Chị!
Nhớ hôm đi làm về, chạy ngang qua chỗ chị đứng, tôi cố tình chạy thật chậm vì thấy một người đàn ông đang nói chuyện to nhỏ gì đó với chị, và chị lắc đầu, hình như đó là cuộc gạ giá không thành.
Tự nhủ rằng chắc chị có nỗi khổ gì đấy? Chắc chị… Và trong tôi cũng có nhiều lần “chắc chị…” để tự giúp chị biện minh cho suy nghĩ của tôi rằng chị cần tiền để trang trải
Tôi vẫn gọi người phụ nữ ấy là chị, dù tôi không biết chính xác chị bao nhiêu tuổi và nhất là tôi cũng chẳng biết chị tên gì.
Tôi lên Sài Gòn học và làm việc đến nay cũng đã bước sang năm thứ 7, cũng đồng nghĩa với chừng ấy thời gian tôi biết chị. Chỉ là tôi biết chị, chứ chị thì chẳng hề biết tôi là ai trong dòng người đông đúc qua lại.
Những ngày đầu tiên bỡ ngỡ xa nhà, chẳng hiểu sao cứ đi ngang con đường gần nhà trọ, tôi lại thấy chị, chỉ luôn luôn thấy chị tại duy nhất nơi đoạn đường đấy. Hôm thì chị đứng bên đây đường trước một cửa hàng đã đóng cửa tắt đèn bên cạnh một cửa hàng thức ăn nhanh nhộn nhịp người ra vào. Hôm khác thì tôi lại thấy chị đứng bên kia đường, dưới gốc cây. Dù là bên đây hay bên kia đường thì chị vẫn luôn lặng lẽ dù cho xung quanh ồn ào tiếng nói, ồn ào xe chạy…
Video đang HOT
Sự lặng lẽ của chị chính là điều mà làm tôi luôn ấn tượng và phải nhìn thấy chị, chị lặng lẽ đôi khi trầm ngâm cúi đầu đến vô hồn. Mái tóc chị dài và đen, luôn được chị chải chuốt kĩ lưỡng để buông thả trên vai nữ tính và dịu dàng. Khuôn mặt chị không tô điểm phấn son, có lần tôi cố gắng đi thật gần chỗ chị đứng để nhìn thật kỹ lưỡng khuôn mặt chị, dưới ánh đèn hắt ra từ cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh, khuôn mặt chị dễ nhìn, ấn tượng với tôi là cặp mắt đẹp nhưng rất buồn, tôi chắc chắn rằng, chị đứng đấy nhưng chưa bao giờ tôi thấy được nụ cười của chị.
Như tạo thành một thói quen, cứ đi ngang con đường đấy, tôi lại kiếm tìm dáng đứng của chị. Hôm thì có chị, hôm thì không. Có thấy hay không thấy chị thì tôi vẫn tự đặt ra những câu hỏi trong đầu mà chẳng cần câu trả lời của ai, kể cả chị “sao chị lại đứng đấy” hay “sao hôm nay lại không thấy chị”… rồi tự cười ý nhị mong chị thật ổn. Ít ra là nhìn thấy lại chị sau những hôm vắng mặt trên chỗ đứng đấy, thật lạ, tôi lại cho phép bản thân thở phào nhẹ nhõm, chị không sao!
Sau này lớn hơn, hiểu biết hơn trong cuộc sống thì tôi mới biết chị làm gì và tại sao chị lại đứng đấy. Ừ thì, chị đang làm một cái “nghề” mà xã hội chưa bao giờ coi trọng dù cho ngày xưa hay bây giờ thì vẫn vậy. Tôi nhớ hôm đi làm về, chạy ngang qua chỗ chị đứng, tôi cố tình chạy thật chậm vì tôi thấy có một người đàn ông đang nói chuyện to nhỏ gì đó với chị, thoáng nhìn thấy chị căng thẳng và chị lắc đầu, hình như đó là cuộc gạ giá không thành. Sau cái lắc đầu của chị, người đàn ông rồ ga chạy thẳng, chị lại đứng đấy rồi cúi đầu, rồi kiếm tìm những điều khác đầy hy vọng hay tự phá hủy chính mình???
Có nhiều lần, tôi muốn bạo gan đến nói chuyện với chị, nhưng sự bao gan trong suy nghĩ không đủ sức mạnh hối thúc sự bạo gan trong bước chân của tôi, tôi lại thụt lùi hoặc lướt nhanh qua chị như bao nhiêu người khác đang đi trên đường và thật ra tại tôi cũng có những định kiến dành cho chị.
