‘Chị’ chết để giữ được trọn trinh tiết với tôi
Ngày cưới tôi đã cận kề mà lòng luôn nghĩ về người yêu cũ là ‘chị’. Có lúc, tôi muốn vứt bỏ tất cả để đi theo ‘chị’.
Em lớn hơn tôi một tuổi nên tôi lúc nào cũng gọi em bằng chị. Chị thường gọi tôi là “Nhóc”. Tôi cũng rất thích tiếng gọi đó vì nó như có sự yêu thương, vỗ về trìu mến. Tôi và chị yêu nhau rất nhiều, tình yêu của chúng tôi không giống như những người khác. Tôi chưa bao giờ nói yêu chị và ngược lại. Tôi cũng không đeo đuổi chị như những người con trai khác đeo đuổi để chinh phục bạn gái của mình. Tình yêu của chúng tôi trao cho nhau từ ánh mắt, nụ cười, từ cái nhìn trìu mến đầy quan tâm và ẩn chứa yêu thương. Tình yêu của chúng tôi được lớn dần qua những con hạc giấy mà chúng tôi trao cho nhau một cách nồng nàn.
Nhưng con đường đi đến hạnh phúc không như tôi nghĩ. Tôi đã hỏi cưới chị nhưng chị không chấp nhận. Tôi đã hỏi rất nhiều lần lý do tại sao chị không bằng lòng nhưng chị cũng không nói. Lúc ấy, vì thấy tôi buồn quá nên chị mới nói cho tôi nghe một sự thật đau lòng: Chị không làm mẹ được, không thể làm một đều thiêng liêng như những người phụ nữa khác. Đó là căn bệnh bẩm sinh mà chị đã khóc rất nhiều nước mắt. Chị cũng đã hỏi hàng nghìn lần tại sao bất hạnh lại trút lên người chị như thế? Chị đau đớn lắm nhưng làm sao chối bỏ được sự thật này.
Tôi đã khuyên chị rất nhiều. Tôi nói với chị rằng: “Không sao đâu, chúng ta cưới nhau về sống hạnh phúc là quá đủ rồi. Hãy tin vào tình yêu của chúng ta, rồi tình yêu chân thành sẽ làm nên những đều kỳ diệu”. Tôi đã chia sẻ và nói rất nhiều lần như thế nhưng chị không chấp nhận vì chị nói tôi là con một, bên nội, ngoại có mình tôi là con trai. Bệnh là do ở chị nên chị không thể liên lụy đến tôi. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể nào khuyên được chị. Tôi yêu và thương chị lắm.
Thế rồi, chị quyết định có chồng mà chú rể không phải là tôi. Tôi đã hỏi chị tại sao làm vậy thì chị nói rằng gia đình bên chồng chị chấp nhận cho chị không sinh con vì gia đình ấy có anh em đông lắm. Tôi bảo là gia đình tôi cũng chấp nhận chị không sinh con mà nhưng Chị chỉ lắc đầu và nói: “Em không muốn liên lụy đến anh, giờ nếu anh muốn em yên lòng thì anh phải sống hạnh phúc”. Tôi đau buồn lắm và tôi cũng thừa biết chị ấy có chồng là muốn làm cho tôi bỏ cuộc, để tôi xa rời chị. Chị đã hy sinh cả hạnh phúc cuộc đời mình để dành cho tôi tất cả những gì hạnh phúc nhất. Lúc đó, tôi như bị hụt hẫng thật sự, tôi đau buồn đến phát bệnh.
Biết tôi đau như vậy, chị đã khóc rất nhiều nhưng chị nói thà một lần đau rồi sẽ qua, tất cả sẽ làm lại từ đầu. Thấy chị còn quan tâm đến tôi rất nhiều và lo lắng cho tôi như vậy, tôi cũng không muốn chị bận lòng nên một thời gian sau đó, tôi đã quyết định cưới vợ để cho chị được yên lòng và được bình yên bên cạnh chồng.
