‘Chị’ chế.t để giữ trọn tiết trinh với tôi
Ngày cưới tôi đã cận kề mà lòng luôn nghĩ về người yêu cũ là ‘chị’. Có lúc, tôi muốn vứt bỏ tất cả để đi theo ‘chị’.
Em lớn hơn tôi một tuổ.i nên tôi lúc nào cũng gọi em bằng chị. Chị thường gọi tôi là “Nhóc”. Tôi cũng rất thích tiếng gọi đó vì nó như có sự yêu thương, vỗ về trìu mến. Tôi và chị yêu nhau rất nhiều, tình yêu của chúng tôi không giống như những người khác. Tôi chưa bao giờ nói yêu chị và ngược lại. Tôi cũng không đeo đuổi chị như những người con trai khác đeo đuổi để chinh phục bạn gái của mình. Tình yêu của chúng tôi trao cho nhau từ ánh mắt, nụ cười, từ cái nhìn trìu mến đầy quan tâm và ẩn chứa yêu thương. Tình yêu của chúng tôi được lớn dần qua những con hạc giấy mà chúng tôi trao cho nhau một cách nồng nàn.
Nhưng con đường đi đến hạnh phúc không như tôi nghĩ. Tôi đã hỏi cưới chị nhưng chị không chấp nhận. Tôi đã hỏi rất nhiều lần lý do tại sao chị không bằng lòng nhưng chị cũng không nói. Lúc ấy, vì thấy tôi buồn quá nên chị mới nói cho tôi nghe một sự thật đau lòng: Chị không làm mẹ được, không thể làm một đều thiêng liêng như những người phụ nữa khác. Đó là căn bệnh bẩm sinh mà chị đã khóc rất nhiều nước mắt. Chị cũng đã hỏi hàng nghìn lần tại sao bất hạnh lại trút lên người chị như thế? Chị đa.u đớ.n lắm nhưng làm sao chối bỏ được sự thật này.
Tôi đã khuyên chị rất nhiều. Tôi nói với chị rằng: “Không sao đâu, chúng ta cưới nhau về sống hạnh phúc là quá đủ rồi. Hãy tin vào tình yêu của chúng ta, rồi tình yêu chân thành sẽ làm nên những đều kỳ diệu”. Tôi đã chia sẻ và nói rất nhiều lần như thế nhưng chị không chấp nhận vì chị nói tôi là con một, bên nội, ngoại có mình tôi là con trai. Bệnh là do ở chị nên chị không thể liên lụy đến tôi. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể nào khuyên được chị. Tôi yêu và thương chị lắm.
Thế rồi, chị quyết định có chồng mà chú rể không phải là tôi. Tôi đã hỏi chị tại sao làm vậy thì chị nói rằng gia đình bên chồng chị chấp nhận cho chị không sinh con vì gia đình ấy có anh em đông lắm. Tôi bảo là gia đình tôi cũng chấp nhận chị không sinh con mà nhưng Chị chỉ lắc đầu và nói: “Em không muốn liên lụy đến anh, giờ nếu anh muốn em yên lòng thì anh phải sống hạnh phúc”. Tôi đau buồn lắm và tôi cũng thừa biết chị ấy có chồng là muốn làm cho tôi bỏ cuộc, để tôi xa rời chị. Chị đã hy sinh cả hạnh phúc cuộc đời mình để dành cho tôi tất cả những gì hạnh phúc nhất. Lúc đó, tôi như bị hụt hẫng thật sự, tôi đau buồn đến phát bệnh.
Biết tôi đau như vậy, chị đã khóc rất nhiều nhưng chị nói thà một lần đau rồi sẽ qua, tất cả sẽ làm lại từ đầu. Thấy chị còn quan tâm đến tôi rất nhiều và lo lắng cho tôi như vậy, tôi cũng không muốn chị bận lòng nên một thời gian sau đó, tôi đã quyết định cưới vợ để cho chị được yên lòng và được bình yên bên cạnh chồng.
