao con trai anh cũng cần phải có bàn tay người mẹ chăm sóc, anh không thể để đứa con của mình càng ngày càng còi cọc, ốm nheo ốm nhách như thế này mãi được.
Đột nhiên, hôm nay chị lại chủ động gọi điện cho anh. Câu đầu tiên sau mấy năm xa cách, chị bảo:
- Giờ thì anh cũng đã lấy vợ rồi, tôi cũng đã lấy chồng và có đứa con gái gần một tuổi. Giờ tôi phải làm giấy khai sinh cho nó nhưng tôi và chồng tôi bây giờ chưa đăng ký kết hôn nên không làm được.
- Thế cô muốn gì?
- Tôi muốn anh lên xã xác nhận là anh đã có vợ mới và không liên quan tới tôi nữa để tôi còn làm thủ tục.
- Nhưng tôi và cô trước đây có đăng ký kết hôn đâu. Kệ cô, tôi không quan tâm.
- Anh dám?
- Cô đừng mong tôi ký cho cô dù chỉ nửa chữ, loại đàn bà lăng loàn như cô thì cần gì đăng ký kết hôn. Lấy nhau rồi cũng bỏ thôi, việc gì phải đăng ký cho mất công. Cô đừng bao giờ làm phiền tôi nữa!
Ảnh minh họa
Chị điên tiết khi biết không thể điều khiển người đàn ông khù khờ dễ dàng như xưa nữa. Bấy lâu nay chị có nói với chồng mới là từng lấy chồng nhưng không hề hé răng nửa lời về chuyện chị có đứa con trai với chồng cũ.
Dù chị và chồng có trì hoãn việc đăng ký kết hôn khéo léo đến mức nào thì giờ không làm thủ tục được cho đứa con gái, bố mẹ chồng chị cũng không để yên cho hai vợ chồng. Nhưng biết làm sao được, với bản tính hiền lành như chồng cũ của chị mà giờ cũng mạnh miệng như vậy thì có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như chị tưởng?
Theo VNE
Ông chủ không thích kết hôn với thư ký Đàn ông thích kết hôn với những người phụ nữ có cùng học thức, môn đăng hộ đối. Lý do tại sao các ông chủ đã dừng việc kết hôn với thư ký của mình: Bởi chỉ số tham vọng trong việc lựa chọn người bạn đời sao cho thật môn đăng hậu đối bao gồm cả vật chất và học thức đang...