Chỉ cần bạn trai có ‘cái chữ’
Nó, 33 cái xuân xanh vèo trong chớp mắt đã biến nó thành “bà cô già” thực sự mà nó chưa bao giờ chấp nhận đó sự thật.
Bắt đầu lại sự nghiệp ở tuổi 28 khi quyết định đặt chân đến đất nước cờ hoa. Trải qua 5 năm bận rộn tới mức nó chẳng thèm quan tâm đến ai ngoài mục tiêu tương lai là nó phải làm được điều gì đó cho chính mình.
Trở thành một y tá, tuần làm 3 ngày và thời gian rảnh rỗi thực sự nó không tìm được niềm vui gì khác. Cũng từng hẹn hò với vài anh da trắng, nhưng không thể cảm nhận được sự lâu dài trong mối quan hệ mà nó mong muốn. Thế là nó quyết định tạm dừng các cuộc hẹn hò đó. Nó thực sự cảm nhận được sự khó khăn trong việc tìm kiếm một mối quan hệ mà nó mong muốn, và điều khó khăn nhất chính là một đối tượng mà nó thực sự không đặt tiêu chuẩn nào khác ngoài việc có “cái chữ”.
Cuộc sống xã hội và tuổi tác đã biến nó từ một đứa rất vui vẻ và hòa đồng thành một người trầm tính hơn nhưng vẫn vui tính khi cần. Bạn bè thường hay hỏi tại sao giờ vẫn chưa chịu lấy chồng? Bớt kén lại đi, hay về Việt Nam lấy một anh đi nếu bên đó khó kiếm quá. Nó cũng từng nghĩ tới điều này, nhưng cũng được gọi là từng trải nên nó hiểu được nỗi khó khăn của một người “không còn quá trẻ” phải bắt đầu lại sự nghiệp nơi xứ người. Và dĩ nhiên không phải ai cũng có đủ sự kiên trì để làm được điều đó. Sẽ có bao nhiêu áp lực khi họ từ bỏ mọi thứ họ đang có ở Việt Nam để làm lại từ đầu.
Nhưng hàng ngày nó vẫn gieo hy vọng là sẽ tìm được một anh IT chuyên ngành lập trình, hay một anh chàng làm về ngành y tế thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu anh ta đồng ý chịu đồng cam cộng khổ với nó thời gian đầu. Nó tin là nó có đủ khả năng để hỗ trợ anh cho đến khi cuộc sống của anh dần ổn định nơi xứ người.
Video đang HOT
Giới thiệu một chút về nó:
- Quá khứ là một đứa trẻ trung, ngoại hình đủ xinh xắn, khá là tốt tính, vui vẻ và hài hước.
- Hiện tại vẫn là một đứa ngoại hình không thay đổi nhiều, vẫn khá trẻ trung so với con số “tuổi băm vài lần”. Vẫn là crush của bao nhiêu thằng bạn dù tụi nó đã vợ con đuề huề.
- Một người rất là quan tâm đến người mình yêu, ghét các suy nghĩ đứng núi này trông núi nọ. Cho nên chỉ từng trải qua một cuộc tình thực sự trong 5 năm. Và rất tin tưởng vào tình yêu, nên chưa, không và sẽ không làm gì có lỗi với người mình yêu. Và hy vọng điều ngược lại.
- Có mong muốn nhận con nuôi nên không ngại nếu “ai đó” từng một lần đổ vỡ và có con riêng. Nó không nghĩ là mình có vấn đề gì về sức khỏe đâu, chỉ là khi làm việc cho bệnh viện nhi đồng, nó thấy xã hội có rất nhiều trẻ em cần một gia đình nên có suy nghĩ này thôi.
Tìm bạn trai có tâm, có tầm
Tôi là dân tỉnh lẻ lên thành phố, là một người cầu toàn, luôn muốn một cuộc sống hoàn hảo.
Sống với tâm niệm mong muốn vượt khó khăn, nâng tầm bản thân để hỗ trợ nhiều người.
