Chị chồng… tốt bụng
Ngày đầu em bước chân về nhà chồng, em vẫn nhớ mãi, chị là người đầu tiên nhìn em trìu mến, cười với em…
Em về nhà chồng làm dâu, những ngày tháng nơm nớp lo sợ bắt đầu. Em run rẩy chân tay, miệng lắp bắp chào bằng những tiếng nhỏ nhẹ. Từ trước tới giờ, người thân, bạn bè đã nhồi vào đầu em những câu chuyện, &’về nhà chồng là phải sống cho cẩn thận kẻo bị mẹ chồng la, anh chị chồng soi mói. Về nhà chồng là phải dè chừng cái này cái kia, đừng làm tự do, thích gì làm nấy, chẳng có người mẹ chồng nào tốt với con dâu đâu’. Đấy là họ nói với em thế, nên trước khi em về nhà chồng, em đã chuẩn bị cho mình cả một hành trang lớn, đầy ắp những suy nghĩ vì sao và những câu trả lời để sẵn sàng cho những câu hỏi của mẹ chồng và gia đình chồng.
Sau ngày rước dâu, em biết, mình sắp sửa một hành trình dọn dẹp cho tới đêm. Tất cả nhà không ai làm gì, ngồi nghỉ ngơi vì bố mẹ, các dì, các bác nói, họ đã trải qua những ngày mệt mỏi, lo lắn cho con trai họ. Còn em, dù cũng mệt như họ, hoặc là mệt hơn gấp mấy lần, nhưng em bắt đầu lao vào công việc. Em rửa gần chục mâm bát ăn cơm buổi tối, buổi trưa thì đặt cỗ họ đã mang bát đĩa về, bát đĩa này là của nhà mình bày ra. Em thay ngay bộ váy cô dâu bằng bộ quần áo ở nhà.
Em hùng hục dọn, quét sân, quét nhà, lau chùi bàn ghế và mang bát ra bể rửa. Em cặm cụi, mệt không chịu nổi nhưng phải cố căng mắt. Mấy hôm nay, vì áp lực lấy chồng, em chưa dám ngủ, nói đúng hơn là không ngủ được. Em suy nghĩ đủ thứ, sợ một trách nhiệm mới là làm vợ và làm dâu. Rồi em cứ thế theo dòng suy nghĩ và rửa, bọt bắt tung tóe khắp mặt, khắp người…
Em suy nghĩ đủ thứ, sợ một trách nhiệm mới là làm vợ và làm dâu. Rồi em cứ thế theo dòng suy nghĩ và rửa, bọt bắt tung tóe khắp mặt, khắp người… (ảnh minh họa)
Bỗng có một cái huých tay nhẹ, &’này, ngồi lui vào để chị tráng bát cùng, rửa thế đến bao giờ’. Em ngẩng đầu lên, chị thấy em khóc. Em không khóc vì cảm thấy mệt, mà vì em thấy tủi thân khi làm một mình còn cả nhà ngồi trong nhà, không ai hỏi han em lấy một câu. Em không khóc vì lười làm hay thấy ức chế mà em khóc vì nhớ mẹ, nhớ những tháng ngày em là con gái của mẹ em, mẹ vì thương em sắp lấy chồng nên nấu cơm nấu nước cho em ăn, bát cũng không bắt em rửa… Đó là những ngày em được mẹ cưng chiều nhất từ trước tới giờ, mẹ biết em sắp phải xa em gái…
Chị giúp em cả buổi tối, thế mà khi người trong nhà nhìn thấy, có dì nói vọng ra &’cái Nga, mày vào đây ngay dì bảo này, việc ấy cứ để cái Lan làm, sao phải làm chứ. Nó con dâu mới cho nó làm… &’. Những câu nói ấy ngấm vào xương vào tủy em, em run rẩy sợ hãi, liếc lên nhìn trộm chị. Em giật mình khi thấy chị nhìn em, vì em sợ chị nghĩ em này kia, ghét bỏ dì. Nhưng không, chị cười, chị bảo &’không có gì phải lo lắng đâu, nhà này tính ai cũng thế, các dì nói vậy cho vui thôi chứ các dì cũng dễ chịu lắm’, rồi chị vào nhà.