Tôi cứ tưởng như thế đã là bình yên cho cả hai, nào ngờ một ngày nọ, tôi nghe tin sét đánh, chị đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Chị đã tự hủy hoại cuộc đời mình. Tôi như người chết điếng. Trước khi ra đi, chị ấy để lại cho tôi một lá thư: “Anh thân yêu, khi lá thư này đến tay anh thì em đã đi xa lắm rồi. Em cứ nghĩ rằng xa anh để anh được sống hạnh phúc, để người phụ nữ khác lo lắng cho anh nhưng em đâu ngờ rằng trong lòng em lúc nào cũng cồn cào dậy sóng. Em sống mà không lúc nào không nghĩ về anh.
Em sai rồi, sai thật rồi, em đã quá vội vàng rời xa anh. Em cũng không nghĩ rằng sống với người mình không yêu lại khủng khiếp như vậy. Từ ngày em lấy chồng, em chỉ ở bên nhà chồng có hai ngày thôi. Sau hai ngày làm đám cưới đó, em đã quay trở lại nhà của mình. Hai ngày ấy em đã khóc rất nhiều, chồng em bắt em phải thực hiện cái nghĩa vụ làm vợ mà đều đó em không thể nào làm được nên em đã cự tuyệt. Trong giấc ngủ em không bao giờ trọn vẹn, em rất sợ người ấy sẽ chạm vào em. Em không thể chấp nhận người ta được, lúc đó, em muốn chạy ngay đến anh để được ngả vào lòng anh mà khóc. Em không muốn gặp người đó nữa nhưng lúc nào hai gia đình cũng thúc giục em phải trở lại nhà chồng.
Giờ em bế tắc rồi, em rất ghét người đó và em cũng không đủ can đảm để nhìn anh hạnh phúc với người con gái khác. Sai lầm của em là đã đánh mất anh, đưa anh đến với người con gái khác, trong khi đó, em thừa biết anh yêu em còn hơn chính bản thân mình. Em đã tự đánh mất cái tình yêu thật sự của mình rồi. Giờ em không còn con đường nào nữa, em đã sai rồi nên giờ em đang trả giá cho sự sai lầm của mình. Em sẽ tự giải thoát cho mình, sẽ giữ gìn sự thuần khiết của mình để có kiếp sau dành trọn cho anh. Anh hãy sống bình yên và hạnh phúc nghe anh vì anh xứng đáng được như thế, em lúc nào cũng hướng về anh cả. Em đi trước đây…”.
Đọc xong lá thư, tôi đã khụy xuống. Tôi không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, nước mắt tôi chảy mà chẳng thể nào ngăn lại được. Tôi tìm đến nhà chị, đứng trước vong linh của chị, tôi không nói được lời nào ngoài tiếng khóc và những giọt nước mắt cứ liên tiếp chảy ra. Trên bàn thờ chị đã đặt tất cả món quà và những con hạc giấy mà tôi đã tặng cho chị. Tất cả đều đặt bên cạnh di ảnh của chị. Trái tim tôi rất đau, dường như tôi chưa bao giờ đau như thế.
Video đang HOT
Giờ tôi không biết mình phải làm gì nữa. Đôi khi tôi cũng muốn trút bỏ tất cả để đi theo chị nhưng nhìn cha mẹ tần tảo mỗi ngày, tóc bạc nhiều hơn, tôi chưa trả hiếu gì cho họ cả. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi cũng không biết là mình đã khóc bao nhiều lần nữa, giờ tôi sống mà như chết dở vậy. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chị. Dường như nguyên nhân chị ấy ra đi cũng có một phần lỗi ở tôi. Tôi lúc nào cũng sống dằn dặt, cõi lòng nặng trĩu.
