Chỉ cần im lặng để quá khứ ngủ yên và nỗi đau tự lắng xuống
Những khi nhớ nhau ta hãy cứ lặng yên nhìn về quá khứ, lặng yên để hiện tại không bị xáo động và lặng yên để thấy rằng ta vẫn chưa hết yêu nhau.
Đi qua bao nhiêu sóng gió của yêu thương, giờ đây em chọn cách lặng yên để đương đầu với tất cả. Em biết, với cả hai trái tim đã chằng chịt những vết xước của đôi ta thì quên đi là điều không thể, thế nhưng ta sẽ tự khiến mình càng thêm đớn đau, khiến trái tim càng nhớ về nhau nhiều thêm khi cứ níu kéo một điều đã trở thành xưa cũ. Thôi thì cả hai ta nên chọn cách im lặng để sóng gió bão bùng cũng theo đó mà lắng xuống.
Đừng bảo rằng im lặng là ta đã quên nhau, mà đôi khi im lặng nghĩa là ta đang dành cho nhau một tình yêu thương đặc biệt hơn bao giờ hết. Có những điều không phải cứ nói ra thì đối phương mới hiểu và có những cảm xúc không phải cứ bộc lộ ra bằng những giọt nước mắt thổn thức hay những tiếng nấc nghẹn là sẽ nhanh chóng qua đi. Ta hãy chọn cho mình cách lặng im để đối diện với những điều cuộc đời này đã nhẫn tâm tạo ra mà dù có cố gắng đến đâu nhưng bản thân vẫn chẳng thể thay đổi được, để thôi quay cuồng, thôi đau đớn, để xoa dịu và để bình yên đến với con tim ta đang yếu mềm.
Anh hãy thôi tìm cách liên lạc với em, hãy thôi không nhờ gió, nhờ mây nhắn nhủ những yêu dấu, nhớ thương tới em nữa nhé! Em sợ giọng nói ấm áp ấy sẽ khiến mình động lòng, sợ những sợi nhớ sợi thương của anh sẽ khiến trái tim mình tan chảy. Khó khăn lắm em mới tự tạo cho con tim mình một lớp vỏ ngoài băng giá, vậy nên xin anh đừng tìm cách phá vỡ chúng, đừng khiến những giọt lệ yếu đuối giấu phía sau đôi mắt em phải tuôn trào.
Em cũng sẽ chẳng chạy đi tìm anh, sẽ thôi không còn gào thét tên anh trong những giấc chiêm bao đến không hẹn trước nữa. Dù em vẫn nhớ nhưng sẽ chẳng bao giờ khóc lóc gọi anh về, cũng sẽ thôi không dằn vặt bản thân vì tại sao lại bỏ qua tiếng gọi của con tim mà nghe theo lý trí. Em sẽ ngoan ngoãn lặng yên ru mình trong những nhớ thương anh đến khắc khoải, sẽ tự ve vuốt, tự xoa dịu những vết thương vẫn còn đang rỉ máu của trái tim mình.
Quá khứ sẽ chẳng bao giờ ngủ yên được nếu như một trong hai ta cứ cố tình đánh thức nó dậy. Có lẽ khi nhớ nhau ta không cần chạm tới quá khứ, chỉ cần nhớ rằng đã có một thời ta từng cùng nhau miệt mài vun đắp những giấc mơ yêu. Những khi nhớ nhau ta hãy cứ lặng yên nhìn về quá khứ, lặng yên để hiện tại không bị xáo động và lặng yên để thấy rằng ta vẫn chưa hết yêu nhau.
Dù ngày sau có ra sao thì em vẫn sẽ sống bằng một niềm tin rằng tình yêu của đôi mình là mãi mãi. Dù hai đứa chẳng thể đến được với nhau nhưng sẽ không bao giờ một trong hai phải là người cô độc, bởi bất cứ lúc nào ta cũng có tình yêu của người kia luôn sánh bước cùng mình.
Rồi sẽ có một ngày trong chuyến hành trình của cuộc đời ta tìm cho mình được những bến đỗ,
Video đang HOT
nhưng dù thế nào thì hãy luôn dành cho nhau một khoảng trời riêng, nhỏ thôi nhưng đủ rộng để mỗi khi ngột ngạt với hiện tại ta có thể bước vào nghỉ tạm, một góc trái tim nho nhỏ để những khi mỏi mệt ta có thể lặng lẽ tự ru mình bằng những ký ức xa xưa.
Bắt đầu từ bây giờ em sẽ lặng yên, để không khiến lòng anh ở nơi xa kia phải thêm một phen dậy sóng. Em sẽ lặng im để dọn chỗ cho những cảm xúc mang tên bình yên ghé đến. Đôi khi yêu đâu cần phải nói mà chỉ cần im lặng để quá khứ ngủ yên, để nỗi đau tự lắng xuống. Đôi khi yêu không cần phải nói mà chỉ cần im lặng để cho nửa kia biết rằng có một người lúc nào cũng mong cho họ được hạnh phúc. Bởi vậy nên từ bây giờ em sẽ im lặng và anh cũng vậy phải không?!
