Chết trân khi thấy cảnh cô em gái đang nằm vắt vẻo trên người chồng còn tay thì mân mê “cái ấy”
Tôi cảm tưởng mình sắp đứng không vững nữa. Miệng ú ớ không thốt nổi nên lời. Hai người ấy đang làm cái quái gì trên giường tôi vậy chứ?
Từ một cô gái vốn được gọi là tiểu thư, tôi thay đổi 180 độ từ khi lấy chồng. Tôi biết lo toan cho gia đình, yêu thương chồng hết mực và thảo tính với cha mẹ. Hôn nhân cho tôi biết thế nào là có thêm 1 gia đình, có thêm những người thân mới. Có lẽ chính vì thế mà khi em gái tôi lên Hà Nội đi làm chồng cũng không hề so đo tính toán, dành hẳn 1 phòng cho em ấy ở.
Tôi và gia đình cảm kích anh vô cùng. Tôi hãnh diện vì có 1 người chồng tốt bụng thoải mái như thế. Cô em gái tôi, có hình thức xinh đẹp, người cao ráo phổng phao. Nó có rất nhiều người tán, nhưng kể từ lúc chia tay bạn trai cũ cách đây nửa năm thì chưa thấy nó qua lại với người nào khác. Sáng đi làm tối nó đi chơi với bạn bè hoặc ngồi trong phòng xem phim. Nó cá tính hơi ương bướng nên tôi luôn phải nhẹ nhàng với nó. Nhà được mỗi hai chị em nên tôi rất thương em gái.
Tình cảm của chị em chúng tôi rất tốt (Ảnh minh họa)
Quan hệ giữa ba chúng tôi khá tốt, sống chung nhà nhưng chưa từng xích mích hay to tiếng lần nào. Chồng tôi khá chiều em vợ, nên tôi cũng thấy vui. Khi em gái tôi sống chung được với chúng tôi 2 tháng thì tôi mang bầu. Nhiều lúc mệt quá tôi hay nhờ nó nấu ăn giúp, vì đi học bên Singapo về nên nó biết nấu nhiều món mới lạ rất ngon, chồng tôi ăn hợp khẩu vị nên tôi rất mừng.
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ giữa hai người họ có gì mờ ám. Nói đúng hơn có nằm mơ tôi cũng chưa từng hình dung ra chuyện đó. Tôi tin em gái tôi, đặc biệt tôi tin vào tình yêu mà chồng đã dành cho mình. Tình yêu mà bạn bè và người quen đều thốt lên hai từ “ngưỡng mộ”.
Nhưng đến ngày hôm ấy khi chứng kiến cái cảnh tượng khủng khiếp đó tôi mới biết mình đã nhầm, cuộc sống này sẽ thật ngu ngốc nếu đặt hết niềm tin vào người khác. Sáng chủ nhật, em gái tôi bảo đi chùa với bạn, nó ra khỏi nhà từ sớm. Mấy người bạn rủ tôi đi cà phê rồi qua nhà 1 người bạn nấu ăn. Tôi rủ chồng đi cùng nhưng anh bảo hôm nay anh phải hoàn thành nốt bản báo cáo nên không đi được, sếp đang giục oai oái. Anh còn bảo tôi: “Em đi với bạn cho thoải mái, có anh đi cùng lại mất tự nhiên đi”. Tôi cười nhẹ: “Vậy chồng làm đi nhé, em đi chơi chiều em về. Đồ ăn em chuẩn bị hết trong tủ rồi nhé”. Chồng gật đầu tiễn tôi ra cửa.
Tôi ra quán cà phê cầm cuốn sách đọc, mãi chưa thấy ai đến gọi cho 2 bà bạn thì đứa nào cũng kêu đang đi có việc đột xuất nên phải về, kết quả hôm đó hủy kèo vì 1 mình tôi qua bà bạn nấu cơm tôi cũng ngại đi. Tôi bắt taxi về nhà. Về đến nơi thấy em gái đã dựng ngoài sân, tôi nghĩ: ” Sao nó về sớm thế nhỉ, sáng bảo đi Bắc Giang cơ mà”.
Video đang HOT
Hai người đang làm cái gì vậy? (Ảnh minh họa)
Bước vào thấy nhà cửa im lìm, có tiếng ti vi phát ra từ tầng 3 phòng vợ chồng tôi. Tôi ôm bụng bầu mệt nhọc leo cầu thang. Đang định mở cửa thì nghe tiếng rúc rích:
- Cả tuần nay rồi mới được ôm anh thế này, nhớ chết đi mất.
- Ngày nào cũng gặp mà vẫn thấy nhớ anh à?