Tự nhủ rằng chắc chị có nỗi khổ gì đấy? Chắc chị… Và trong tôi cũng có nhiều lần “chắc chị…” để tự giúp chị biện minh cho suy nghĩ của tôi rằng chị cần tiền để trang trải cho nhiều thứ của cuộc sống nơi phố thị ồn ào, đông đúc. Đôi lần, tôi tự vẽ ra cảnh của đời chị, tôi cố ý đặt chị vào những hoàn cảnh thật khó khăn như mẹ ốm, con đau, nợ chồng chất… Vì chưa bao giờ tôi thấy chị mặc váy ngắn, quần áo mang tính thiếu vải như những gì tôi được nghe và biết về những “đồng nghiệp” của chị thường sử dụng, chị vẫn quần dài tối màu, áo thun…
Dù có bao nhiêu lần trong suy nghĩ dành cho chị những sự tử tế thì cũng không thoát khỏi những lần tôi cũng lên án chị, lên án cái “nghề” mà chị đang làm với nhiều điều trách móc dành cho chị, sao chị không đi làm một việc gì khác, xã hội dù có khắc nghiệt đến mấy thì cũng không đến nỗi quá khó khăn để cho chị tìm được một công việc tử tế. Tại sao? Tại sao vậy chị?
Thôi thì, sinh ra mỗi người có một hình hài, chị được hình hài trọn vẹn còn tương lai thì do chị tự vẽ nên bằng những bước tự dấn thân, cố gắng và mong chị bình yên!
Theo Eva
Tâm sự của chàng 'trâu già' thích 'cỏ non'
Anh lơ đi khi em ngang qua, cố tình xem em như không hiện diện quanh đây. Anh sợ lại yêu thêm một lần nữa, rồi đau thêm lần nữa.
Gửi em!
Em là cô gái đôi mươi, còn anh vừa bước qua tuổi của một lão già (40 tuôi), tóc bạc da nhăn, làm gì được như mấy anh con trai đôi mươi thanh niên, vậy mà không biết sao em lại yêu một ông già như anh. Mình cách nhau đâu sơ sơ hơn 20 tuổi, cuộc đời em còn dài còn của anh thì...
Khi em bằng tuổi anh bây giờ có khi anh đã là ông đầu bạc lú lẫn. Ngày rồi ngày qua đi, liệu rằng em có còn yêu anh như lời em nói bây giờ? Cuộc đời vô thường lắm, đâu biết được mình còn bên nhau bao lâu. Anh đã sống hơn nửa đời người, những người phụ nữ từng đi qua đời anh, họ từng hứa hẹn, từng say đắm trong vòng tay anh rồi từng người rời bỏ, chỉ còn lại riêng anh, đơn độc bước đi.
Ảnh minh họa
Giữa màn đêm vắng, nỗi cô đơn bao bọc lấy anh, từng ký ức ùa về, nỗi đau tê tái đến nát lòng, nhói buốt như một thứ bùa chú trù yếm vĩnh hằng lên tâm trí, không thể bôi xóa. Khi vết thương vừa liền da, khi thời gian phủ lên quá khứ và ký ức ngày cũ là một lớp bụi dày thì anh gặp em.
Em là cô gái ai gặp cũng phải yêu, em dịu dàng đằm thắm lại ngây ngô tinh nghịch, giản dị mộc mạc nhưng kiêu sa đài các. Trái tim chai sạn của anh bắt đầu dấy lên những nhịp lỗi, lý trí anh ngay tức khắc lên tiếng: 'Này lão trâu già, đừng có thấy cỏ non mà ham hố'.
Anh không dám nhìn em nữa, không dám cười khi em đi ngang qua, không dám xem facebook, zalo... tất tần tật trang cá nhân của em. Anh lơ đi khi em ngang qua, cố tình xem em như không hiện diện quanh đây, hoặc anh cười đùa thân mật với những cô gái khác.
Anh sợ lại yêu thêm một lần nữa, rồi đau thêm lần nữa. Anh đã già, không muốn mộng mơ, không muốn lo nghĩ, không muốn mình ngã nhoài trước khốn cùng và nghiệt ngã của tình yêu một lần nào nữa. Mà cuộc đời đâu có như ý mình muốn, đâu phải cứ nói không yêu là xong.
Sự dịu dàng, nét ngây thơ, sự chân thành và những giọt nước mắt khi em nói nhớ anh và cả lần em ôm anh thật chặt từ phía sau lưng, điều đó làm anh đã phản bội lại lý trí, anh đã để cho trái tim mình tự do. Và anh yêu em, nhiều đến nỗi anh không biết là bao nhiêu.
Theo VNE
Tôi cố tình có con để được thay thế vị trí của vợ anh Trái ngược với suy nghĩ của tôi rằng anh sẽ vui mừng thì anh chỉ bảo tôi đừng bỏ vì thai đã lớn, anh sẽ có trách nhiệm nhưng không thể bỏ vợ con. Tôi 26 tuổi, xinh đẹp, cá tính. Anh hơn tôi 18 tuổi. Chúng tôi học cùng lớp cao học hơn 2 năm nay. Ấn tượng đầu tiên về anh...