Tôi cứ tưởng như thế đã là bình yên cho cả hai, nào ngờ một ngày nọ, tôi nghe tin sét đán.h, chị đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Chị đã tự hủy hoại cuộc đời mình. Tôi như người chế.t điếng. Trước khi ra đi, chị ấy để lại cho tôi một lá thư: “Anh thân yêu, khi lá thư này đến tay anh thì em đã đi xa lắm rồi. Em cứ nghĩ rằng xa anh để anh được sống hạnh phúc, để người phụ nữ khác lo lắng cho anh nhưng em đâu ngờ rằng trong lòng em lúc nào cũng cồn cào dậy sóng. Em sống mà không lúc nào không nghĩ về anh.
Em sai rồi, sai thật rồi, em đã quá vội vàng rời xa anh. Em cũng không nghĩ rằng sống với người mình không yêu lại khủng khiếp như vậy. Từ ngày em lấy chồng, em chỉ ở bên nhà chồng có hai ngày thôi. Sau hai ngày làm đám cưới đó, em đã quay trở lại nhà của mình. Hai ngày ấy em đã khóc rất nhiều, chồng em bắt em phải thực hiện cái nghĩa vụ làm vợ mà đều đó em không thể nào làm được nên em đã cự tuyệt. Trong giấc ngủ em không bao giờ trọn vẹn, em rất sợ người ấy sẽ chạm vào em. Em không thể chấp nhận người ta được, lúc đó, em muốn chạy ngay đến anh để được ngả vào lòng anh mà khóc. Em không muốn gặp người đó nữa nhưng lúc nào hai gia đình cũng thúc giục em phải trở lại nhà chồng.
Giờ em bế tắc rồi, em rất ghét người đó và em cũng không đủ can đảm để nhìn anh hạnh phúc với người con gái khác. Sai lầm của em là đã đán.h mất anh, đưa anh đến với người con gái khác, trong khi đó, em thừa biết anh yêu em còn hơn chính bản thân mình. Em đã tự đán.h mất cái tình yêu thật sự của mình rồi. Giờ em không còn con đường nào nữa, em đã sai rồi nên giờ em đang trả giá cho sự sai lầm của mình. Em sẽ tự giải thoát cho mình, sẽ giữ gìn sự thuần khiết của mình để có kiếp sau dành trọn cho anh. Anh hãy sống bình yên và hạnh phúc nghe anh vì anh xứng đáng được như thế, em lúc nào cũng hướng về anh cả. Em đi trước đây…”.
Video đang HOT
Đọc xong lá thư, tôi đã khụy xuống. Tôi không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, nước mắt tôi chảy mà chẳng thể nào ngăn lại được. Tôi tìm đến nhà chị, đứng trước vong linh của chị, tôi không nói được lời nào ngoài tiếng khóc và những giọt nước mắt cứ liên tiếp chảy ra. Trên bàn thờ chị đã đặt tất cả món quà và những con hạc giấy mà tôi đã tặng cho chị. Tất cả đều đặt bên cạnh di ảnh của chị. Trái tim tôi rất đau, dường như tôi chưa bao giờ đau như thế.
Giờ tôi không biết mình phải làm gì nữa. Đôi khi tôi cũng muốn trút bỏ tất cả để đi theo chị nhưng nhìn cha mẹ tần tảo mỗi ngày, tóc bạc nhiều hơn, tôi chưa trả hiếu gì cho họ cả. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi cũng không biết là mình đã khóc bao nhiều lần nữa, giờ tôi sống mà như chế.t dở vậy. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chị. Dường như nguyên nhân chị ấy ra đi cũng có một phần lỗi ở tôi. Tôi lúc nào cũng sống dằn dặt, cõi lòng nặng trĩu.
Tôi cũng muốn quên đi tất cả để sống một cuộc sống bình yên, sống hiếu thảo với cha mẹ mình và sống hạnh phúc bên vợ mình (vợ sắp cưới) nhưng mỗi lần bên cạnh vợ, tôi lại thấy như mình có lỗi với chị. Tôi trở nên cáu gắt, khó gần, dễ nổi nóng. Tôi ít nói, ít cười hơn, gia đình tôi đã thấy tôi có hiện tượng lạ lạ nhưng không ai hỏi tôi đều gì, có lẽ để cho tôi tự nói ra.
