Chị chồng tôi thay đổi thật hay tất cả chỉ là vờ vịt để che giấu âm mưu khó đoán…
Đưa tách trà lên miệng, tôi chăm chú nhìn sắc mặt của chị chồng. Chỉ cần tôi uống nó thôi, chị ta sẽ sung sướng lắm khi đạt được mục đích. Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như thế…
Trước khi về làm dâu nhà Kiên, tôi đã nghe rất nhiều tiếng tăm không mấy tốt đẹp về chị chồng. Tính khí khó chịu, keo kiệt, chỉ thích ăn bám nhà mẹ, rồi người cộc cằn, nhiều chuyện, luôn soi mói chuyện thiên hạ. Mọi người truyền tai tôi rằng khi nào về làm dâu nhớ cẩn thận với chị, coi chừng ra đường ở, gia đình tan nát dưới cái miệng chanh chua dựng chuyện ấy. Tôi cười xòa cho rằng mọi người đã nói quá lời. Tôi đến nhà chơi nhiều lần tuy thấy chị đanh đá thật nhưng cũng không đến nỗi ác quá như thế.
Về làm dâu, càng lúc tôi thấy chị chồng càng ra mặt hiểm độc. Nói chi xa, đêm tân hôn, chẳng hiểu chị học ở đâu mà treo mấy miếng mỡ gà lòng thòng trên bốn góc màn phòng tôi. Mùi tanh tưởi khiến tôi khó chịu nhưng chị không cho gỡ xuống vì sợ sau này tôi sẽ quản chồng, quản mẹ chồng. Hóa ra chị làm thế để tôi dễ bị chồng quản lí và chịu sự sai khiến của nhà chồng. Lúc đó tôi không biết nên nghĩ chị làm thế để xua đuổi điềm xấu cho chúng tôi. Biết rồi thì tôi sợ.
Hai vợ chồng chị làm ở công ty nước ngoài lương tháng rất cao. Thế mà đến bát yến chị cũng chẳng mua nổi cho bố mẹ chồng tôi uống. Đã thế, chị còn hất mặt bảo tôi phải chăm ông bà cho tốt, ông bà mà mất một sợi lông tay lông chân là tôi chết với chị.
Chị còn hất mặt bảo tôi phải chăm ông bà cho tốt, ông bà mà mất một sợi lông tay lông chân là tôi chết với chị. (Ảnh minh họa)
Rồi chị ra đường nói xấu tôi tùm lum. Nào là tôi ăn ở hỗn hào với nhà chồng, bỏ bê mẹ chồng bệnh nằm chèo queo một mình, bỏ quần áo chồng lộn xộn, nhăn nhúm. Nói chung tôi biến thành một đứa đáng đánh đáng bỏ đáng chửi rủa trong mắt mọi người chỉ nhờ cái miệng của chị ta.
Chị ta còn dựng chuyện tôi hất đổ bát cơm từ tay mẹ chồng. Tôi cũng chẳng biết đâu cho đên khi tôi đi chợ và bị một bà thím bên nhà chồng chặn đường. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bà ấy đã tru tréo: “Đồ cái thứ mấy dạy. Bà con lại đây mà xem cái loại con dâu hất đổ bát cơm từ tay mẹ chồng này. Xem cái mặt nó làm bằng gì mà còn vác ra đường ra chợ thế này. Mẹ chồng ba chồng bệnh nó bỏ cho chết. Chị nó thấy thương quá đến chăm còn bị nó đuổi về. Cái loại này đáng lót lá trả về không?”
Mọi người túm lại xem. Tôi hoảng hồn, không thể tin được vào những gì mình nghe thấy. Nhờ những người ở chợ nói giúp bà ta mới nguôi giận và về nhà tôi để thăm bố mẹ chồng tôi. Hóa ra chị chồng tôi về quê ăn giỗ kể lể, khóc lóc dưới đó. Bà thím nghe chuyện tức quá mới chạy lên đây làm cho ra chuyện, dạy dỗ cô cháu dâu một trận. Sau lần ấy, bà ta thề là không bao giờ tin lời chị chồng tôi nữa. Dù nói gì thì nói chứ tôi vẫn thiệt thòi nhất, khi không bị bêu rếu ở chợ.