Tôi cũng muốn quên đi tất cả để sống một cuộc sống bình yên, sống hiếu thảo với cha mẹ mình và sống hạnh phúc bên vợ mình (vợ sắp cưới) nhưng mỗi lần bên cạnh vợ, tôi lại thấy như mình có lỗi với chị. Tôi trở nên cáu gắt, khó gần, dễ nổi nóng. Tôi ít nói, ít cười hơn, gia đình tôi đã thấy tôi có hiện tượng lạ lạ nhưng không ai hỏi tôi đều gì, có lẽ để cho tôi tự nói ra.
Giờ lòng tôi lúc nào cũng trĩu nặng mà ngày cưới cũng cận kề. Tôi thật sự làm thế nào đây? Khi bên cạnh người vợ chưa cưới, tôi lại thấy mình đang có lỗi với chị. Làm sao tôi có thể sống hạnh phúc trong khi có một người đã phải chết vì giữ trọn tình yêu dành cho tôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào nữa. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tôi đang phải gánh chịu hậu quả của một mối tình tay bốn
Tôi đang phải gánh chịu hậu quả của một mối tình tay bốn. Ban ngày, anh đi với B. Tối đến anh đi với một người phụ nữ khác - mà bây giờ là vợ của anh (Tôi tạm gọi là P) và đêm đến thì anh lại tìm đến tôi.
Sau khi đọc được lời tâm sự "Cảm ơn em, con đàn bà của chồng chị!" của bạn Gái Già, tôi cũng tự soi gương và nhìn lại cuộc đời của chính bản thân mình. Tôi cũng đã và đang yêu một người đàn ông đã có vợ!
Tôi, năm nay 22 tuổi. Là một cô gái nhỏ bé, lại có được khuôn mặt dễ nhìn (tôi không dám nhận mình xinh). Gia đình không thuộc dạng giàu có nhưng cũng gọi là có của ăn của để. Hiện tôi đang theo học một ngành nghề dễ dàng để kiếm cho mình một anh chồng tử tế khi ra trường.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải lên đây để tâm sự chuyện đời tư của mình. Một cô gái mới bước qua ngưỡng 20 chưa bao lâu như tôi lại đã và đang chịu đựng một cuộc tình cay đắng hơn bao giờ hết.
Tôi và anh quen nhau qua những người bạn chung của hai đứa. Anh là một thanh niên khá điển trai, cao ráo, trắng trẻo, gia đình khá giả và gia giáo, nhưng chưa tốt nghiệp dù anh sinh năm 88. Không những thế anh còn rất khéo mồm, lẻo mép và có biệt tài cưa gái rất giỏi.
Đến bây giờ, tôi đang là người phải gánh chịu hậu quả của một mối tình tay bốn (Ảnh minh họa)
Thuở ban đầu, mặc cho bao lời can ngăn của những người bạn thân biết rõ về anh, tôi đã bị vẻ bề ngoài và những lời có cánh mà anh rót vào tai hút hồn... Cứ thế tôi yêu anh mà chẳng cần quan tâm đến lời mọi người nói. Để rồi đến bây giờ, tôi đang là người phải gánh chịu hậu quả của một mối tình tay bốn.
Quen nhau được hai tuần thì tôi phát hiện ra sự tồn tại của cô người yêu cũ mà anh dứt nhưng không được. Tôi tạm gọi chị ta là B. B hơn anh vài tuổi. Và chắc chắn là chị ta hơn tôi nhiều tuổi.
Ba chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên chính tại ngôi nhà anh thuê ở lúc bấy giờ. Câu chuyện giữa ba chúng tôi cũng bắt đầu kể từ đấy. Cuộc tình chính thức của tôi kéo dài 1 năm rưỡi có lẻ. Trong suốt quãng thời gian ấy, anh cùng lúc yêu 2 người phụ nữ - tôi và B. Thậm chí còn yêu công khai.
Tôi, được sự biết đến của gia đình anh, được coi là người yêu anh lúc bấy giờ. Còn B, vừa là người cũ, vừa là cái gai trong mắt gia đình anh. Yêu tôi, anh lén lén lút lút liên lạc với B. Giờ nghĩ lại tôi cũng không hiểu nổi chính mình, vì sao tôi lại mù quáng yêu anh trong khi anh đối xử với tôi như vậy.
