“Chết” vì …chiếc áo voan mỏng manh
Người ta có thể hối hận vì đã nói dối, vì đã gây ra đổ vỡ và đau khổ nhưng chẳng khi nào hối hận vì đã yêu. Tôi cũng đã yêu hết mình, đâm đầu vào yêu em mù quáng đến mức quên cả bản thân và gia đình.
Ảnh minh họa
Lần đầu tiên gặp em tôi đã bị hút hồn bởi vòng 1 căng tròn phập phồng sau chiếc áo voan mỏng manh. Cái lạnh cắt da, cắt thịt của Đà Lạt càng làm cho sự hớ hênh trong trang phục của em quyến rũ đối với con mắt thèm thuồng của gã đàn ông si tình như tôi. Trái tim tôi đã tê dại khi bắt gặp ánh mắt của em cũng đang nhìn tôi đầy nồng nàn và nóng bỏng. Và khi “tình trong như đã mặt ngoài còn e” tôi đã bắt đầu câu chuyện làm quen với em bằng vài ba câu xã giao và mời em đi hóng gió. Em đáp lại tôi bằng nụ cười đầy quyến rũ khiến hồn tôi ngây ngất.
Nghe em thỏ thẻ bằng giọng Huế ngọt lịm khi kể về cuộc sống sinh viên thiếu thốn phải đi làm thêm ở quán bar để có tiền trang trải cuộc sống và tiền học thêm mà lòng tôi ngậm ngùi, thương thương.
Thế là chỉ trong mấy ngày ở Đà lạt tôi đã có những kỷ niệm thật ngọt ngào cùng em, chúng tôi cùng tản bộ bên Hồ Xuân Hương, cùng nhâm nhi tách cafe trong quán Thủy Tạ, cùng sánh bước bên nhau đi thung lũng Tình yêu, đồi Mộng Mơ và khi màn đêm buông xuống cùng hú hí trong khách sạn Palas tráng lệ. Mùi thơn của da thịt em quyện chặt trong mùi nước hoa đắt tiền, cho tôi cái cảm giác được ngụp lặn khi khám phá cơ thể em. Em đã đem đến cho tôi cảm giác đê mê, tuyệt diệu mà vợ tôi chưa khi nào làm được điều đó.
Sau chuyến công tác ngắn ngủi ở phố núi, tôi như lột xác trở thành một con người khác. Hàng ngày viện ra đủ mọi lý do để tôi trốn tránh thời gian bên vợ con và thoái thác trách nhiệm làm chồng, làm cha của mình. Những bữa cơm gia đình cũng dần thưa vắng đối với tôi. Thay vào đó tôi hay khóa mình trong phòng làm việc để tán chuyện với em và thi thoảng có khi nhớ em quá tôi lại gọi cho em xuống Sài Gòn.
Video đang HOT
Yêu em, tôi giống như một chàng trai bồng bột mới bước vào ngưỡng cửa của tình yêu, đầu óc tôi quay cuồng trong thiên đường tình ái, bóng hình gợi cảm của em như có ma lực mê hoặc tôi ghê gớm. Tôi chu cấp cho em tất cả, không tiếc thứ gì chỉ để mua vui một vài giây phúc, chỉ để người đẹp ban phát cho tôi giây phút hạnh phúc khi được quấn lấy em.
Đôi lúc tôi không hiểu mình yêu em hay tất cả chỉ là dục vọng, là để thỏa mãn sự đói khát sau một thời gian dài ở với vợ mà không có cảm giác. Bản thân tôi chứa đựng đầy rẫy mâu thuẫn, khi lý trí và con tim tôi không thể trở thành một thể thống nhất. Lý trí tôi nói hãy rời xa cám dỗ của tình trường đầy hỉ nộ ái ố để trở về với gia đình, chăm lo, vun đắp, gìn giữ cho tổ ấm bé nhỏ, nhưng trái tim tôi thì như ngây dại khi nghĩ tới việc phải rời xa em- người con gái bốc lửa, gợi tình, có thể hâm nóng bất kỳ trái tim nào dù là người đàn ông có trái tim băng giá.
Tôi biết yêu em là tội lỗi, nhưng tôi lại tự ngụy biện cho việc làm sai trái đó của mình. Việc qua lại với em tôi đã rất sòng phẳng “bóc bánh trả tiền”, chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý, chỉ là để giải quyết cái bản năng của một thằng đàn ông thiếu thốn. Bởi chưa khi nào trong suy nghĩ của tôi lại có ý nghĩ sẽ đánh đổi hạnh phúc gia đình để lấy em, chưa khi nào tôi có suy nghĩ sẽ ly dị vợ để đến với em. Nhưng tôi không ý thức được rằng những phút giây lên tiên bên người tình bé bỏng lại là ngọn nguồn thiêu hủy chính bản thân tôi, chính tổ ấm của gia đình tôi.
