Chỉ cần anh độc thân
Quê em ở một tỉnh giáp ranh TP HCM, xuất thân nhà nông với tuổi thơ thiếu thốn về vật chất nhưng đầy ắp tình yêu thương của gia đình.
Em chọn học tập để có tri thức lập thân, lo cho gia đình đủ đầy hơn. Sau thời gian phấn đấu, em có nghề nghiệp ổn định với vị trí quản lý, lo cho các em có gia đình riêng, lo cho mình được chốn về tại TP HCM.
Em cao hơn 1,6 m một chút, dáng người cân đối, được nhiều người nhận xét có khuôn mặt ưa nhìn. Em dễ tạo thiện cảm với người khác, biết quan tâm, chia sẻ, có một tí hài hước, rất yêu trẻ và thích được chăm sóc người thân. Sau giờ làm, em thường nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, chăm mấy cây hoa, đọc sách, xem phim; thỉnh thoảng đi la cà với bạn bè, dẫn nhân viên đi ăn; cuồi tuần thì về quê chơi với cháu; vài tháng đi du lịch cùng cô bạn thân. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, rồi em nhận ra hạnh phúc sẽ trọn vẹn hơn khi có anh chia sẻ vui buồn, bầu bạn cùng.
Video đang HOT
Nhược điểm: em có tuổi nên chỉ có thể sinh cho anh một con thôi (cười). Công việc của em đôi khi bận rộn nên những lúc như vậy sẽ ít thời gian cho anh, em đang sắp xếp để khi lập gia đình việc này hạn chế lại. Thêm nữa em hay nhõng nhẽo với người mình thương, nhưng em sẽ chỉ anh cách “trị” nhé.
Em không đánh giá người khác qua vẻ ngoài, địa vị hay số tiền họ có mà qua cách họ đối xử với người thân, bạn bè, những hoàn cảnh bất hạnh họ gặp. Vì vậy, khi tìm hiểu ai đó em nghĩ mình cần có thời gian và đi theo một trình tự nhất định, nên người nóng vội sẽ không phù hợp với em. Em từng đưa ra một số tiêu chuẩn cho người thương của mình như chung thủy, tâm lý, biết quan tâm, chia sẻ, có trách nhiệm với lựa chọn của mình, và xem trọng tình cảm gia đình như em nhưng rồi em cũng nhận ra chỉ cần trái tim rung động thì mọi tiêu chuẩn đều trở thành vô nghĩa. Chỉ cần anh đang độc thân (có thể ly dị nhưng phải rõ ràng với người cũ) và nghiêm túc mong muốn tìm người đồng hành cùng mình trong quãng đời còn lại như em thì hãy gửi thư cho em nhé. Mong chờ thư anh.
Sao chẳng ai yêu tôi
Tôi gần 30 tuổi. Gần đây, tôi luôn có suy nghĩ tiêu cực, không biết chia sẻ cùng ai, cũng không tự thoát ra được.
Cuộc sống của tôi không quá trắc trở nhưng cũng không hoàn toàn suôn sẻ. Gia đình tôi không giàu nhưng không thiếu thốn, khó khăn. Tôi không phải thiên tài nhưng với sự nỗ lực không ngừng, tôi vẫn vào được trường chuyên và sau đó là làm việc ở một công ty đa quốc gia. Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn cố gắng, phấn đấu không ngừng, chưa bao giờ lười biếng, ỷ lại.
Tuy nhiên, tôi đang chán nản với mọi thứ xung quanh mình, với công việc và chính mình. Tôi luôn nhìn bạn bè quanh mình, họ rất thành đạt, được mời vào những vị trí tốt, lương cao. Tôi vui mừng cho họ nhưng hoài nghi chính mình. Công việc của tôi không tệ, có thể nói là rất tốt, nhưng tôi luôn cho rằng mình không giỏi, nếu không vì may mắn đúng thời cơ, có lẽ đã không có được vị trí này.