Khi tôi có bầu, cả nhà chồng mừng lắm bảo chị chồng đã có kinh nghiệm sinh đẻ thì bảo ban tư vấn cho tôi. Chị ta đon đả đồng ý.
Hai hôm trước chị ta về nhà chơi rồi hỉ hả đem cho tôi một túi trà nhỏ. Chị ta nói túi trà đó rất tốt, có tác dụng an thần và dưỡng thai. Nói rồi chị ta hăng hái đi pha cho tôi một tách. Vốn phòng ngừa nên tôi cũng lén xuống bếp xem thử chị ta làm gì. Chị ta pha trà nóng xong thì rót thêm một ít nước máy vào tách trà. Sau đó hí hửng bưng ra cho tôi uống. Tôi không hiểu sao chị ta làm vậy và vẫn vờ như không biết.
Tôi nói mình vừa ăn no xong, giờ chưa muốn uống trà nên cứ để đấy. Chị ta giục tôi uống mãi không được nên quát mắng tôi không biết điều, sau đó bỏ đi.
Mấy hôm nay, thỉnh thoảng chị ta lại qua nhà tôi nấu cái gì đó hoặc đưa tôi ít thuốc không có nhãn mác. Cả nhà chồng ai cũng khen chị ta tốt bụng. Nhưng tôi chẳng dám ăn. Hôm nào chị ta nấu là tôi giả vờ nghén không ăn được, chỉ gắp vài thứ quen quen rồi đòi chồng cho đi ăn ngoài.
Thế nhưng đây không phải cách hay. Tôi không thể ăn ngoài mãi được. Mà tôi cũng không biết rốt cuộc bà chị chồng này của tôi đang có âm mưu gì. Cứ cảm thấy sợ sợ lo lo. Làm thế nào bây giờ hả mọi người?
Theo Trí Thức Trẻ
Chồng muốn ly hôn nhưng 1 yêu cầu 'quái gở' của vợ đã khiến anh thay đổi
Sau khi đọc xong câu chuyện về cuộc ly hôn mãi mãi không thành này, chắc chắn bạn sẽ nhận ra được cái gì mới chính là thứ đáng trân trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cô ấy luôn muốn tôi nhớ về ngày mới cưới. (Ảnh minh họa).
Khi trở về nhà vào tối hôm đó, vợ tôi vẫn đang cắm cúi để chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Như một phản xạ tự nhiên, tôi chợt nắm tay cô ấy và thì thầm rằng: "Anh có việc cần nói với em".
Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự đau khổ đang chất chứa trong đôi mắt vợ mình, tôi lại không thể mở miệng nói bất cứ điểu gì. Thực lòng, tôi rất muốn cho cô ấy biết về những suy nghĩ của bản thân, về vấn đề ly hôn sớm hay muộn nhưng chẳng biết làm sao để bắt đầu câu chuyện.
Video đang HOT
Tôi đã rất khó khăn để nói lời li hôn với người vợ thảo hiền. (Ảnh minh họa)
Dùng hết bản lĩnh của một người đàn ông, tôi đành mở màn bằng những lời lẽ khá nhẹ nhàng. Có vẻ như cô ấy cũng không cảm thấy khó mà chỉ đáp lại với tâm trạng mệt mỏi: "Vì sao?". Tôi đã cố tránh né câu hỏi đó.
Điều này khiến vợ tôi trở nên rất giận dữ. Cô ấy quẳng đôi đũa trên tay xuống đất và hét thẳng vào mặt tôi: "Anh không phải là thằng đàn ông!"
Tối hôm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc suốt đêm ở chiếc ghế sofa ngoài phòng khách. Tôi biết, cô ấy muốn hiểu rõ điều gì đã ra với cuộc sống hôn nhân của chính mình.