Chẳng có giấy nào bọc được lửa, cũng như chẳng có sự thật nào giấu mãi trong lớp vỏ bọc của thời gian. Người yêu bé bỏng của tôi do chán cảnh sống “già nhân ngãi non vợ chồng” đã thẳng thừng điện thoại và còn tìm đến nhà tôi thông báo cho vợ tôi về mối quan hệ bất chính giữa tôi với em. Tôi đắng lòng trước sự thật bị phơi bày mà không thể ngụy biện cho hành động của mình, còn vợ tôi vì sốc quá đã ngất lịm đi.
Đã một tuần trôi qua tôi như một kẻ tội đồ đang phải sống trong tâm trạng dằn vặt, day dứt và hối hận. Mặc dù vẫn có em bên cạnh nhưng sao lòng tôi thấy nguội lạnh, tôi thèm quá một bữa cơm gia đình có vợ con và đầy ắp tiếng cười yêu thương. Giá mà có cơ hội để tôi được làm lại từ đầu?
Theo Vietnamnet
Có lẽ ngay từ đầu tôi đã gặp sai lầm...
"Em đừng có cãi nhau với mẹ nữa được không? Anh mệt lắm rồi". Đạt chỉ nói đúng bấy nhiêu rồi cúp máy. Tôi giật mình. Tôi cãi nhau gì với mẹ anh? Buổi sáng tôi rời khỏi nhà khi bà đi tập thể dục chưa về. Còn tối hôm trước thì bà kiếm chuyện chứ đâu phải tôi gây gổ?
Ngay từ khi mới yêu Đạt, tôi đã gặp khó khăn với mẹ anh. Bà bảo tôi là người có tướng mạo không thiện, con gái mà gò má cao, mắt sáng, môi đỏ quá. Bà lo sau này tôi sẽ ăn hiếp con trai bà. Những điều này bà nói sau lưng tôi và còn cho rằng nếu bà lựa chọn thì sẽ không chọn dâu như tôi. Nhớ lần đó, tôi đã tự ái, muốn chia tay. Thế nhưng Đạt lại năn nỉ. Anh nói rằng mẹ nói nhiều như vậy nhưng tính rất tốt, rất thương con cháu, sau này ở chung sẽ hiểu nhau hơn.
Tôi chịu đựng những lời cạnh khóe, mỉa mai của bà từ khi yêu Đạt, cho đến khi đám cưới về sống chung dưới một mái nhà. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng trong mắt bà, dường như tôi luôn có những khuyết điểm khiến bà khó chịu. Công ty phát lương muộn một ngày, bà đã nhắc; tiền điện nhiều hơn tháng trước một chút bà đã kêu phải đưa thêm; gạo mắm lên giá, bà xa gần, nặng nhẹ, bảo vợ chồng tôi ăn nhiều hơn vợ chồng bà; tôi về thăm cha mẹ ruột ở chơi lâu một chút, bà mỉa mai "lấy chồng rồi chớ đâu phải còn con gái mà muốn đi ngang, về tắt"...
Và câu chuyện khiến Đạt gay gắt với tôi xảy ra vào tối 25 Tết. Tối hôm đó, tôi mang quà của chị bạn về cho cha mẹ tôi. Chị chơi thân với tôi hồi còn đi học, Tết năm nào cũng gởi quà cho hai cụ. Vì phải về sớm để nấu cơm chiều nên tôi chở giỏ quà về nhà; định bụng ăn cơm xong sẽ mang qua cho cha mẹ; nào ngờ, đến khi tôi xin phép đi thì bà bóng gió, xa gần: "Lấy chồng rồi thì phải lo cho nhà chồng, không phải hở tí ra là đút nhét cho cha mẹ ruột...".
Bà không nhắc đến tên tôi trong câu nói nhưng trong nhà lúc đó chỉ có tôi với bà, vì vậy tôi bảo: "Cái này là của bạn con gởi biếu cha mẹ và nhờ con mang qua dùm chớ không phải của con đâu mẹ". Nói vậy tôi tưởng bà thôi, không ngờ bà vẫn chì chiết: "Ai mà biết được. Nói vậy chớ biết có phải như vậy không?".