Video đang HOT
Cuối cùng thì đống bát đĩa cũng xong. Các dì về, em đon đả chào mọi người rồi lại tiếp tục lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Không ai nói gì, chồng em thì say rượu nằm trên nhà, em hơi tủi thân. Mẹ cứ để em lau, bố thì cũng đi ngủ. Em hì hụi làm mãi, chị bảo &’thôi, nhà thì để đó sáng mai lau, bây giờ muộn rồi, lên ngủ với chồng. Nay là đêm tân hôn mà, phải giữ sức’. Nói rồi chị cười rất tươi. Em ngại quá không dám, em thỏ thẻ &’thôi chị ạ, cứ để em làm xong đã, mai sợ mọi người dậy lau rồi lại ướt, đi trơn’. Thế là chị lại lao vào giúp em.
Em chưa thực sự hiểu tính nết của chị, cũng không biết chị nghĩ thế nào về em. Nhưng, ngày đầu bước chân về làm dâu, em đã có được sự an ủi là chị. Em cũng cảm thấy có chút may mắn rồi. Em bớt run sợ đi.
Em không biết chị thế nào, sau này ra sao và chị em ta có xảy ra chuyện gì hay không.(ảnh minh họa)
Ở nhà mình, em biết, không ai yêu quý em, vì khi em về ra mắt, bố mẹ đã không hài lòng về em. Họ bảo, em và con trai bố mẹ, tức là em trai chị không hợp với em. Bố mẹ ra sức ngăn cấm nhưng vì anh kiên quyết, nên chúng em được cưới nhau. Thế nên em càng sợ những ngày tháng làm dâu nhà chồng. Vì yêu em trai chị nên em đã cố gắng để bản thân mình không bị tổn thương nhiều, em ố gắng lấy hết tinh thần để chuẩn bị hành trang làm dâu. Em hoảng hốt thế nào trong cái thời khắc đặc biệt của cuộc đời. Lẽ ra em phải thật vui, phải thật hạnh phúc thì trong ngày mặc váy cưới, nhưng trong nụ cười của em, có cả trăm nghìn nỗi lo toan.
Kết thúc một ngày làm việc mệt nhoài, em xin phép lên phòng nghỉ ngơi. Chồng em ngủ say tít sau một ngày vui trọn vẹn của anh ấy, anh ấy chẳng có thời gian mà để ý đến em. Sáng hôm sau, em tỉnh dậy dọn dẹp sớm, dù không có nhiều thứ để làm vì hôm qua em đã dọn hết rồi nhưng em vẫn phải trình diện để mẹ nhìn thấy em. Em không muốn bị mang tiếng, con dâu ngày đầu về đã ngủ nướng, áp lực vô cùng.
Ngày đầu tiên, em dậy chuẩn bị nấu nướng, giặt giũ. Có rất nhiều quần áo sơ mi của cả nhà, mẹ bảo em vò để cho sạch, không cho vào giặt máy, em làm hết. Em cũng thấy mệt lắm chị ạ, nghĩ tủi thân lắm, vì thật ra, việc ấy đâu có cần thiết nhưng mẹ vẫn muốn em làm. Và chị lại giúp em, chị lại ra nói chuyện nhỏ to, vui vẻ, trêu đùa em cho em vui. Chị hỏi han em nhiều thứ. Có lẽ, chị là người con gái giống như em, chị hiểu, sau này chị cũng sẽ phải làm dâu và biết đâu, chị cũng sẽ chịu cảnh mẹ chồng con dâu như em lúc này…
Em không biết chị thế nào, sau này ra sao và chị em ta có xảy ra chuyện gì hay không. Nhưng em cám ơn chị, vì dù sao ngay từ ngày đầu em bước chân về nhà mình, chị đã là người cười với em đầu tiên, chào đón em đầu tiên và còn giúp em nữa. Em vui lắm, em thấy được động viên và an ủi nhiều lắm. Em đã hiểu rằng, trên đời này có nhiều người không bao dung độ lượng nhưng cũng có những người thật lòng tốt với ta. Gia đình chồng là nơi nhiều áp lực, nhưng không phải ai cũng muốn gây áp lực cho mình. Chị giúp em hiểu, trong các mối quan hệ, chỉ cần đối xử chân thành với người, ắt người sẽ đối đáp lại với mình bằng chính sự chân thành ấy.