Yêu anh, những thứ tôi nhận được từ anh chỉ toàn là lừa lọc, là nước mắt, là tủi hờn. Thậm chí anh còn đem đến cho tôi cả sự tủi nhục khi tôi thì xem mình là người đàn bà của anh và B cũng vậy. Đó là lý do chị ta mặc sức chà đạp, sỉ nhục tôi. Nhưng đổi lại, họ chỉ dám lén lút sau lưng tôi và gia đình.
Họ nhắn tin thì anh xóa tin nhắn, gọi điện thì anh xóa nhật ký... Hết lần này đến lần khác bị tôi phát hiện, anh xin lỗi, anh hứa này hứa kia nhưng chao ôi chỉ toàn những lời sáo rỗng. Mèo vẫn hoàn mèo!
Gia đình tôi vốn không thích anh, nghe chuyện về anh, họ càng không thể ưa nổi. Cũng cấm đoán, cũng dọa nạt, nhưng tình yêu lúc bấy giờ lớn hơn cả sự cấm đoán của gia đình. Nên tôi vẫn cứ yêu anh và bên anh thế thôi.
Suốt quãng thời gian yêu nhau, tôi cứ gầy mòn đi vì suy nghĩ, vì lo lắng khi nào người yêu mình lại đi gặp ả đàn bà kia. Đâu chỉ có chuyện tình cảm làm tôi phải suy nghĩ, còn cả bao vướng mắc về tiền nong của 2 đứa khiến đầu óc tôi không một phút được thảnh thơi.
Yêu anh, từ món quà sinh nhật, hay 8-3, tôi không đòi hỏi vì biết anh không có tiền và tính anh cũng không phải một người ưa lãng mạn. Dù đang là sinh viên, chi tiêu cũng vừa đủ nhưng tôi cũng luôn dành dụm để cho anh, hay cho những cuộc vui của 2 đứa. Ấy vậy mà chúng tôi cứ hành hạ nhau suốt từng ấy thời gian, vì tiền, vì tình...
Nếu để ngồi kể ra đây những gì tôi đã hy sinh cho anh, cho tương lai của 2 đứa thì chắc mấy ngày không hết mất. Ôi, tôi thật không biết dùng lời lẽ nào để nói về người đàn ông mà tôi yêu nữa. Còn B, hơn anh vài tuổi, nên chị ta biết lo toan "nữ công gia chánh" hơn tôi.
B chăm sóc anh chu đáo, tỉ mẩn còn hơn cả mẹ anh. Tôi nói không quá chứ đến cái quần sịp của anh cũng do chị mua. Vì tình nghĩa mấy năm bên nhau, vì anh vẫn cần chị giúp đỡ về tài chính, nên anh không vì tôi mà rũ bỏ hoàn toàn cái quá khứ ấy. Hai chúng tôi cứ đày đọa nhau, tranh giành một người đàn ông mà trái tim anh không thuộc về bên nào.
Sự thật đau lòng ấy, 2 kẻ đàn bà ngu ngốc chúng tôi cũng vừa chỉ mới biết hồi tháng 5 vừa qua. Tôi và anh vẫn yêu nhau, bỗng anh cứ lạnh nhạt với tôi dần. Rồi lấy đủ cớ để không gặp tôi nữa. Tâm lý vừa buồn, vừa không hiểu vì sao anh lại vậy nên tôi cứ cố gặng hỏi. Càng hỏi thì anh càng lặng thinh.
Tôi không kể chi tiết cái vụ việc "cười ra nước mắt" ấy ra đây thì mọi người chắc không thể hình dung ra người đàn ông tôi yêu là người như thế nào. Ban ngày, anh đi với B. Tối đến anh đi với một người phụ nữ khác - mà bây giờ là vợ của anh (tôi tạm gọi là P) và đêm đến thì anh lại tìm đến tôi.