Bản thân tôi cũng không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục cho việc muốn ly hôn. Chẳng lẽ tôi lại nói trái tim mình đã bị "đánh cắp" bởi một người phụ nữ khác. Giờ đây, tôi chỉ còn lại lòng thương hại với cô ấy mà thôi!
Những nỗi đau mang tên "ly hôn"
Cảm thấy hổ thẹn với chính mình, tôi đã soạn thảo một bản thỏa thuận li hôn. Cụ thể, cô ấy sẽ nhận được toàn bộ căn nhà mà chúng tôi đang chung sống cũng như 30% cổ phần của tôi trong công ty.
Vợ tôi chỉ liếc qua bản thỏa thuận rồi ngay lập tức xé nó ra thành từng mảnh. Người phụ nữ hiền thảo đã từng chung sống với tôi suốt muòi năm qua bỗng trở nên hoàn toàn xa lạ.
Tôi cảm thấy tiếc nuối cho quãng thời gian mà cô ấy đã hao phí bên tôi, những nỗ lực và sự hy sinh mà cô ấy đã phải bỏ ra cho cuộc hôn nhân này. Nhưng tôi không thể rút lại những điều mình đã nói, bởi tim tôi giờ chỉ còn chỗ cho một người khác - một người không phải là cô ấy.
Đến cuối cùng, vợ tôi chợt bật khóc lớn thật lớn ngay trước mặt người chồng phụ bạc, như một sự giải tỏa tạm thời.
Vợ tôi rất mệt mỏi và suy nghĩ khá nhiều về vấn đề này. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang ngồi viết một cái gì đó. Tôi chưa ăn tối nhưng vẫn quyết định đi ngủ ngay. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì đã quá mệt mỏi sau một ngày vui vẻ bên cạnh người phụ nữ khác.
Khi tỉnh giấc, tôi thấy vợ mình đang miệt mài bên cạnh đống giấy trắng ban nãy. Nhưng tôi không quan tâm tới những việc cô ấy đang làm nên chọn cách quay lưng đi chỗ khác và tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Ngày hôm sau, vợ tôi đưa một bản thỏa thuận ly hôn do cô ấy tự tay soạn ra. Theo đó, cô ấy không cần bất kỳ thứ gì từ tôi, mà chỉ yêu cầu thêm một tháng "bình thường" trước khi chính thức chấm dứt cuộc hôn nhân bế tắc này.
Lời đề nghị kì lạ từ người vợ thảo hiền
Trong suốt một tháng đó, chúng tôi phải cố gắng sống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Lý do của cô ấy rất đơn giản: Con trai của chúng tôi sắp có một kỳ thi quan trọng và cô ấy không muốn thằng bé bị ảnh hưởng.
Tôi cảm thấy mình có thể chấp nhận điều kiện này. Ngoài ra, vợ tôi còn có một yêu cầu kỳ quái khác nữa.
Cô ấy muốn nhớ lại cách mà tôi đã bế cô ấy vào phòng tân hôn trong ngày cưới. Và giờ đây, tôi hãy bế cô ấy như vậy từ phòng ngủ của chúng tôi ra khỏi cửa chính vào mỗi buổi sáng trong một tháng kế tiếp.
Mặc dù nghĩ vợ mình đã không thể suy nghĩ như bình thường nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt.
Cuối cùng, vợ tôi cũng đồng ý li hôn nhưng lại kèm theo một điều kiện rất kì quái. (Ảnh minh họa)
Tôi đã kể lại những điều kiện li hôn của vợ mình với người phụ nữ kia. Cô ấy bỗng cười lớn bởi những yêu cầu đó thật vớ vẩn và quá đáng. Dẫu vậy, nàng vẫn khẳng định với tôi rằng: "Dù có giở trò gì đi nữa thì cuối cùng cô ta không thể thay đổi được sự thật".
Hai vợ chồng tôi chưa từng có quan hệ thân mật kể từ khi tôi biểu lộ rõ ý định muốn ly hôn. Vì thế, vào ngày đầu tiên khi tôi bế cô ấy ra cửa, cả hai đều tỏ ra hết sức vụng về.