Theo Phununews
Nửa đêm tỉnh dậy tôi hốt hoảng khi thấy quần áo trên người mình biến mất còn chồng thì đang...
Nửa đêm tỉnh dậy tôi hốt hoảng khi thấy quần áo trên người mình biến mất còn chồng thì đang
Sau khi sinh con đầu lòng được 1 tuổi thì vợ chồng mình nhỡ kế hoạch. Lúc phát hiện ra thì mình đã bầu được hơn 7 tuần rồi. Lúc ấy mình hoang mang lắm vì con lớn đã là con gái rồi, đứa thứ 2 mà là gái nữa thì chắc chắn là mẹ chồng mình bắt bỏ.
Ngày đi siêu âm biết con là con gái mình buồn thiu, về nhà chồng cứ gặng hỏi mãi mình mới nói trong nước mắt: "Hôm trước mẹ bảo em nếu là con gái thì bỏ". Chẳng ngờ lão chồng mình quắc mắt lại. "Bỏ gì mà bỏ, trai hay gái cũng là con. Không bỏ gì cả, anh sẽ nói chuyện với mẹ. Vợ chồng mình đẻ vợ chồng mình nuôi cơ mà".
Dạo đó nhờ chồng mình làm cứng nên mẹ chồng không can thiệp được, nhưng bà quay sang ghét mình và cháu ra mặt. Chửa đứa lớn bà còn chăm bẵm con dâu, thi thoảng con mua đồ nọ thức kia cho ăn đến đứa thứ 2 thì tuyệt nhiên không. Bầu bí vượt mặt đi làm về vẫn tự đón con dọn dẹp cơm nước cho chồng. Chồng mình đi từ sáng đến tối ngoài công trình nên không giúp gì được.
Nhiều hôm đi làm về muộn nhờ bà đón hộ cháu ở nhà trẻ tư giúp mà bà cũng không nhận, bà bảo hầu chúng nó làm gì sau này có nhờ vả được gì đâu. Mình cũng chẳng nói gì chỉ gọi điện nhờ cô giáo đưa con về nhà giúp. Cũng trộm vía chửa đứa thứ 2 mình khỏe chứ nghén ngẩm như đứa đầu thì chắc chết.
Sát đến ngày đẻ thì chồng mình phải đi công trình, lúc đầu nói 2, 3 tháng là đổi cho người khác sau phát sinh kéo dài tới cả năm. Lúc đi chồng mình để vợ ở nhà cũng lo lắm nhưng mình cứ động viên anh là đã có bà nội rồi bà ngoại ở quê lên nữa. Chồng cũng biết bà nội giận vì việc đẻ con gái nhưng trước lúc đi anh vẫn qua nói với mẹ mình nhờ vả bà trông hộ vợ con lúc vợ đẻ. Bà chẳng nói chẳng rằng, chẳng biết bà có nghe hay không.
Mình chuẩn bị sinh thì mẹ đẻ lên, giúp còn mẹ chồng tuyệt nhiên không. Nhưng mẹ đẻ cũng chỉ ở được 1 tháng thì phải về quê gấp vì bố tôi ở quê phải cấp cứu vì tai biến, sau đó ông bị liệt nửa người bà phải ở nhà luôn. Lúc bà về cũng là lúc chồng gọi điện về báo có khi anh phải ở lại lâu hơn, để chồng yên tâm làm mình không dám nói mẹ đẻ đã về.
Từ hôm ấy 3 mẹ con tự chăm nhau. May con lớn gửi trẻ cũng gần nhà nên sáng mình dắt con ra cửa rồi nhờ chị hàng xóm cho đến lớp, chiều bác hàng xóm đi qua lại đón giúp về nhà để mẹ tắm rửa cho ăn. Mình ở nhà chăm con bé, con ngủ thì mẹ tranh thủ giặt giũ dọn dẹp. Vất vả khó khăn rồi cũng qua, con 6 tháng mình lại cho đi gửi trẻ để đi làm. Con lớn thì được ở nhà lâu hơn vì dạo đó có bà nội, con bé thì phải đi ngay vì bà không trông giúp. Suốt thời gian mình ở nhà chăm con bà chạy qua chạy lại được mươi lần, nhòm cháu một cái rồi lắc đầu ngao ngán đi về.
