Chỉ cần người còn yêu ta sẽ vẫn yên lòng
Có những mối tình dù vẫn yêu nhưng buộc phải rời xa để tất cả cùng được hạnh phúc và thôi xót xa.
Anh sẽ yêu em đến khi nào? Đến khi một trong hai chúng ta ngừng thở được không? Vậy thì em mong anh sẽ là người ngừng thở trước. Vì sao vậy? Vì em không muốn để anh lại một mình với nỗi cô đơn nên em sẽ thay anh nhận những đau đớn đó.
Cô cố ngoái lại nhìn anh thêm một chút nữa, bất giác đưa tay lên sờ gương mặt ướt đẫm nước.Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt tới nỗi không thở được, anh đã từng nói sẽ yêu cô đến khi một trong hai người ngừng thở nhưng lại chưa từng nói hơi thở đó sẽ thuộc về riêng cô.
Cô đứng đó nhìn theo mãi cho đến khi anh trở thành một chấm nhỏ lẫn vào đám đông. Không biết sau này còn có thể gặp lại hay không nhưng có một điều cô biết anh đã quên mất lời nói yêu cô mãi mãi của ngày xưa.
Lúc mới gặp anh cô biết anh sẽ trở thành một chấp niệm mà cô không muốn buông bỏ. Ngay cả khi anh là người rời đi trước cô cũng vẫn tin anh sẽ quay trở lại vì tình yêu mà hai người đã dành cho nhau.
Cô đã từng sống trong sự hạnh phúc của tình yêu, sống qua từng ngày yên vui bằng tình yêu của những kẻ lần đầu được yêu đến kiệt cùng. Anh đã từng nói với cô về tương lai xa xôi, nơi cô khoác lên mình bộ váy cô dâu trắng tinh khôi còn anh sẽ là chú rể dắt tay cô vào lễ đường.
Video đang HOT
“Nếu một ngày nào đó chúng ta chia tay thì sao”, giọng cô trùng xuống hỏi anh. “Thì chẳng sao cả vì em là người anh yêu nhất rồi”. Cô khẽ nở nụ cười dịu dàng: “Có gặp gỡ thì cũng có chia ly nếu ngày đó đến thật em sẽ yên lòng vì chỉ cần anh yêu em là được”.
Thế rồi cả hai quyết định chia tay không phải vì hết yêu mà anh không thể tiếp tục diễn vở kịch yêu hai người một lúc, cô cũng không thể chỉ biết đến hạnh phúc của mình mà quên nỗi đau của người đang ở bên anh.
Thời gian qua hai người đều tự lừa dối và muốn cho đối phương một cơ hội nhưng chính cô cũng biết bản thân đang tự dối mình dối người. Một lời yêu hai người nói ra giờ đây đã rơi vào quên lãng, cái gọi là yêu đến hơi thở cuối cùng hóa ra cũng chỉ là để mỗi người yên lòng.
Anh nói cô không có được anh nhưng cô có được trái tim và tình yêu của anh vậy là công bằng cho tất cả. Cô cười mà nước mắt lã chã rơi xuống, có được trái tim người có được tình yêu của người nhưng cũng chỉ là phút chốc chứ không phải một đời.
Cô chưa từng cố gắng để nắm chặt bàn tay anh vì cô không muốn có bất cứ sự ràng buộc nào. Cô cứ tưởng rằng chỉ cần yêu thôi là đủ, còn ngay cả khi anh không bên cạnh thì cô cũng có thể yên tâm mà buông bỏ.
Nhưng hôm nay khi cô tận mắt nhìn thấy anh ôm chặt người đó trong vòng tay, đôi môi anh lại khẽ thốt lên: “Anh yêu em” thì cô biết đã đến lúc giải thoát cho trái tim mình khỏi những dằn vặt.
Tình yêu của cô có thể là muộn màng nhưng không giống với bất cứ thứ gì trên đời này. Dù chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi song đã dốc hết lòng để yêu thương đã gạt bỏ lí trí sang một bên để liều lĩnh cảm nhận. Nếu ai đó hỏi cô còn yêu không câu trả lời của cô là có, sẽ yêu đến khi một trong hai người ngừng thở, nhưng cũng giống anh cô không biết hơi thở đó sau này còn thuộc về ai khác nữa.
Theo ilike.vn
Phụ nữ mạnh mẽ có khí chất nhưng lại thường cô đơn
Phụ nữ sinh ra là để dựa vào đàn ông nhưng lại có những người cả một đời mạnh mẽ chỉ để chứng minh một điều họ có thể tự chịu trách nhiệm với đời mình.