Con trai chúng tôi vừa đi theo sau vừa vỗ tay: "Cha đang bế mẹ kìa!". Lời nói của thằng bé khiến tôi cảm thấy đau đớn biết nhường nào.
Tôi di chuyển quãng đường khoảng 10m với vợ mình trên tay. Cô ấy nhắm mắt lại và nói một cách đầy nhẹ nhàng: "Đừng nói với con trai chúng ta về chuyện ly hôn".
Tôi gật đầu và cảm thấy không thoải mái. Tôi đặt cô ấy xuống trước cửa. Cô ấy đi ra bến xe buýt để chờ xe tới chỗ làm, còn tôi phóng xe hơi tới thẳng công ty.
Chúng tôi xa nhau vì thiếu đi sự thân mật và tình yêu vốn có. (Ảnh minh họa)
Vào ngày thứ hai, chúng tôi đã cảm thấy tự nhiên hơn. Cô ấy ngả đầu vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi thấy hương thơm thoảng thoảng từ mái tóc óng mượt của vợ. Lúc này, tôi mới chợt nhận ra cô ấy đã không còn trẻ nữa.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã ảnh hưởng rất nhiều tới người phụ nữ hiền dịu này. Tôi bỗng ngẩn người và nghĩ lại xe, bản thân mình đã làm gì cho cô ấy trong suốt mười năm qua.
Tới ngày thứ tư, tôi nhận thấy cảm giác thân mật đang dần xuất hiện trở lại. Đây là người phụ nữ đã dành cả cuộc sống để ở cạnh và chăm lo cho tôi.
Vào ngày thứ năm và thứ sáu, cảm giác trên trở nên sâu đậm hơn. Tôi quyết định không chia sẻ với người thứ ba về việc này. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy việc bế vợ của mình ra cửa đã trở nên dễ dàng hơn hẳn.
"Xin lỗi, anh không thể ly hôn với cô ấy"
Một buổi sáng, vợ tôi đứng trước tủ quần áo, cố gắng chọn một bộ đồ thích hợp. Rồi cô ấy thở dài và nói rằng: "Mọi bộ quần áo của em đều trở nên quá lớn rồi".
Tôi giật mình nhận ra vợ tôi đã trở nên vô cùng gầy gò, và đó mới là lý do vì sao tôi cảm thấy ngày càng dễ dàng khi bế cô ấy mỗi sáng. Tôi bừng tỉnh. Cô ấy đã chôn chặt biết bao nỗi đau và ấm ức ở sâu trong trái tim bé bỏng. Tôi vô thức vươn tay ra và vuốt lên mái tóc của vợ mình.
Đúng lúc đó, con trai tôi chạy vào rồi cất tiếng hò reo: "Cha, đã tới giời bế mẹ ra ngoài rồi". Đối với thằng bé, việc nhìn thấy cha bế mẹ đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống hằng ngày. Vợ tôi lấy tay ra hiệu cho thằng bé tới gần rồi ôm chặt lấy nó.
Tôi lập tức quay mặt đi chỗ khác vì sợ điều này sẽ khiến mình đổi ý vào phút cuối. Tôi lại bế người vợ tội nghiệp lên, hai tay cô ấy đan vòng qua cổ tôi - nhẹ nhàng và thật tự nhiên. Tôi cảm thấy như mình đang trong đêm tân hôn.
Nhưng việc cô ấy nhẹ hơn nhiều so với ngày đó đã khiến tôi cảm thấy rất buồn. Vào buổi sáng cuối cùng trong cái tháng "bình thường" ấy, tôi cảm thấy chẳng thể nào cách xa.
Con trai của chúng tôi đã tới trường. Tôi giữ cô ấy chặt trên tay và nói: "Anh chưa từng nhận ra giữa chúng ta thiếu đi sự thân mật".
Tôi phóng thẳng tới công ty. Tôi lo ngại cứ mỗi phút trì hoãn thì bản thân lại có thể đổi ý ngay lập tức. Tôi đi tới thẳng văn phòng của người ấy, mở cửa ra và nói rằng: "Xin lỗi, nhưng anh nghĩ mình không muốn ly hôn nữa".