- Gặp như có được ôm hôn hay âu yếm nhau đâu.
- Anh cũng thèm được bên em như thế này lắm.
Tôi cảm tưởng mình sắp đứng không vững nữa. Tôi đẩy cửa vào thì chết trân khi thấy cô em gái yêu quí đang nằm vắt vẻo trên người chồng tôi tay mân mê &’cái ấy’, người em ấy thậm chí còn không mặc gì, dĩ nhiên chồng tôi cũng vậy. Tôi ú ớ tim đau nhói:
- Hai người đang làm cái trò gì vậy? Lẽ nào hai người…
Cả hai tái mét mặt mày nhìn tôi hoảng hốt. Chồng và em gái thi nhau xin giải thích, cầu xin rồi bảo tôi đừng hiểu nhầm.
- Tôi làm sao mà tin lời hai người nói đây, khi đã chứng kiến cái cảnh kinh tởm này. Sao hai người nỡ làm vậy với tôi cơ chứ.
Nói xong tôi ngất lịm, tỉnh mắt ra thấy mình đang nằm ở bệnh viện, mẹ đang ngồi bên cạnh. Tôi ôm mẹ khóc nức nở, tôi bị động thai vì quá sốc. Tôi ước giá như mình bị mất trí nhớ hoặc mắt mình đui mù không nhìn thấy cảnh đó thì tốt quá. Tôi nên sống thế nào đây khi mà hai người thân tôi yêu thương nhất lại phản bội tôi trắng trợn như vậy. Con tôi rồi sẽ sống thế nào đây? Tôi thực sự kiệt quệ sức lực rồi, nước mắt cũng chẳng còn để mà khóc. Hai con người đó khiến tôi ghê tởm tới tận tế bào. Tôi nên làm gì đây, làm gì để không phải nhìn thấy mặt chúng nữa. Dù thức, dù ngủ hay ngay cả trong cơn mơ thì hình ảnh họ âu yếm nhau, trên người không mảnh vải che thân cứ hiện ra trước mắt khiến tôi ngất lên ngất xuống. Tôi phải sống sao đây? Mẹ con tôi bất hạnh quá.
Theo Một Thế Giới
Bàng hoàng thấy chồng nằm giữa sân nhà người ta, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót
Nhưng rồi khi đứng trong sân của căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình. Chồng tôi nằm ở giữa sân, trên người chỉ còn độc nhất chiếc quần nhỏ. Quần áo dài, cặp da, giày tất của anh bị vứt lộn xộn ngay bên cạnh....
Sau khi lấy chồng, tôi nghỉ việc để về làm hậu phương cho anh. Chồng tôi là người có ý chí cầu tiến và rất nhạy bén trong công việc nên từ vị trí trưởng phòng anh tiếp tục đảm nhận chức vụ phó giám đốc. Cuộc sống gia đình tôi chẳng phải bận tâm hay lo lắng gì về chuyện cơm áo gạo tiền. Nhưng ở nhà chăm con và làm việc nhà đôi khi cũng làm tôi hay lo lắng này nọ. Trong khi anh lúc nào cũng phong độ, quần áo thì chỉnh chu. Đã vậy anh còn thường xuyên làm việc cùng các đối tác nữ.
Cách đây hơn năm tôi nghe anh nhận một cô thư kí mới khá xinh đẹp. Thật lòng tôi rất lo lắng nên lấy lí do đến thăm nơi chồng làm việc nhân tiện xem mặt mũi thư kí anh thế nào. Để rồi trên đường về tôi bật khóc như trẻ con. Phải nói là cô ấy rất đẹp, mặt mũi thanh thoát, da thì trắng mịn, thân hình rất cân đối. Chẳng bù cho mình, một bà mẹ hai con dù cũng đã rất cố gắng chăm chút bản thân nhưng nếu đứng cạnh cô ấy thì khác xa một trời một vực.
Gặp mặt cô ấy rồi về nhà tôi buồn vô cùng, càng nghĩ càng tủi thân. Lo lắng hơn là cô ấy nhìn rất xứng với chồng tôi. Anh cũng là người tinh ý, nhận thấy vợ mấy ngày liền cứ ủ rũ nên anh hỏi chuyện. Tôi thật lòng nói ra suy nghĩ của mình. Những gì anh nói sau đó làm tôi yên tâm vô cùng, anh nói nếu tôi lo lắng này nọ thì để anh tuyển người mới. Với anh vợ con là tất cả không gì có thể đánh đổi được.