Tôi đã định không trả lời nhưng chẳng hiểu sao lại không kềm được: "Mà dẫu con có lo cho cha mẹ con thì cũng đúng thôi, không lẽ cha mẹ nuôi con mấy chục năm mà Tết nhất, con không lo được chút quà hay sao?". Nói rồi tôi chào bà và dắt xe ra khỏi nhà.
Tôi ở bên nhà cha mẹ rất khuya mới về. Tôi thật sự quá ngán ngẩm khi phải trở về ngôi nhà đó. Dù đã lường trước những khó khăn khi phải làm dâu nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Kiểm điểm lại, tôi thấy mình chẳng làm gì khiến bà phải ghét bỏ như vậy ngoài việc "gò má cao, mắt sáng, môi đỏ". Còn chuyện tôi có ăn hiếp con bà hay không thì chính Đạt là người hiểu rõ hơn ai hết chứ làm sao bà biết được mà đi rêu rao với mọi người? Tôi ấm ức không méc thì thôi, cớ sao bà lại đặt điều với chồng tôi để anh gay gắt với tôi ngay những ngày giáp Tết như vậy?
Hôm đó tôi phải gọi lại đến lần thứ ba, Đạt mới nghe máy. Tôi hỏi: "Có phải mẹ đã nói gì với anh hay không? Nếu cần, tối nay về ba mặt một lời chớ em hết chịu nổi rồi". Đạt nói với tôi là anh không muốn nghe bất cứ lời than vãn nào từ hai người phụ nữ đang ở cạnh anh, rằng nếu tôi sai thì nên chủ động làm lành với mẹ anh vì "Tết nhất tới nơi rồi, đừng để người ta cười vào mặt anh".
Trời ơi, tại sao người kiếm chuyện gây gổ là mẹ chồng mà tôi phải xin lỗi? Nếu bà không nói thì tôi đâu có trả lời? Mà không lẽ làm dâu thì phải suốt đời câm lặng dù người ta nói sai, nói bậy? Tôi làm dâu chớ đâu phải người giúp việc, đâu phải là nô tì? Được rồi, nếu anh muốn tôi xin lỗi thì tôi sẽ làm nhưng từ nay về sao, tôi sẽ không nói lời nào với mẹ anh nữa.
Tôi nói là làm. Suốt mấy ngày Tết, lúc nào bà hỏi thì tôi trả lời, không hỏi thì thôi. Kết quả là sáng mùng 4, khi tôi chuẩn bị đi trực thì bà nói bâng quơ: "Mấy hôm nay tôi sống với người câm. Vậy cũng tốt". Tôi cố gắng dằn lòng, bụng bảo dạ, bà không nhắc đến tên mình thì coi như mình không nghe thấy gì.
Vậy là tôi chào bà rồi đi làm. Vừa vô tới công ty, tôi nhận được điện thoại của chồng. Anh lại ca cẩm điệp khúc cũ: "Làm ơn đừng có gây gổ với mẹ nữa, anh mệt lắm rồi". Tôi có gây gổ gì đâu? Tôi chỉ im lặng thôi mà? "Thì em cứ nói chuyện bình thường đi chớ em im lặng như vậy mẹ nói em coi thường, coi mẹ như vô hình..."- Đạt gay gắt.
Thì đúng là tôi đã coi bà như vô hình để không phải bực tức, ấm ức. Còn anh, biết mẹ mình như vậy còn cưới vợ làm gì? Giờ thì tôi đã biết vì sao người vợ trước của anh mới về sống chung có 28 ngày đã phải ly hôn. Tôi khá hơn khi đã sống với bà qua cột mốc 180 ngày. Và bây giờ tôi đã bắt đầu nhen nhóm ý nghĩ không nên tiếp tục kéo dài. Tôi muốn dọn ra ở riêng nhưng Đạt nói anh là con út, làm như vậy coi không được. Anh bảo chuyện ra riêng chấm dứt ở đây, anh không muốn tôi nhì nhằng nữa.
Nhưng tôi thì không thể. Tôi vẫn muốn dọn đi. Và nếu như không làm được điều đó thì không biết điều gì sẽ xảy ra với cuộc hôn nhân của tôi.
Có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai lầm với cuộc hôn nhân này...
Theo VNE
Nhớ tiếng gọi đò Nhà tôi ở bờ Bắc sông Vu Gia (Quảng Nam), còn huyện lỵ nằm phía bờ Nam nên chuyện đi lại khó khăn thập phần, nhất là vào mùa mưa lụt. Trước năm 1995, học sinh cấp 3 (thời của tôi là cấp 2) quê tôi phải ở trọ nhà bà con hoặc quen biết bên bờ Nam chứ không thể đi về...