“Chỉ có người phụ nữ dại mới xin ở riêng với nhà chồng”
Ở với bố mẹ chồng không tốn tiền thuê nhà, chỉ mất một khoản tiền ăn. Con cái được trông nom tử tế… Chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng một chút mà được bao nhiêu cái lợi cho mình, dại gì mà xin ra ở riêng.
Đọc nhiều bài tâm sự của chị em kêu ca về việc phải sống chung với nhà chồng và tìm cách để được ở riêng. Tôi khuyên các bạn đừng có dại. Tôi lại càng tâm đắc hơn khi đọc ý kiến của anh Quốc Vinh (Thanh Hóa) “Vợ dám đòi ở riêng, tôi ly hôn ngay tức khắc”
Phụ nữ chúng ta thường chỉ biết nhìn những mặt tiêu cực và kêu than khi phải sống chung với bố mẹ chồng. Nhưng đã bao giờ các bạn thử nghiền ngẫm và nhìn lại xem, còn rất nhiều thứ có lợi cho chúng ta? Tôi cũng đã từng lấy chồng, chịu cảnh làm dâu đầy tủi nhục và cũng bằng mọi cách xin ra ở riêng. Nhưng rồi sau một năm mới thấy mình dại quá, cuối cùng lại khăn gói quay về.
Em gái tôi đi lấy chồng cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự: không chịu được nhà chồng đòi ra ở riêng. Mới đầu bố mẹ chồng nó không đồng ý nhưng thấy con dâu cương quyết ra đi nên cũng đành chấp nhận.
Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai.
Video đang HOT
Để được thoải mái tụ tập bạn bè và hãnh diện mình có cuộc sống tự tại, cô em tôi thuê hẳn chung cư khang trang gần chục triệu một tháng. Nếu như trước đây đi đâu cũng phải hỏi han xin phép, thì nay thoải mái đi mà không cần phải hỏi ai. Hết giờ làm chồng đi đá bóng, vợ tranh thủ làm đẹp. Đợi chồng về hai đứa dắt nhau đi nhà hàng ăn. Ngày nghỉ thích thì ngủ nướng, không thích thì sang nhà mẹ đẻ chơi đến tối chồng gọi mới về. Hai vợ chồng trẻ xem ra hào hứng lắm, chẳng khác gì tôi ngày trước.
Một tháng, hai tháng trôi qua không có gì bất ổn, đến tháng tiếp theo thì có vấn đề. Trước ở nhà chồng tiền nong bị quản lý thì còn tiết kiệm được chút ít. Từ ngày ra ở riêng có đồng nào xào đồng ấy, thậm chí còn phải rút cả tiền tiết kiệm ra tiêu. Lúc ấy vợ chán chồng, chồng chán vợ mà chẳng biết kêu ai.
Sung sướng chưa được bao lâu thì cô em tôi có bầu rồi sinh con, hàng trăm khoản chi phí phát sinh. Lúc này mâu thuẫn bắt đầu bộc phát. Chồng thì quen thói mải chơi không quan tâm vợ, vợ thì hở ra là cằn nhằn chồng. Nhiều lần bức xúc cậu ta lại than vắn thở dài với tôi. Nào là “chị bảo em gái chị, cô ấy đoảng lắm. Ra ở riêng em mới biết cô ấy vụng về thế nào. Ngày nào cũng cằn nhằn, gắt gỏng quát tháo chồng. Nấu cơm thì vụng, trước ở cùng nhà mẹ em dạy thì cô ấy chẳng chịu tiếp thu. Còn cho rằng mẹ em rắc rối.
Có mỗi việc chăm con cũng không xong, vụng về lóng ngóng. Cho con bú cũng không biết cách. Nếu ở cùng mẹ em, thì bà đã chỉ bảo. Trong khi em phải đi làm để lo hàng trăm khoản chi tiêu thì cô ấy liên tục bắt em nghỉ để cùng chăm con ốm…”. Đại ý của cậu em rể tôi là nếu ở cùng nhà chồng thì đâu nên nỗi.
Ở riêng, trăm thứ phải lo, lúc ấy vợ chán chồng, chồng chán vợ mà chẳng biết kêu ai.
Nghe chồng nói vậy, em gái tôi cũng vội vàng gân cổ lên phân bua: “Chẳng phải chính anh cũng thích được ở riêng hay sao? Tất cả là tại anh, được bố mẹ chiều quen rồi nên chẳng chịu làm gì cả. Trông con thì ngủ gật, con khóc, con tè cũng gọi um lên.
Ở riêng chưa đầy năm, cả hai vợ chồng nó lại năn nỉ về sống chung với bố mẹ. Nhưng em gái tôi không được nhà chồng cho phép về. Giờ nhìn hai vợ chồng với đứa con nhếch nhác, khó khăn chồng khó khăn mà thấy tội.