Cứ ngỡ anh nói cho tôi vui nhưng anh làm thật. Sau lần ấy tôi càng yêu và tin tưởng anh nhiều hơn. Tôi không bao giờ có ý nghi ngờ anh sẽ ngoại tình nữa. Thư ký cũ của anh nghỉ việc khoảng hơn 5 tháng thì cô ấy cưới. Vợ chồng tôi được cô ấy mời đến dự tiệc, nhìn cô ấy tươi cười rạng rỡ bên chồng, tôi tự trách mình cứ hay đa nghi rồi nghĩ xấu cho người khác.
Nhưng cuối tuần vừa rồi, tôi bất ngờ nhận được điện thoại gọi từ số của chồng nhưng do người khác nghe máy. Người đó nói chồng tôi bị đánh rất nặng, bảo tôi đến mà mang anh đi viện. Tôi cuống cuồng hỏi địa chỉ rồi gọi taxi đi ngay.
Trên đường đi lòng tôi nóng như lửa đốt, trong đầu cứ nghĩ do ai đó thù oán chồng mình nên cố tình hãm hại anh. Nhưng rồi khi đứng trong sân của căn nhà nhỏ ở ngoại ô, tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình. Chồng tôi nằm ở giữa sân, trên người chỉ còn độc nhất chiếc quần nhỏ. Quần áo dài, cặp da, giày tất của anh bị vứt lộn xộn ngay bên cạnh.
Cô thư ký cũ của anh cũng yếu đuối trong chiếc váy ngủ mỏng manh, đang gào khóc cầu xin chồng cô ấy. Chồng cô ấy thì mặt mày dữ tợn, trong tay còn lăm lăm con dao như muốn chém ai. Vừa thấy tôi, anh ta quát to bảo tôi mang chồng biến khỏi nhà anh ta. Nếu sau này còn léng phéng với vợ anh ta nữa thì anh ta "cắt" thật chứ không phải dọa như hôm nay.
Như vậy cũng đủ để tôi hiểu ra tất cả, chồng tôi đã ngoại tình, tôi chỉ không biết họ đã qua mặt tôi bao lâu? Tình cảm sâu nặng đến đâu mà sau khi cô ấy đi lấy chồng rồi, chồng tôi vẫn còn đến tận nhà? Tôi đau đớn không thốt nổi một lời, chỉ biết bắt taxi, cầu xin người ta đưa giúp chồng tôi vào viện.
Khi tỉnh lại, chồng tôi xấu hổ nhìn tôi, thì thầm bảo tôi tha thứ. Nhưng tôi chẳng muốn nói bất kỳ điều gì với anh. Thấy anh tỉnh lại, tôi giao lại anh cho mẹ chồng, để về nhà trông con. Sau đó tôi vào thăm anh thêm 2 lần, lần nào cũng chỉ ngồi 10 phút rồi lại về. Bố mẹ chồng không biết chuyện nên trách móc tôi bội bạc, chồng nằm viện mà không trông nom. Tôi buồn quá nên cũng chẳng thiết tha gì việc giải thích.
Còn hai con tôi nghe bố nằm bệnh viện tỏ ra lo lắng vô cùng, cứ khóc năn nỉ đòi đến thăm bố cho bằng được. Nhìn thấy con như vậy tôi càng giận anh nhiều hơn. Tôi cũng như chúng, đã tin tưởng anh biết bao nhiêu. Với tôi anh là tất cả, mỗi lần gặp người quen tôi tự hào biết bao nhiêu khi nói về chồng mình. Vậy mà anh cũng chỉ là một kẻ khốn nạn, những lúc anh sống cùng tình nhân anh có nghĩ đến vợ con không?
Tôi cảm thấy căm thù anh, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi muốn nói hết tất cả cho mọi người biết, rồi sau đó đường ai nấy đi. Nhưng ngẫm lại, tôi cũng hy vọng sau lần này anh sẽ chừa tới già, sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mẹ con tôi, cho con tôi có chỗ dựa. Tôi băn khoăn quá, không biết nên chọn cách nào.
Theo tri thuc tre
"Anh phải bóp mạnh tay vào, chứ mân mê thế kia thì bao giờ mới xong được" Cúi đầu xuống đặt lên môi Vy một nụ hôn nồng cháy, Phong thì thầm: "Thế đêm nay anh phải bóp mạnh hay bóp nhẹ đây?". Phong, anh chàng đẹp trai, tài giỏi, lãng mạn, tâm lý, có vẻ đúng chuẩn soái ca rồi đấy mà vẫn ế mốc lên. Ai không biết thì nói Phong chảnh, Phong đặt tiêu chuẩn cao. Phong...