Chế.t sững với lý do “hoãn” tân hôn của chồng 2 tháng nay
Thì ra lý do anh cứ nhất định đòi “hoãn” tân hôn là đây sao? Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến điều này. Chồng cô nhìn bên ngoài bảnh bao, phong độ là thế, ai ngờ lại…
Quen nhau qua lời giới thiệu của một người bạn, Dung và Hiệu ngượng ngùng bắt cặp với nhau sau một tháng quen. Vốn là người hiền lành, nhu mì nên chẳng bao giờ Dung dám chủ động nói chuyện gì với Hiệu. Còn Hiệu lại là một anh chàng hay nói và biết lấy lòng người khác ngay lần gặp đầu tiên.
Hiệu năm nay cũng đã 28 tuổ.i, bố mẹ đã giục anh lấy vợ nhưng Hiệu còn ngần ngừ. Trước khi gặp Dung, anh cũng đã có vài ba mối tình nhưng kéo dài không lâu sau đó. So với những cô bạn gái trước kia của Hiệu, Dung thua xa họ về mọi thứ trừ được cái hiền lành ra thôi.
Sau gần 3 tháng yêu nhau, Hiệu bất ngờ cầu hôn với Dung khiến cô vô cùng cảm động. Dung gật đồng ý lấy Hiệu ngay, mà không để thêm thời gian tìm hiểu về vị hôn phu này. Bố mẹ Hiệu biết anh quyết định cưới vợ ông bà vui lắm. Ngay ngày hôm sau, bố mẹ Hiệu đã thuê xe về quê Dung ăn hỏi và xin cưới Dung vào ngày gần nhất.
Lễ cưới được tổ chức ngay sau đó nửa tháng sau. Ai cũng bảo chuyện tình của vợ chồng Hiệu như là chạy giặc, lúc nào cũng khẩn trương. Ngày cưới Hiệu nhìn bảnh trai và hút hồn các chị em trong bộ comple thanh lịch, còn Dung cũng xinh hẳn lên nhờ bộ váy cưới lộng lẫy, tinh khôn. Nắm tay Hiệu, trao cho nhau chiếc nhẫn cưới Dung cảm nhận được trách nhiệm của một người vợ thật nặng nề.
Ngày cưới Hiệu nhìn bảnh trai và hút hồn các chị em trong bộ comple thanh lịch (ảnh minh họa)
Đêm tâm hôn, Dung chuẩn bị sẵn cho mình một chiếc váy ngủ thật quyến rũ và bắt mắt. Cô nghĩ chắc chắn chồng sẽ thích thú và thỏa mãn hơn khi biết cô vẫn còn trinh trắng. Ngồi chờ mãi không thấy chồng lên phòng đi ngủ, mãi đến hơn 12h đêm mới thấy Hiệu mở cửa phòng đi vào. Dung muốn tạo bất ngờ cho chồng nên đã nằm sẵn trên giường đợi anh. Ắt hẳn chồng cô sẽ thích thú lắm đây. Ai dè chồng lên phòng rồi trèo lên giường ngủ luôn không đả động gì đến Dung. Bất ngờ quá, cô lay chồng dậy hỏi một câu hết sức ngây thơ.
- Chồng ơi! Anh không tân hôn à? Em chờ anh đã mấy tiếng đồng hồ chỉ để làm “chuyện này” thôi đấy.
- Hôm nay đám cưới anh mệt quá, để lúc khác đi. Vợ chồng mình sống với nhau cả đời chứ có phải 1 ngày đâu mà phải tân hôn ngay. Thôi ngủ đi.
Thế là Dung lại buồn tiu ngỉu nghe lời chồng đi ngủ, vậy là những gì cô chuẩn bị, háo hức giờ đi tong hết. Thôi thì đợi đến ngày mai vậy, liệu anh mai chồng hết mệt rồi anh có làm quá không? – Dung nghĩ bụng như vậy.
Đêm hôm sau, đến mấy hôm sau nữa chồng vẫn từ chối chuyện tân hôn với rất nhiều lý do hợp tình hợp lý. Đến tháng thứ 2 Dung uất ức quá chẳng thèm nói với chồng trước, cô chủ động tân hôn với chồng ai ngờ bị Hiệu đẩy mạnh ra. Đêm hôm ấy bị vợ bất ngờ tấ.n côn.g, Hiệu ra vẻ bực tức và bỏ ra ngoài để mặc vợ ở phòng 1 mình. Trước khi đóng cánh cửa lại, anh còn bảo Dung một câu khiến cô ngớ người ra.
Video đang HOT
- Anh đã bảo “hoãn” tân hôn lại rồi mà. Lúc nào muốn anh sẽ chủ động nói với em. Coi như là vợ chồng mình “để dành” đi.
