Chỉ cần anh ở bên, em thấy mình hạnh phúc đủ rồi
Em tin một ngày nào đó khi anh buông xuôi được tất cả, khi tình cảm hai đứa mình lớn dần lên, em sẽ là người hạnh phúc nhất, phải không anh.
ảnh minh họa
Em và anh quen nhau thật đặc biệt anh nhỉ. Qua lời giới thiệu anh và đứa bạn thân của em quen nhau và lần đầu tiên gặp mặt em là nhân vật phụ. Lúc ấy em chẳng nhớ anh đã hát những gì, chỉ nhớ là anh giật mic của em thôi. Và chắc anh cũng chẳng để ý tới em đâu nhỉ. Và thế nào qua những cmt trên fb em với anh nói chuyện nhiều hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn. Em thấy ở anh những điều gì đó rất thân quen. Em không ngần ngại kể cho anh nghe tất tần tật mọi chuyện của em. Lúc đó anh nói em thật ngốc anh nhỉ. Nhưng kệ, vì lúc ấy em quý anh, coi anh như một người bạn rồi.
Và chẳng hiểu sao ta yêu nhau. Em đã hạnh phúc biết bao khi khoe với mọi người về anh. Những tin nhắn yêu thương, những lời quan tâm ân cần, những cuộc điện thoại nói không hết chuyện. Em đã yêu anh nhiều hơn thì phải. Em đã từng nói với anh em chỉ cần tình yêu chúng mình vậy thôi, không cần nhiều hơn cũng đừng ít đi anh ạ. Rồi mình cứ yêu nhau như thế. Anh kể em nghe về câu chuyện tình yêu ba năm của anh, thật ngọt ngào, thật hạnh phúc. Em biết anh còn yêu người đó, nhớ người đó nhiều lắm, em hiểu được cảm giác của anh nên em không trách anh. Em vẫn cố gắng yêu thương anh từng ngày, hi vọng từng ngày qua đi anh sẽ bớt nhớ về người ta đi.
Những status anh viết, những lúc anh buồn anh tâm trạng em biết chứ. Nhưng anh chẳng chịu chải lòng mình ra nên em chẳng thể làm được gì cho anh. Thôi thì cứ để anh như vậy, nói ra anh sẽ bớt buồn hơn. Dù sao anh vẫn yêu thương em, quan tâm em. Như vậy là đủ rồi. Rồi một ngày cái status anh viết đập ngay vào mắt em. Người anh vẫn nhớ thương đi lấy chồng, anh buồn anh đau khổ, anh nói rất dài, có giọt nước mắt chợt rơi, có nỗi buồn thoáng nhẹ trên mặt cô gái trẻ. Em thấy thương anh nhiều quá. Giá mà em ở bên anh lúc ấy, em sẽ ngồi nghe anh tâm sự, em sẽ là bờ vai tựa vào, em sẽ chia sẻ nỗi đau ấy.
Video đang HOT
Anh à, anh đau em cũng đau không kém anh là bao đâu. Có những status em viết mà chưa một lần cho ai đọc anh ạ. Em sợ anh biết anh sẽ buồn hơn, em sợ gia đình em biết họ sẽ nghĩ không tốt về anh. Em muốn anh thật hoàn hảo trong mắt mọi người. Em thấy rằng thời gian này em cần bên anh, chia sẻ với anh, quan tâm anh dù cho anh luôn im lặng với anh. Em biết anh không muốn em buồn. Nhưng làm sao mà em không buồn được khi người em yêu đang đau đớn trong quá khứ như vậy chứ. Em vẫn cứ nhăn nhăn nhở nhở vậy đấy. Em chỉ muốn anh vui hơn một chút thôi. Tự dưng lúc ấy em đau bụng quá anh ạ, đau quặn thắt, đau muốn ngất đi ấy. Trong đầu em lúc ấy chỉ có anh thôi, cầm điện thoại đắn đo mãi mới dám gọi cho anh. Em biết lúc ấy anh rất lo cho em. Nhưng điều em mong là anh có thể bỏ tất cả để đến bên em lúc này. Nhưng hình như em đề cao mình quá thì phải.
Rồi em cố gắng bình tĩnh nói với anh rằng em đỡ rồi, em không còn đau nữa. Em không muốn anh phải thêm một gánh nặng là em. Nhưng tại sao hả anh. Có quá tàn nhẫn không khi anh nói em hãy đi tìm người khác. Em yêu anh mà, em muốn bên anh mà, tại sao bắt em phải quên anh, tại sao bắt em đi tìm ai đó. Em không muốn đâu anh à. Em chỉ cần anh thôi. Giá như chị ấy yêu anh, giá như chị ấy quay về bên anh em sẽ ra đi không một lời oán thán. Nhưng không phải vậy mà, tại sao không cho mình cơ hội được ở bên nhau, tại sao không chịu mở lòng ra với em chứ. Dù sao thì anh cũng đã từng gọi em một tiếng vợ mà.