Mình cũng chẳng trách, chẳng than với chồng hay với bất cứ ai. Cũng có lẽ vì vất vả nên hồi đi làm trở lại mình gầy lắm. Đẻ 2 đứa, bụng chằng chịt vết rạn, lúc đó gầy cái bụng nhăn nhúm bùng nhùng nhìn phát kinh. Nhiều lúc soi gương cứ nghĩ chồng về nhìn thế này chắc ông ấy bỏ đi với con khác luôn.
May lúc chồng về thì mình có béo lên được tí, quần áo trang điểm vào thì nhìn cũng không đến nỗi nào nhưng khi lột đồ ra thì nản toàn tập. Ngực chảy dài như quả mướp, bụng rạn như dưa bở nhiều lần thay đồ cứ nhìn cái cơ thể mình mà ứa nước mắt.
Chồng mình đi đúng một năm thì về. Hóa ra cái anh lẽ ra thay chồng mình đi đợt sau thì anh ấy lại bị tai nạn ở công trường khác, thành ra chồng mình phải ở lại luôn. Lần này về anh bảo được ở nhà với vợ con lâu hơn. Về biết hoàn cảnh của 3 mẹ con như thế suốt buổi chiều ấy lão cứ nằm ôm vợ ôm con khóc như một đứa trẻ làm mình cũng khóc theo nhưng mà khóc vì hạnh phúc.
Về hôm trước hôm sau là lão phục vụ mẹ con mình ngay, chả để mình động chân động tay vào việc gì. Lần đầu tiên đi làm mình không phải chạy khi vừa bước chân ra khỏi văn phòng công ty để kịp về đón con đi chợ. Đã có chồng lo rồ mà, mình hí hửng lượn qua phố chọn một chiếc váy ngủ gợi cảm, định bụng tối nay có đêm vui vẻ bên chồng sau bao tháng ngày xa cách.
Tối ấy các con đã ngủ say, chồng còn lỉnh kỉnh vò qua đồ bẩn của con trước khi cho vào máy giặt mình bắt đầu thay cái váy mới mua hồi chiều. Lúc cởi đồ ra mình lại đứng bần thần trước gương, nhìn đi nhìn lại mình lại chẳng mặc cái váy ngủ ấy nữa. Mặc nguyên bộ ở nhà như mọi khi, cảm giác cơ thể mình mặc vào cái váy ấy sẽ làm xấu cả cái váy đi mất.
Leo lên giường ôm con rồi mình ngủ lúc nào không hay. Chả biết chồng lục ục gì mà mãi không thấy vào. Chắc là vắng nhà lâu nhìn cái gì cũng muốn mó tay vào sửa đây mà.
Thế nhưng đến nửa đêm, chợt mình thấy nhột như có ai chạm vào người, mình choàng mở mắt rồi hốt hoảng ngồi bật dậy. Mình như không tin vào mắt khi quần áo trên người đã biến mất hoàn toàn, sờ bên cạnh không thấy chồng đâu mình càng hoảng. Mãi khi chồng cất tiếng thì tim mình đã suýt ngừng đập.
- Anh đây, anh đang ngồi ở dưới giường nhìn em và con ngủ mà.
- Anh làm em hết hồn, mà sao quần áo trên người em lại biến mất tiêu đâu rồi?
- Anh cởi ra đấy, anh muốn được ngắm vợ anh thế này.
- Đẹp gì mà ngắm, đưa đồ cho em mặc đi.
Chồng chẳng đưa đồ mà leo lên giường ôm chặt lấy mình.
- Vợ vì anh vì các con mà vất vả nhiều rồi. Anh làm chồng mà để vợ khổ thế này anh thấy mình có lỗi quá. Khi tối anh thấy vợ cứ đứng bần thần trước gương nhìn ngắm cơ thể mình, anh sợ bước vào anh sẽ khóc trước vợ nên anh lại chạy ra nhà tắm. Từ giờ anh sẽ ở bên để chăm sóc cho vợ và các con, vợ chồng mình sẽ nuôi dưỡng các con nên người. Gái hay trai không quan trọng miễn là mình chăm lo cho con thật tốt là được vợ à.
Lúc đó đúng là mình chẳng thể nói thêm được lời nào nữa. Chỉ biết ôm chặt lấy chồng. Rồi lão lại thủ thỉ: "Cái váy đỏ đẹp lắm, để chồng mặc cho vợ nhé". Đúng là đời người phụ nữ chẳng mơ ước gì chỉ ước được gia đình như thế này thôi.
Theo Tinvn
Tôi lỡ yêu bạn thân của chồng sắp cưới... Anh mang đến cho tôi cảm giác lạ lẫm đầy thách thức và hứa hẹn. Tôi phải làm sao giữa sợi dây vô hình có thể đứt phăng bất cứ lúc nào. Tôi và Huy sắp cưới. Ảnh ọt, váy vủng cưới xin đã xong. Hai bên nội ngoại cũng hí hửng áo quần, phấn son ra mắt. Thế nhưng, tôi thấy lòng...