Tôi giận, nhưng vì tình yêu, vì lo lắng cho một kẻ say mềm là anh gọi cho tôi trong đêm tối, tôi lại dằn lòng lại mà tới lo cho anh. Nhưng cái sự thật về buổi tối hôm ấy mãi về sau này chúng tôi mới rõ.
Ngay sớm sau thôi, anh lại trốn tôi, đi cafe và ăn trưa cùng với B, điểm đặc biệt là cuộc vui đó, còn có mặt cả P. Tối hôm qua, thì anh tỏ tình với P. Vậy mà tới sáng 3 người họ gặp nhau như những người bạn "đã lâu không gặp". Người đàn bà tên B thì thật thảm hại khi cứ tự tin trước mặt bạn rằng: "Đây, người yêu mình".
Nực cười ở chỗ, người đàn bà giờ đang là vợ anh lại là bạn thân của người phụ nữ tên B kia. Họ chia sẻ với nhau mọi điều về anh, nhưng chỉ là trước khi P bắt đầu qua lại với anh. P và anh đã lén lút với nhau từ hồi tháng 4, nếu tôi không nhầm.
Sau đó, với những lời lẽ tưởng chừng là cảm thông và thương xót B, thì P lại mặt dày khuyên B bỏ anh: "Yêu anh ấy, em thấy chị khổ quá, hay là chị bỏ anh ấy đi". Nhìn vào B, rồi nhìn lại mình, tôi thấy bản thân thật may mắn vì đã không rước ngay về một ông chồng như vậy. Kèm nữa là có một cô bạn hết đỗi "thương mình".
Gặp lại nhau, chúng tôi lại lao vào nhau như chưa có gì xảy đến. Hài hước hơn là cứ lần nữa, lần nữa, rồi anh lại nói "Đừng nên gặp nhau", "Lần cuối nhé" (Ảnh minh họa)
Nếu để nói về độ "sở khanh" thì tôi tin bạn bè sẽ vote cho anh thật nhiều. Chỉ 1 tháng sau, tôi nghe tin anh sắp cưới. Rồi tháng 11 vừa rồi, anh chính thức đã kết hôn.
Anh nói tôi hãy hiểu và thông cảm cho anh. Theo bạn, thì tôi phải hiểu thế nào? Nhưng câu chuyện cũng chưa dừng lại đó, khi mà anh thỉnh thoảng vẫn nhắn tin hỏi thăm tôi, vẫn nói nhớ tôi.
Lúc tôi cảm thấy dần ổn định về tinh thần thì cũng là lúc anh tìm đến tôi. Nửa năm không quá dài, nhưng cũng không phải ngắn. Mọi cố gắng quên anh của tôi trong suốt thời gian qua đều như đổ bể. Gặp lại nhau, chúng tôi lại lao vào nhau như chưa có gì xảy đến. Hài hước hơn là cứ lần nữa, lần nữa, rồi anh lại nói "Đừng nên gặp nhau", "Lần cuối nhé"...
Tôi yêu anh và sẽ vẫn đến bên anh dù anh đã có vợ. Tôi luôn tự hỏi mình, tôi và cô ấy, ai là người có lỗi, ai mới là người thứ 3? Tôi không muốn mình trở thành người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Vì tôi thấu hiểu hơn ai hết cảnh người đàn ông của mình ngoại tình. Tôi biết giờ bản thân không có quyền lên tiếng, nhưng tôi phải làm sao khi người yêu tôi đã lấy vợ?
Theo VNE
Lần thứ ba phá thai, tôi mới biết bị lừa dối Anh nói nếu tôi đi phá thai sẽ quay lại. Nhưng khi tôi đi bệnh viện về, anh nói chuyện của chúng tôi nên chấm dứt. Tôi đang sống trong những căm hờn và tâm trạng rối bời không biết lối thoát nào dành cho mình. Tôi gửi bài viết này rất mong chuyên mục và mọi người có thể giúp tôi tìm...