Em không chịu đâu, em không muốn xa anh đâu. Dù cho em có phải chịu thiệt thòi những lúc anh nhớ người ta, dù cho có những lúc anh bực mình lớn tiếng với em, em có thể bỏ qua tất cả, chỉ cần để em ở bên anh, chia sẻ với anh, cùng anh bước tiếp trên con đường phía trước. Em sẽ làm tất cả để anh có thể vui trở lại. Em tin một ngày nào đó khi anh buông xuôi được tất cả, khi tình cảm hai đứa mình lớn dần lên, em sẽ là người hạnh phúc nhất, phải không anh. Vì thế em vẫn sẽ chờ, vẫn sẽ đợi, vẫn sẽ hi vọng anh ạ. Vì em yêu anh và em cần anh anh ạ. Chỉ vậy thôi
Theo blogtamsu
Lấy chồng kiểu... bất đắc dĩ
Bị chồng đánh vùi dập, hai bên má chị còn hằn nguyên những vết tay. Chị Hương khóc lặng vì quyết định sai lầm của mình. Quyết buông xuôi, lấy chồng theo kiểu... bất đắc dĩ đã khiến chị rơi vào cơn cùng cực.
Là người phụ nữ có nhan sắc bình thường và là người sống khá khép kín nên chị Hương (Thái Hà - Hà Nội) dù bước vào tuổi 30 vẫn chưa lập gia đình. Trước đây, chị cũng từng trải qua một cuộc tình nhưng bị phía gia đình nhà người yêu phản đối vì ít nói và mắt lúc nào cũng ươn ướt buồn. Kể từ đó, chị Hương vốn đã tự ti vào bản thân lại càng thêm phần mặc cảm. Chị không đủ dũng khí để gặp gỡ ai. Tuổi xuân cứ thế trôi qua, bố mẹ chị thì ngày thêm nóng ruột bởi con gái từ năm này sang năm khác cứ lặng lẽ từ nhà về cơ quan rồi lại từ cơ quan về nhà. "Ngay cả ngày thứ bảy và chủ nhật nó cũng không đi đâu. Chỉ quanh quẩn ở nhà tập tành nấu món nọ món kia" - bác Lan (mẹ chị Hương) cho biết.
Thấy con gái cũng đâu đến nỗi nào mà phải chịu cảnh độc thân, cô quạnh, bác Lan nhờ người mai mối. Nhưng rồi sự rụt rè, mặc cảm của chị Hương khiến chị hễ gặp người đàn ông nào cũng chỉ biết xoắn tay vào nhau, cúi đầu không nói gì. "Có vài cậu thanh niên đến tìm hiểu nhưng với cái kiểu hỏi gì đáp nấy, mặt lúc nào cũng cúi xuống khiến cho ai cũng chán nản, đến một lần là đi luôn. Nhiều khi tôi phát cáu vì bộ dạng của nó" - bác Lan thở dài, kể.
Thế rồi khi càng nhiều tuổi, bạn bè chị Hương lần lượt lên xe hoa và đã có con bế con bồng. Nhìn lại bản thân, thấm thía nỗi cô quạnh và thèm muốn có được một gia đình, thèm có một đứa con để chăm sóc yêu thương. Mặt khác chị cũng thấy ý kiến của mẹ nói trong lúc đã hoàn toàn bất lực hết cách với chị "Cô quạnh cả đời, bố mẹ có sống mãi với mày được đâu. Anh em ai lo phận ấy. Cứ phải lấy chồng rồi có con. Sau này mới có đứa chăm sóc" cũng có lý. Vậy nên chị nảy sinh ý nghĩ thôi thì ai đến tìm hiểu và hỏi cưới chị sẽ đồng ý. Yêu thương thì sống, không thì Ly hôn. "Ý định tặc lưỡi lấy chồng rồi sinh con bắt đầu nảy sinh khi tôi nghe mẹ chán ngán nói với mình như thế. Sau một thời gian suy nghĩ tôi bảo với mẹ mình rằng, giờ có ai đến tìm hiểu, đồng ý cưới là con sẽ cưới luôn" - chị Hương tâm sự.
Dẫu đưa ra quyết định liều lĩnh là thế nhưng chị Hương vẫn y vọng gặp được một người đàn ông tốt, đủ để chị thấy không quá thất vọng và chán nản đến mức phải ôm con về nhà mẹ đẻ như ý định vốn có trong đầu. "Điển hình của cuộc hôn nhân không tình yêu ban đầu mà vẫn hạnh phúc về sau chính là cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi. Dẫu tương lai của mình tôi không hy vọng hoàn toạn được giống bố mẹ mình nhưng vẫn phấp phỏng cầu mong một người đàn ông đối xử tử tế với vợ con là được..." - chị Hương nói.