Giờ lòng tôi lúc nào cũng trĩu nặng mà ngày cưới cũng cận kề. Tôi thật sự làm thế nào đây? Khi bên cạnh người vợ chưa cưới, tôi lại thấy mình đang có lỗi với chị. Làm sao tôi có thể sống hạnh phúc trong khi có một người đã phải chế.t vì giữ trọn tình yêu dành cho tôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào nữa. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tức 'phát điên' vì bạn gái ghen với cả mèo
Không cần biết già trẻ, lớn bé, chỉ cần là người không cùng chung má.u mủ và khác giới tính "cả gan" nhắn tin tới là tôi cầm chắc "án t.ử hìn.h" trong tay.
Có thể bạn cho rằng tôi nói quá, thế nhưng, cô bạn gái bé nhỏ của tôi đúng là có má.u ghen còn hơn Hoạn Thư. Một con mèo cũng có thể khiến tôi điêu đứng vì cơn ghen của nàng.
Chuyện là thế này, có lần, sau giờ tan tầm, cô ấy gọi điện hỏi tôi đã về nhà chưa. Tôi thành thật trả lời: "Anh về nhà rồi. Hôm nay về sớm, tranh thủ tắm cho Miu Miu (tên chú mèo nhà tôi)".
Đầu dây bên kia vang lên chất giọng chua ngoa, đanh đá đầy hờn dỗi của nàng: "Anh thì lúc nào cũng chỉ mèo thôi, có thèm quan tâm gì tới em đâu. Chẳng nghĩ về sớm đón bạn gái đi ăn, chỉ nghĩ về nhà tắm cho mèo thôi. Em với cái con mèo của anh, ai mới là bạn gái chứ?"
Sau một chuỗi lời giận hờn, cô ấy tắt phụt máy, còn lại tôi ngẩn người ra vì không biết mình làm gì sai.
Đấy, cô ấy ghen với cả thú cưng của tôi như thế đấy. Song, nếu vì thế mà tôi nói người yêu mình "chúa" hay ghen vô cớ thì có vẻ oan uổng cho cô ấy quá.
Nhắc tới thói hay ghen của bạn gái, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Thật ra Lan - bạn gái tôi là một cô người yêu hoàn hảo. Chỉ có điều cô ấy rất hay ghen và mỗi lần lên cơn ghen là tôi sợ chế.t khiếp.
Đau khổ thay, cô ấy thường xuyên nổi má.u Hoạn Thư, chỉ vì những điều hết sức nhỏ nhặt như cô bạn cùng phòng nhắn tin hỏi công việc, bạn gái nhờ vả hay chỉ đơn giản là có người gọi nhầm số vào điện thoại của tôi.
Ai đời lại có kiểu bạn gái cả tuần không nói chuyện với tôi chỉ vì phát hiện ra tôi chưa xoá nick người yêu cũ. Mà khổ thay, cái yahoo ấy lập từ thời còn "trẻ trâu", sinh viên mới tập tễnh vào trường, giờ cả năm không vào lấy một lần, mốc meo cả lên rồi.
Thú thật, tôi cũng không phải típ người quá để ý những vấn đề đó. Lúc còn yêu thì có thể cả ngày mong cái nick ấy sáng, nhưng chia tay rồi thì nó trở nên bình thường như bao tài khoản khác. Có thế thôi mà bạn gái tôi sụt sùi mất mấy ngày.
Ảnh minh họa.
Giông tố này chưa qua, bão lũ khác đã tới. Lần này, tôi còn thảm hại hơn. Tôi hiện đang làm kỹ thuật tại một công ty truyền thông. Bàn làm việc của chúng tôi phân theo dãy và không có kính ngăn cách ô của mỗi người. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại vơ luôn cả chiếc usb của cô bạn bên cạnh về.
Buổi tối, cô ấy nhắn tin hỏi và thế là giông bão nổi lên. Bạn gái tôi một mực đòi trả lời tin nhắn "giúp" tôi. Đương nhiên, tôi không chịu. Ai mà biết được cô ấy định làm gì trong lúc "sôi má.u" này chứ. Tôi không muốn mình trở thành thằng mặc váy trong mắt mọi người ở cơ quan.