Tôi từng đi phỏng vấn nhiều nơi nhưng đều thất bại ở vòng cuối khi gặp trực tiếp sếp, tôi luôn tự hỏi vì sao. Có lẽ vì thế, tôi luôn cho rằng mình không có khả năng cạnh tranh hoặc không tạo được thiện cảm.
Trước đây, tôi từng làm ở chỗ mà sếp luôn giao cho tôi nhiều việc nhưng lương thấp hơn người khác, và dù ai làm sai, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm. Từ đó tôi luôn có suy nghĩ nhất định mình có vấn đề nên mới gặp bất công như vậy. Công việc hiện tại thực sự là việc mà tôi mơ ước và phải nỗ lực rất nhiều để có vị trí này.
Tuy vậy, khối lượng công việc được giao ngày một nhiều do tình hình kinh tế thay đổi, tôi và đồng nghiệp phải làm việc suốt 12-15 tiếng một ngày, kể cả cuối tuần. Tôi bỗng không còn hứng thú với công việc, cảm thấy mỗi sáng thức dậy đều mệt mỏi, không muốn cố gắng nữa. Với cảm xúc đó, tôi luôn cho rằng bản thân thật hèn, thiếu ý chí, không dám đương đầu với khó khăn, vất vả. Trong khi bao người thất nghiệp mùa dịch, tôi thật tồi tệ khi muốn buông xuôi, lẽ ra tôi phải biết ơn vì vẫn còn thu nhập.
Tôi chưa bao giờ có người yêu. Ngoại hình tôi bình thường, hiền lành. Nhưng khi người xung quanh tôi đều yêu, chia tay, lại yêu người khác rồi kết hôn thì tôi vẫn luôn cô đơn. Có lẽ nhiều người sẽ nói đừng kén chọn, nhưng thật sự tôi chưa từng có ai bày tỏ, nói gì đến kén chọn. Bạn tôi từng giới thiệu bạn trai cho tôi nhưng gặp một lần rồi thôi. Tôi ăn nói lịch sự, không tọc mạch chuyện lương, thưởng hay chuyện cá nhân nhưng cũng chẳng đến đâu.
Tôi không biết mình chưa đủ tốt ở đâu. Tôi cũng muốn có người thương mình, làm chỗ dựa tinh thần nhưng vẫn luôn cô đơn. Tôi rất muốn biết tại sao mình chưa tìm thấy hạnh phúc, liệu tôi có tìm thấy hay không? Sao nhiều người quá dễ dàng tìm thấy người yêu họ, còn tôi chẳng có một ai?
Tôi biết phải lạc quan, nhưng sao khó quá, mãi vẫn không thể thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực về chính mình. Mấy ngày qua, tôi luôn nghĩ tại sao mình được sinh ra; tại sao phải đấu tranh để tồn tại ở thế giới này; có phải tôi quá đáng ghét nên không thể có người yêu; phải chăng tôi đòi hỏi quá nhiều hơn những gì mình xứng đáng? Chẳng lẽ tôi chỉ xứng đáng nhận những khó khăn, vất vả mà không đáng có một người nào khác ngoài cha mẹ yêu thương?
Tôi hoảng hốt nhận ra mình không còn thấy vui với bất kỳ điều gì dù vẫn cười. Tôi cười như thói quen chứ không thật sự vui vẻ. Tôi không thích hàng hiệu hay du lịch. Tôi không biết mình kiếm tiền để làm gì. Mỗi ngày đều giống hệt nhau và tôi cứ sống như một cỗ máy không có niềm vui. Tôi thấy chán ghét chính mình. Tôi kể lên đây để được nhẹ lòng và mong chuyên gia tư vấn, quý độc giả góp ý. Tôi xin cảm ơn.
Các thanh niên nên tránh càng xa càng tốt các em gái "trà xanh" Xưa nay, "tuesday" vẫn được biết đến là cụm từ dành cho những kẻ chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Tất nhiên, thế lực "con giáp thứ 13" luôn có hàng ngàn chiêu trò để lấy lòng nam nhân và đánh bật đối thủ một cách nhanh chóng. Thế nhưng bạn có biết, "tuesday chủng mới" ngày nay còn đáng...