Gia đình tôi thuần nông: Bố mẹ tôi cũng bươn trải tứ xứ làm nhiều nghề nhưng rồi khi tuổi đã xế chiều ông bà lại quây quần chăm bẵm khu vườn, trồng rau, nuôi gà. Nhà tôi có 2 chị em gái, chị tôi đã có gia đình. Bố tôi là con thứ trong gia đình, nhưng luôn mong muốn có một cậu con trai. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến, cô hàng xóm sinh cho bố một cậu bé. Thời gian trôi qua giờ cậu bé ấy cũng dần trưởng thành.
Tình cảm của bố mẹ tôi: Trong ký ức của mẹ hồi trước bố là người chủ động. Hồi đó, trong xóm có bao nhiêu thanh niên tìm đến mẹ. Nhưng rồi với sự quyết liệt của bố (nghe bảo bố phải tạo áp lực dữ lắm cho ông bà nội tôi) mới lấy được mẹ tôi về làm vợ. Trong ký ức đói khổ của tôi, bố mẹ vẫn yêu thương, chăm chỉ làm việc, san sẻ gánh nặng cho nhau. Hồi đó, trên những dẻo cao các ngọn núi mẹ chặt cây, bố gánh củi. Bố đi cày, mẹ gieo hạt. Bố bảo ngày đó bố yêu mẹ bởi "cái cằm duyên dáng". Bố mẹ yêu thương trải qua cả chặng đường dài vất vả.
Nhưng rồi biến cố đến: Một hôm cán bộ thôn gọi mẹ tôi sang nhà cô hàng xóm. Với những con người hào sảng, hiệp nghĩa họ kể mẹ nghe nhưng chi tiết đau lòng nhất mà một người vợ phải nghe. Lúc đó, tôi còn bé lắm, tôi thấy mẹ nằm vật vã giữa sân mà khóc lóc - đau khổ nghĩ về bố tôi, rồi lại nghĩ về cô hàng xóm thân thiết, rồi nghĩ về đứa bé, nghĩ về chị em tôi và đớn đau cho bản thân mẹ. Hôm đó đông lắm... có cả nhà ngoại tôi.
Kết quả biến cố: Bố tôi có một người con trai, chị em tôi có thêm cậu em, tôi giận bố làm mẹ phải khóc. Còn mẹ tôi là đau khổ nhất. Có lẽ ở lại mẹ không chịu đựng được nên mẹ đã quyết định đi làm ăn xa... Thời gian qua đi mẹ vẫn thường gửi tiền và quà về cho chúng tôi. Hồi đó, khó khăn đến nỗi muốn nghe điện thoại mẹ phải đánh xe lên bưu điện xã trực điện thoại. Những năm tháng mẹ đi làm xa chúng tôi ở nhà với bố. Bố đi xây, làm lúa, rồi rau cháo qua ngày. Hồi đó, cây đu đủ sau nhà nuôi sống chúng tôi. Hồi đó, nội giúp đỡ chúng tôi nhiều, cũng hồi đó ngoại coi thường bố tôi dữ lắm, biết sao được vì bố đã làm đau lòng con gái ngoại.
Những ánh sáng trong bóng tối: Diễn tiến đáng kể nhất đó là có lần mẹ gửi quà tết về, mẹ cũng gửi cho cậu em tôi một bộ đồ. Đó là món quà mẹ dành cho em. Nó thể hiện phần nào rằng có lẽ mẹ đã cảm thông, hiểu cho bố. Có lẽ mẹ đã một phần công nhận em. Từng đó thôi cũng đủ. Hồi đó, tôi không còn giận bố nữa, tôi biết nhà nào cũng có chuyện chỉ là mọi người có biết hay không, và việc bố có thêm con trai không làm giảm tình yêu thương mà bố dành cho chúng tôi. Tuy nhiên, những lần mua đồ, hoặc tết lì xì cho em thì chúng tôi đều tôn trọng hỏi ý kiến mẹ. Những lần mẹ cho em quà, tôi đưa em nhưng không quên dặn em cảm ơn mẹ và ra đường gặp nên chào hỏi mẹ. Giờ mẹ và cậu em tôi rất bình thường...