Vì sao mọi người lại gọi phụ nữ là phái yếu và đàn ông là phái mạnh? Vì đơn giản ngay từ khi sinh ra phụ nữ đã mong manh và cần được chở che, bảo vệ. Nhưng họ không coi đó là đặc ân, mà nó chính là điều mà người phụ nữ nào cũng xứng đáng được nhận. Song, có những trường hợp hi hữu lại nằm ngoài guồng quay đó và ở họ luôn toát lên khí chất hơn người.
Cô khệ nệ xách túi đồ vào trong nhà, nghĩ lại lúc nãy đi thang máy có vài người cũng muốn giúp nhưng cô đã từ chối mà tự nhiên cô thấy hơi tiếc, để bây giờ một mình vật lộn với những thứ này. Cô khẽ bật cười vì ý nghĩ đó, từ khi nào cô lại cần đến sự giúp đỡ của người khác như vậy?
Ở cái tuổi của cô khi bạn bè đều có người đưa đón, chỉ cần cảm cúm hay ho nhẹ cũng có người lo lắng,...còn cô hàng ngày vẫn một mình rong ruổi trên khắp các nẻo đường. Tất nhiên cũng có những lúc mệt mỏi nhưng dường như điều đó là một thói quen khó bỏ.
Cô không phải một người hoàn hảo song mọi thứ trong cuộc sống của cô gần như phải đạt được mức tốt. Thậm chí nếu có việc chỉ ở mức khá thôi cũng khiến cô không vừa lòng. Cô cũng chẳng nhớ rõ mình trở thành người thế này từ lúc nào nhưng trong tâm trí cô đã gạt bỏ hoàn toàn việc dựa dẫm vào một người khác.
Thật ra cũng đã từng có lúc cô cần một bờ vai để nương tựa nhưng đó là chuyện của vài năm trước, khi cô còn là một cô gái ngây thơ cần tình yêu để trải nghiệm thứ mọi người gọi là hạnh phúc. Giờ nghĩ lại cô mới hiểu hạnh phúc thường đi với nỗi đau, mà tình yêu sẽ chỉ làm cho trái tim trở nên yếu đuối.
Sau mối tình đầu tiên, cô cũng làm quen với vài người nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu. Mọi người yêu đương để tìm sự đồng cảm, để tìm được người ở bên mình trong mọi hoàn cảnh. Thật ra đó đều là mong muốn tự nhiên của con người nhưng nó không phải thứ duy nhất tồn tại trên đời.
Cô cũng đã tự mình vượt qua những tháng ngày cô đơn, nhiều lúc có cảm giác một mình đang chống lại cả thế giới. Nhưng đổi lại cô có được sự tự do và sự mạnh mẽ không phải ai cũng làm được.
Nhiều người nói cô dại, đã là phụ nữ thì chẳng việc gì phải gồng mình lên như vậy. Mà cần yếu đuối một tí, làm nũng một tí thì mới khiến đàn ông họ yêu thương và muốn che chở. Còn cô không nhận bất cứ sự giúp đỡ của ai, cô cũng khước từ mọi lời đường mật, tán tỉnh vì cô thuộc tuýp người một mình cũng có thể mạnh mẽ.
Hơn nữa, cô cũng không muốn ở bên một người phải có lí do, càng không muốn khi người ta ra đi mình lại thêm một lần yếu đuối, gục ngã. Cô chấp nhận đánh đổi là những đêm dài cắn răng không cho tiếng khóc bật ra, là những ngày mệt mỏi cô cũng chẳng biết mình đang đi đâu, là mọi hoài bão ước mơ đành khép lại để bảo vệ bản thân trước những sóng gió cuộc đời.
Thật ra chẳng ai đủ mạnh mẽ để chịu nổi cô đơn nhưng người ta sẵn sàng cô đơn để bình yên trong tâm hồn. Cũng không phải tự nhiên mà một cô gái lại chọn mạnh mẽ đến mức bất cần như vậy. Là vì vẫn đang chờ, chờ một người có thể giúp mình gạt bỏ tất cả dựa vào họ để yếu đuối một lần.
Theo ilike.vn
Từ khi nào những nỗi đau trở nên bình thản? Lần đầu tiên tổn thương người ta sẽ đau đớn vô cùng tường chừng không thể vượt qua. Nhưng rồi những lần sau cũng là một nỗi đau ấy thì mọi thứ đã quen thuộc đến bình thản. Tháng 8 của những cơn mưa bất chợt - chẳng rõ là hạ hay đông cũng chẳng phải thu dìu dịu. Cái kiểu thời tiết...