Cô ấy nhìn tôi một cách đầy khó hiểu rồi đưa tay sờ lên trán: "Anh bị sốt à?". Tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra và nói: "Anh xin lỗi, nhưng anh sẽ không li hôn nữa.
Anh vừa nhận ra cuộc sống hôn nhân của mình trở nên tẻ nhạt không phải bởi anh và cô ấy không còn yêu nhau, mà vì bọn anh đã không coi trọng giá trị của những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Vào giây phút anh bế cô ấy vào nhà trong ngày cưới, anh đã có nghĩa vụ phải ôm cô ấy trong vòng tay mình cho tới khi bị cái chết chia lìa".
Người ấy chợt giơ tay tát mạnh vào mặt tôi rồi quay vào phòng, sập cửa lại và khóc nức nở như chưa bao giờ được khóc.
Hãy yêu thương khi còn có thể
Tôi rời khỏi công ty rồi phóng xe về nhà. Khi đi qua một cửa hàng bán hoa, tôi dừng lại và đặt mua một bó thật lớn để tặng người vợ thân yêu nhất cuộc đời.
Khi cô gái bán hoa hỏi tôi định ghi gì lên tấm thiệp đi kèm, tôi mỉm cười và viết: "Anh sẽ bế em ra cửa vào mỗi sáng cho tới khi cái chết chia lìa đôi ta".
Khi trở về nhà, tôi chạy nhanh vào phòng ngủ và nhìn thấy vợ mình đang nằm trên giường. Thế nhưng, cô ấy đã chẳng còn thở nữa.
Thì ra vợ tôi đã một mình chiến đấu với căn bệnh ung thư trong suốt nhiều tháng liền. Tôi đã quá bận rộn bên cạnh người kia nên chẳng hề hay biết về tình trạng bệnh tật của cô ấy.
Vợ tôi biết mình sẽ sớm phải lìa xa cõi đời này nên mới cố gắng giúp tôi không để lại ấn tượng xấu trong mắt con trai nhỏ, phòng khi tôi vẫn muốn ly hôn. Ít nhất trong mắt thằng bé, tôi vẫn là một người chồng mẫu mực.
Cho tới lúc lìa đời, cô ấy vẫn muốn giữ cho tôi một hình ảnh đẹp trong mắt con cái. (Ảnh minh họa)
Chỉ khi cô ấy không còn nữa, tôi mới nhận ra điều quan trọng nhất trong một mối quan hệ không phải là căn nhà to lớn, xe hơi sang trọng hay số tiền gửi đầy ngân hàng. Mà đó chính là mỗi chi tiết nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống thường ngày.
Chúng không thể trực tiếp đem lại cho ta niềm hạnh phúc nhưng lại ngầm tạo nên một môi trường để hạnh phúc nảy chồi.
Vì thế, hãy dành thời gian để trở thành người bạn thân thiết của nửa kia, hãy cùng nhau làm những điều nhỏ bé nhất để có một cuộc sống hôn nhân thật viên mãn.
Nếu bạn không chia sẻ câu chuyện này, cũng sẽ chẳng có gì xảy ra với bạn cả. Nhưng nếu bạn chia sẻ nó, rất có thể bạn đã cứu vẫn một cuộc hôn nhân bế tắc của ai đó. Rất nhiều người đã thất bại chỉ vì họ không nhận ra được mình đã tiến gần thế nào tới thành công.
Theo Soha
Hành động bất ngờ của mẹ chồng với con dâu khi biết con trai có bồ Ngày tôi biết chồng có bồ, tôi vô cùng sốc nhưng lại không dám nói ra sự thật. Vì tôi biết, trong ngôi nhà này khi tôi nói ra, chỉ có tôi là người dưng, còn bố mẹ chồng sẽ chẳng bao giờ bênh tôi cả. Tôi cũng hiểu, mình đang là người đàn bà cô độc trong nhà chồng. Soi gương mới...