Tôi trưởng thành: Rồi tôi cũng lớn và đi học xa nhà cả ngàn cây số. Hồi đó tôi ngây thơ chỉ muốn xa làng quê, xa ruộng đồng và mơ về một miền đất hứa. Những ngày đầu tiên ở thành phố xa hoa, nhiều ánh đèn, xe cộ. Tôi nằm khóc một mình vì nhớ nhà...
Động lực: Trước khi đi học dượng của gì đã nói với tôi rằng đi xa mỗi lúc nhớ nhà hãy lấy sách ra đọc. Cấp ba học lực bình thường. Có lẽ vì đi xa nhớ nhà quá mà tôi học đỡ hơn một tý nhận được nhiều học bổng, nhờ thế mà đỡ bao nhiêu tiền. Tôi cũng làm thêm rất nhiều nghề nếu kể ra hai bàn tay chẳng đủ, nhờ vậy tôi học được nhiều kinh nghiệm sống thực tế.
Thực tại: Bố mẹ tôi vẫn sống chung với nhau, những lúc vui thì rất vui, nhưng lúc bố có hơi men hay có chuyện không vừa ý là bố mẹ tôi cũng hay cãi nhau. Đó là quan hệ giữa vợ chồng của bố mẹ tôi, còn chúng tôi vẫn là gia đình tràn tình yêu. Bố mẹ tôi vẫn rất yêu thương con, rể, cháu... Tôi luôn biết ơn về tình yêu vô điều kiện đó. Tôi đang làm nhân viên kinh doanh vì tôi thích nói chuyện với nhiều khách hàng. Khách hàng trả tiền và dạy miễn phí ta những bài học, tại sao không thích? Rất hay. Công việc này thu nhập không cao nhưng thời gian rất linh hoạt.
Tôi sẵn sàng: Tôi là con gái nhưng có lẽ muốn chứng tỏ cho bố thấy con gái cũng được việc nên tôi sẵn sàng xù lông nếu người ngoài xúc phạm hoặc làm ảnh hưởng không tốt đến gia đình tôi. Tôi sẵn sàng chống lại mấy bà hàng xóm khi đổ tội oan cho cậu em tôi. Tôi sẵn sàng chịu đựng những vất vả, khó khăn trong cuộc sống để không làm bố mẹ lo lắng.
Ưu điểm: Chịu khó, chăm chỉ, hiểu chuyện, chủ động và đúng hẹn.
Nhược điểm: Bị dị ứng mỹ phẩm nên ít khi trang điểm.
Tôi tìm kiếm: Một người biết tôn trọng những người thân của tôi, hòa đồng và xem gia đình tôi như gia đình ruột, về nhà ngoại là vui vẻ, không căng thẳng, một người có tâm, có tầm. Tôi viết những điều trên mong anh biết những khiếm khuyết, những tổn thương trong cuộc sống để thấu hiểu cho tôi và mong không lặp lại những điều đó để có được gia đình hạnh phúc. Với mong muốn được yêu thương, cùng chia sẻ, cùng trải qua những thăng trầm cuộc sống, có một mái nhà che chở, bình yên sau cánh cửa, có người để tôi mong chờ.
Trân trọng!
Cô gái đất võ hướng nội, thích trồng hoa Em hơi thấp bé nhẹ cân, chỉ cao 1,52 m, nặng 40 kg thôi, khuôn mặt cũng ưa nhìn chứ không quá xuất sắc. Em sinh ra ở vùng đất võ Bình Định, đã trải qua 28 nồi bánh chưng, công việc hiện tại làm kế toán (nhưng không khô khan nhé) ở TP HCM nhưng có dự định sinh sống và làm...