Theo Khampha
Em chồng suốt ngày rủa tôi sảy thai
Tôi không hiểu sao trên đời lại có người vô tình như cô em chồng của tôi.
Dù là chị dâu em chồng chẳng mấy khi hòa thuận, dù là tình cảnh gia đình vợ chồng tôi không được êm ấm hòa thuận nhưng làm gì đến nỗi, cô ấy chỉ mong tôi sảy thai. Mà đó lại là đứa con của tôi và anh trai cô ấy.
Về nhà chồng, cả nhà chúng tôi sống chung trong một căn nhà không mấy rộng. Cô em chồng đã 25 nhưng chưa có người yêu nên chưa thể tính chuyện lấy chồng. Tôi không quá nặng nhọc việc ở chung với nhà chồng, bố mẹ chồng, kể cả em chồng nếu như mọi người không quá khó. Nhưng cô em chồng của tôi đúng là tác oai, tác quái. Tôi chẳng hiểu cô ấy nghĩ gì mà lại hành động nông nổi như vậy.
Ngày tôi chưa làm dâu nhà chồng, cô ấy lúc nào cũng nịnh nọt, ra vẻ yêu quý tôi. Cô ấy bảo là muốn có chị dâu cho vui cửa, vui nhà, muốn có người đỡ đần bố mẹ. Tôi cũng không phàn nàn vì con dâu là phải có bổn phận phục vụ bố mẹ chồng thôi. Nên khi về nhà chồng, tôi nghĩ, chắc là có sống chung thì chị em cũng hòa thuận, không có gì phải khó khăn, lăn tăn cả.
Nhưng mới về làm dâu, cô ấy đã tranh giành phòng ở với chúng tôi. Mẹ bảo cô ấy chuyển lên một phòng nhỏ hơn, để phòng rộng cho hai vợ chồng ở cho tiện sinh hoạt nhưng cô ấy nhất định không chịu. Cô ấy, tính cô ấy quen rộng rãi rồi nên không thích ở phòng chật. Thôi thì chúng tôi cũng im lặng, chiều lòng cô ấy, có gì đâu.
Rồi những ngày ở chung, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nấu một bữa ăn cho gia đình, chưa thấy cô ấy giặt quần áo, phơi đồ hay lấy đồ xuống gấp cho cả nhà. Dọn dẹp nhà cửa thì không bao giờ. Cô ấy cứ đi làm về lại tắm giặt rồi đi chơi với bạn bè hoặc là lên phòng. Có quần áo cô ấy cũng vứt cho tôi giặt. Tôi bảo sao nhiều thế thì cô ấy bảo, giờ có máy giặt rồi cho vào quay cái mất gì sức. Nếu mà tôi thấy nhiều thì tách quần áo của cô ấy ra, để cô ấy tự giặt.
Nghe cô em chồng nói, tôi lộn hết cả ruột. Làm gì có chuyện &'vừa ăn cắp vừa la làng' như vậy.(ảnh minh họa)
Nghe vậy tôi cũng nghĩ ngợi, ai lại làm thế thì còn gì là tình cảm. Và tôi đành làm một mình, chấp nhận...