Chị Hương đã phải hối hận vì quyết định "nhắm mắt đưa chân", lấy chồng vì... bất đắc dĩ (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, mong muốn và hi vọng của chị vỡ vụn khi chị về làm vợ người đàn ông đã từng một lần kết hôn. Nhìn con gái bị đánh hằn đỏ hai bên má, bác Lan chua xót kể: "Cách đây 4 tháng, anh ta được một người hàng xóm dẫn tới nhà tôi. Ngay hôm đầu đến nhà, anh ta cũng đã thẳng thắn nói về chuyện quá khứ đã có vợ và đã ly hôn. Anh ta bảo giờ chỉ mong ổn định cuộc sống, có một người vợ để chia sẻ và đồng thời có thể làm mẹ của con anh ta. Nhìn anh ta đĩnh đạc, đứng đắn, hơn thế chúng tôi cũng nghĩ rằng con gái mình giờ cũng khó mà kén chọn. Chính vì quá mong muốn cô con gái lấy chồng nên tôi đã không còn tỉnh táo... Thế nên sau gần một tháng hai đứa gặp gỡ, tôi đồng ý cho chúng kết hôn. Nào ngờ ngày tôi đồng ý cũng chính là ngày tôi đẩy con mình vào bể khổ".
Về phần chị Hương, vì đã xác định rõ mục tiêu "kết hôn ngay khi có người hỏi cưới", thế nên chị cũng nhanh chóng xuôi theo lời cầu hôn của người đàn ông kia và sự sắp xếp của bố mẹ. Đám cưới diễn ra chóng vánh. Chị Hương kể lại: "Ngày tôi theo người đàn ông đó bước chân lên xe hoa, tôi nhớ rất rõ cảm giác chới với và có phần nào đó lo sợ của mình. Lúc đó tôi mới bắt đầu nghĩ đến cảnh mình sẽ ra sao nếu lấy phải người đàn ông tệ bạc, vũ phu và anh ta không thể yêu thương mình theo thời gian... Và sự lo lắng đó của tôi đã không phải đợi quá lâu".
Sau khi chị Hương về nhà chồng được hai tháng, quan hệ vợ chồng đều đặn, ngấp ngóng chờ đợi tin vui đến. "Tôi mong ngóng mình có thai đến mức mua sẵn cả tá que thử thai để sẵn trong ngăn tủ. Thế nhưng càng đợi, càng không thấy biến chuyển gì. Sợ mình có vấn đề khi kết hôn muộn, tôi đến bệnh viện khám. Kết quả bình thường. Khi tôi về nói với chồng thì anh ta nói rằng &'Con có rồi đấy, lo chăm cho tốt đi. Chuyện đó sau này tính'. Lúc đó tôi không hiểu ý của anh ta lắm. Bản thân tôi vẫn chăm sóc và yêu quý con riêng của anh ấy" - chị Hương kể lại.
Rồi mọi chuyện bung bét, chị lĩnh hàng chục cái tát của chồng khi "Cuối tháng trước, vì nóng lòng muốn sinh một đứa con nên tôi giục chồng đi khám. Sau khi ù ờ không được thì anh ta nổi khùng và bảo với tôi rằng đã thắt ống dẫn tinh. Anh ta không có ý định có con nữa. Vì quá sốc trước sự hoạch định có chủ đích lừa gạt tôi của anh ta nên mấy ngày sau đó, tâm trí tôi rối bời bất ổn, tôi lơ là việc nhà, tôi quên đón con trai anh ta ở trường. Khi anh ta đón con ở trường về, anh ta đánh đập tôi, anh ta bảo rằng hóa ra tôi cũng chỉ là cái thứ mang ý nghĩa là giống cái, chỉ thích đẻ..." - chị Hương xót xa kể.
Bị chồng đánh vùi dập, hai bên má chị còn hằn nguyên những vết tay, chị Hương bỏ chạy trong đêm về nhà bố mẹ đẻ. Ngồi kể lại sự việc, chị Hương khóc lặng vì quyết định sai lầm của mình. Chị cho biết dù xuất phát ban đầu là buông xuôi, lấy chồng theo kiểu... bất đắc dĩ nhưng chị đã thực tâm vun vén cho gia đình và chăm sóc con chồng chu đáo. Nhưng rồi mọi chuyện đã đẩy chị rơi vào cơn cùng cực khi chị muốn thực hiện thiên chức của người phụ nữ là được làm mẹ...
Theo Trí Thức Trẻ
Tôi tin, chỉ cần còn yêu sẽ tìm cách quay về! Nếu như người ta muốn, người ta sẽ tìm cách còn không muốn họ sẽ tìm lý do... Và người tôi yêu đã tìm cách để được ở bên tôi... Vào thu rồi phải không anh? Anh còn nhớ cái ngày chúng ta xa nhau không đó cũng là một ngày mùa thu? Thấm thoát cũng được gần một năm rồi anh nhỉ?...