Ở chung với bố mẹ chồng, có cái khổ nhưng nó không đáng gì so với cái sướng mình có được. Vừa không tốn tiền thuê nhà, chỉ mất một khoản tiền ăn. Con cái được trông nom tử tế… Ở riêng chỉ sung sướng được thời gian đầu hoặc tốt với những người có điều kiện. Còn không, chị em cố mà chịu đựng chứ đừng dại xin ra ở riêng.
Theo VNE
Chồng tôi bị mẹ quản lý tiền bạc
Mẹ chồng bắt anh phụ bán thuốc cho gia đình trong 10 năm và mỗi tuần chỉ đưa cho anh 500.000 đồng.
Tôi và anh yêu nhau được 9 năm, đến ngày cưới nhau thì mẹ anh xem tuổi rồi báo là không được. Bà gọi tôi đến nhà và bắt chúng tôi phải chia tay. Nhưng vì tôi và anh đã rất gắn bó nên đám cưới vẫn diễn ra. Ngày rước dâu, bà lên phòng và chủ động lấy hết phong bì, bắt chồng tôi phải đưa vàng mà họ hàng tặng cho chồng tôi.
Nhà chồng tôi có hiệu thuốc và chồng tôi là người bán thuốc rất giỏi nên tôi cứ nghĩ, sau khi cưới nhau, anh sẽ ra bán riêng. Nhưng ngày tôi vừa ăn bữa cơm đầu tiên trong gia đình chồng thì mẹ chồng phán, chồng tôi phải phụ bán cho gia đình 10 năm. Nhà chồng tôi rất giàu, mẹ chồng thì tiêu pha rất kinh hồn. Bà có hàng lô quần áo, vòng vàng, hột xoàn mà tôi nghĩ chắc chưa một ngôi sao nào có được như mẹ chồng tôi.
Tôi thì đi làm cơ quan nhà nước. Hồi cưới nhau, lương tôi 2 triệu, còn chồng tôi thì mỗi tuần mẹ tôi đưa cho 500.000 đồng trả công. Cơm nước thì bà lo và những bữa cơm của tôi đều chan nước mắt mà ăn.
Ngày tôi có bầu bé đầu tiên, bà đã phán lên một câu với đứa em chồng của tôi: "Mẹ còn trẻ thế này mà nó bắt mẹ làm bà nội". Tôi có bầu mà sáng lau nhà 3 tầng rồi mới được đi làm. Còn mẹ tôi thì đặt nồi cơm điện và mua đồ ăn ngoài chợ về ăn. Nhà có 6 người, ăn hai buổi mà bà mua đồ ăn ít nên tôi chỉ dám nhìn và ăn cơm trắng. Vừa ngồi vào mâm cơm thì bà bảo tôi: "Cá để cho ba, gà để cho hai đứa em, còn con thích rau muống nên mẹ mua rau muống".
Hàng tháng, tôi phải góp 500.000 đồng vào tiền chi tiêu, vậy mà ngày chưa cưới, bà nói về đây bà lo hết, chỉ cần đi làm mà kiếm tiền tiêu vặt. Tháng nào tôi góp trễ, bà chì chiết kinh hồn. Khi mang thai, tôi mua sữa bầu uống thì bà bảo: "Ăn uống cho lắm rồi đẻ không ra". Đến nay, tôi đã có hai con: Một trai, một gái xinh xắn. Tôi vẫn phải một mình lo cho hai đứa con, nhà chồng chưa hề cho con tôi một hộp sữa, Tết tiền lì xì cho hai đứa thì nói nó còn nhỏ chưa biết dùng tiền. Chồng tôi thì vẫn phải bán thuốc cho nhà.
Tôi và chồng đã dọn ra riêng trong một căn nhà cũ của nhà chồng. Tôi khuyên anh ra bán thuốc riêng để kiếm thêm thu nhập cho gia đình thì anh luôn im lặng. Anh là người con rất có hiếu và chưa từng cho tôi một đồng để nuôi con vì bản thân anh cũng không có. Tôi không hiểu sao anh chỉ có trách nhiệm lo cho gia đình chồng thôi, còn gia đình nhỏ của mình thì anh bỏ mặc cho tôi. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng gằn gằn nói: "Nhà ở thì ở chứ không làm giấy tờ cho gì hết. Còn tiệm thuốc và nhà hiện tại thì sẽ để cho em chồng tôi". Hiện tại, công ty tôi đang khó khăn và qua Tết sẽ cắt giảm nhân sự. Tôi là người nằm trong danh sách ấy. Mọi người chỉ giúp tôi cách để chồng tôi quay về lo cho gia đình tôi với nhé.
Theo VNE
Tôi phải năn nỉ chồng đi ngủ cùng Không chỉ thờ ơ với vợ, anh còn nhậu nhẹt suốt, tiêu cả vài triệu một đêm. Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào nữa. Tôi đang có một gia đình nhỏ, con gái 3 tuổi nhưng chồng tôi có mà cũng như không. Có người phụ nữ nào mà muốn chồng mình ngủ chung phải năm nỉ...