Và thế là cô ấy gào lên, tôi lừa dối cô ấy. Nào là cô gái kia chỉ kiếm cớ nhắn tin xem tôi có đang bận hay sao. Chỉ cần cô ấy không vô tình phát hiện ra tin nhắn, hai người chúng tôi sẽ tán tỉnh qua lại nhau cả đêm.
Rằng thì sao không để ngày mai mới hỏi, mà cứ nhất định phải là bây giờ, vào buổi tối, lúc chúng tôi đang đi chơi với nhau. Hay cô ta cố tình chọc tức bạn gái tôi. Ôi tôi chỉ muốn phát điên với cái kiểu suy luận "bá đạo" của cô ấy. Cái logic kiểu gì vậy trời?!
Chưa hết, sau một hồi "toan tính", cô ấy nhất định đòi lấy số điện thoại của cô bạn đồng nghiệp để nói chuyện phải trái. Nói thật, lúc nghe đề nghị của cô ấy, tôi thật hết lời muốn nói. Sau một hồi phân bua, cô ấy mới chịu "tạm tha" cho tôi. Nhưng mọi chuyện đâu kết thúc dễ dàng thế.
Sau khi phát hiện ra chút ít manh mối về "tình địch", bạn gái tôi bắt đầu lên kế hoạch "bắt tận tay, day tận trán". Chả hiểu bằng cách nào mà cô ấy điều tra được tường tận chân tơ kẽ tóc về cô bạn đồng nghiệp của tôi, từ tên tuổ.i, sở thích, thói quen, facebook cho tới... tình trạng hôn nhân.
Việc đầu tiên cô ấy làm chính là add friend trên mạng xã hội facebook với bạn tôi. Sau đó là lân la hỏi chuyện, thậm chí bày ra một vài tình huống thể test thử tình cảm của cô đồng nghiệp. Mỗi lần như thế, cô ấy đều hoan hỉ về kể với tôi để "thử luôn phán ửng".
Song song với đó, ngày nào cô ấy cũng gọi điện thỏ thẻ hỏi tôi: "Anh đang làm gì?" "Hôm nay có nói chuyện gì với cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp không?", "Anh đi cùng với ai? Em có biết người đó không?"...
Than ôi! Nhiều lúc tôi thật sự mệt mỏi với cái kiểu tr.a tấ.n tinh thần của cô ấy. Thế nhưng chỉ cần tôi phản ứng một chút thôi, cô ấy sẽ gào lên rằng tôi không còn yêu cô ấy nữa, tôi đúng là đang có tình ý với người con gái khác rồi, tôi đúng là đang phản bội cô ấy rồi.
Thế là tôi đành "ngậm bồ hòn làm ngọt". Không phải tôi hèn, tôi sợ bạn gái mà chỉ đơn giản bởi tôi không muốn chúng tôi cãi nhau vì những chuyện chẳng đâu như thế. Suy cho cùng cô ấy ghen cũng bởi yêu tôi và muốn tôi quan tâm, yêu thương, chăm sóc cô ấy hơn nữa. Để nàng cảm nhận rõ nét việc nàng là số 1 trong trái tim tôi.
Hơn nữa, tôi cho rằng, sinh ra là đấng nam nhi, nếu đến việc khiến người con gái mình yêu tin tưởng và cảm thấy hạnh phúc mà tôi cũng không làm được, lại còn lớn tiếng quát nạt, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân thì thật kém cỏi quá.
Vì thế, tôi quyết dùng tình yêu chân thành của mình để "cảm hoá" con người mang trong mình dòng má.u Hoạn Thư này. Mong rằng cô ấy sẽ sớm hiểu được tình yêu của tôi và giảm "tần suất" những cơn ghen vô cớ.
Theo VNE
Hôn nhân đồng giới tại sao không? Chỉ khi nào pháp luật thừa nhận thì xã hội mới chấp nhận họ. Tại sao không có hôn nhân đồng giới nhỉ? Tôi tự hỏi mình như vậy. "Con người sinh ra có quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc", chẳng phải nhân dân Việt Nam đều mong muốn như thế sao? Vậy tại sao những con người sinh ra có tâm...