Phải nói là tôi làm nhanh, cái việc mà trước giờ tôi đều làm nên cũng thành quen, không ngại lắm. Tôi bảo cô ấy phải dọn dẹp phòng thì cô ấy cấm chỉ tôi không được động vào, thế mà quần áo, đồ đạc trong phòng tôi, là đồ của tôi, cô ấy cứ tự tiện sang dùng như của mình. Có hôm cần váy đi dự tiệc, tôi tìm khoắng lên không thấy, kêu trời đất thì cô ấy mới nói mượn. Tôi trách cô ấy sao mượn không nói để tôi phải tìm thì cô ấy cau có mặt mày khó chịu, bảo: "Chị cứ làm như nhà này có người ăn cắp. Tìm không thấy thì ắt có người mượn. Mà nhà này, còn ai dùng được đồ của chị ngoài em. Chị đừng có đổ cho em ăn cắp đấy nhé!".
Nghe cô em chồng nói, tôi lộn hết cả ruột. Làm gì có chuyện &'vừa ăn cắp vừa la làng' như vậy. Thế mà cô ấy còn đi mách với mẹ chồng tôi rằng, tôi khó tính, ki bo, còn nghĩ cô ấy lấy trộm đồ. Tôi nghe mà đau hết lòng.
Chẳng hiểu sao về nhà chồng thì mọi thứ tưởng chừng như tốt đẹp lại biến thành như vậy. Hay là tại cô ấy vốn không ưa tôi, chỉ là chưa làm chị dâu thì lấy lòng nhau vậy. Cô ấy càng ngày càng khó ưa. Ngày đó, tôi cũng hay không bận tâm nhiều... Mặc kệ mọi việc mà sống qua ngày...
Rồi tôi có thai, lúc nào cô ấy cũng tỏ ra khó chịu khi tôi bị nghén, tôi đau lưng. Cô ấy bảo tôi lắm chuyện, dở chứng, chỉ thích hành chồng. Mà tôi nào hành được gì, tôi chỉ mới vòi được chồng những khi tôi nôn, không thể ăn được cơm hay không thể làm được việc. Thế mà cô ấy bảo tôi lắm chuyện, hạch sách.
Hôm rồi, tôi cãi nhau với cô ấy về chuyện vặt trong nhà, là chuyện quần áo của cô ấy tôi không giặt. Vì thực tình, tôi bụng mang dạ chửa, không thể giặt được nhiều, lại mang lên tận trên tầng phơi nên tôi bỏ quần áo cô ấy ra, về bảo cô ấy tự giặt. Thế mà cô ấy cãi nhau to với tôi rồi bảo tôi là, &'chị có bầu chị hạch sách vừa thôi, bầu bí có gì mà mệt thế. Tôi ước gì chị sảy thai đi cho xong để chị không còn kênh kiểu. Làm dâu con gì mà lười như hủi".
Cô ấy mong tôi sảy thai vì tôi trót nói, nếu làm nặng thì sẽ bị sảy thai, tôi sợ không dám đi lại nhiều. Cô ấy bảo &'sảy được thì đã tốt' khiến tôi sững sờ người. Tại sao lại có người cô ác độc như vậy, dù gì thì đó cũng là con của anh trai cô ấy.
Bây giờ tôi thực sự bế tắc, chán nản khi phải sống trong cái nhà với người em chồng tai quái này. Tôi đã nói hết với chồng, nói anh ấy hãy ra ngoài ở, thuê phòng trọ cũng được, không thì tôi sẽ về nhà mẹ dưỡng thai. Chứ ở thế này đúng là khéo tôi sảy thai vì ức mất. Đúng là trên đời không thể ngờ được lại có cô em chồng như vậy!
Theo VNE
'Trị' bà chị chồng 'ăn không nói có' Mỗi ngày tôi sống ở nhà chồng là một ngày khổ tâm, áp lực vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại đen tối như thế cho tới khi tôi gặp chị chồng tôi. Cuộc sống vốn nhiều áp lực, tại sao cứ gây thêm những phiền muộn đau khổ cho nhau. Nhiều khi tôi đã nghĩ, con người sống đơn...