- Hơn tháng rồi, anh muốn để dành đến bao giờ nữa. Em không chịu được.
Chẳng để vợ nói dứt lời Hiệu đã đi rồi. Dung bực dọc nằm ôm gối khóc rưng rức. Cô không hiểu chuyện gì xảy ra, khiến việc quan trọng của đời người mà chồng hoãn lên hoãn xuống như vậy.
Nửa tháng sau Dung ra yêu sách bắt chồng phải tân hôn với mình bằng được. Đêm hôm đó, sau khi chồng tắm xong cô tiến lại vồ vập hôn chồng. Lại giống lần trước Hiệu lại đẩy vợ ra và gắt gầm lên. Bực mình vì thất bại Dung mang tờ l.y hô.n đậ.p xuống bàn.
Cô chủ động tân hôn với chồng ai ngờ bị Hiệu đẩy mạnh ra (Ảnh minh họa)
- 2 tháng kể từ ngày cưới đến giờ anh không chịu “tân hôn” với em. Có phải vì anh “yếu” hay 3D không? Nếu đêm nay anh không chịu làm “chuyện ấy” thì chúng ta l.y hô.n. Em không thể cứ sống mà thiếu chuyện đó được.
- Chỉ vì chuyện đó mà em đòi l.y hô.n sao ?
- Anh thử hỏi có cặp vợ chồng nào sống thiếu chuyện đó, và có cặp vợ chồng nào cưới nhau 2 tháng rồi vẫn chưa “tân hôn” không?
- Kệ họ. Anh không quan tâm.
- Vậy anh chọn đi. Một nói ra lý do anh cứ lảng tránh chuyện đó, hai là 2 ký vào tờ đơn l.y hô.n này.
- Thôi được rồi. Em ép anh đấy mức này thì anh sẽ nói. Trước khi cưới em, anh đã không may dính phải bệnh…bệnh xã hội, nhưng không phải HIV đâu nhé. Vì nó lây qua đường tìn.h dụ.c nên anh sợ vợ sẽ bị…
- Cái gì…anh mắc mấy loại bệnh đó ư? Tại sao, trước khi cưới anh không chịu nói với tôi. Chẳng lẽ anh lấy tôi về để che mắt thiên hạ sao?
- Tại anh sợ…em sẽ không chịu lấy anh. Nhưng em yên tâm anh đang đi bệnh viện điều trị rồi. Anh sẽ sớm khỏi và thực thi nghĩa vụ của một người chồng thôi. Em chờ anh được không? Tạm thời mình cứ hoãn tân hôn đã, chờ khi nào anh khỏi rồi anh sẽ “đền” cho vợ.
- Trời đất ơi, sao tôi lại lấy phải ông chồng như anh chứ? Anh đi gái rồi về mang bệnh thế này ư? Mới cưới chồng được 2 tháng mà cuộc đời tôi đã thảm hại như này ư?
- Vợ…anh xin lỗi, cho anh cơ hội sửa sai đi. Anh biết em là người phụ nữ giỏi chịu đựng và ngoan hiền mà.
Dung chẳng thèm nói với chồng lời nào nữa. Cô lên giường nằm quay mặt vào tường khóc. Thì ra lý do anh cứ nhất định đòi “hoãn” tân hôn là đây sao? Có nằm mơ cô cũng không bao giờ nghĩ đến điều này. Chồng cô nhìn bên ngoài bảnh bao, phong độ là thế, ai ngờ lại…
Bây giờ chẳng lẽ vì chồng mắc thứ bệnh quái đản và có nguy cơ lây cho cô, nếu như cả hai…Liệu cô có nên b.ỏ chồn.g, tránh cho mình khỏi bệnh tật hay chấp nhận chờ chồng chữa trị khỏi bệnh đây? Tin này với cô chẳng khác gì sét đán.h ngang tai cả.
Theo Motthegioi
Nhắm mắt để thấy mặt trời không bao giờ tắt
Có một mặt trời không bao giờ tắt, đó là ánh sáng của tình yêu, niềm tin và sự nỗ lực không ngừng. Từ một người có đầy đủ, sự nghiệp, tiề.n bạc, bất hạnh ập đến...
ảnh minh họa
Tôi tên là Lê Dương Thể Hạnh, năm nay 34 tuổ.i. Tôi đã từng có mọi thứ trong tay, sự nghiệp, gia đình, tình yêu nhưng rồi một ngày tất cả đã rời bỏ tôi đi, để lại là một người khuyết tật nặng, mắt mù tai điếc. Thế nhưng tôi vẫn sống.
Những ngày cuối năm 2016, tôi ra mắt cuốn sách đời mình và tôi tự hào nói rằng, tôi đã đang sống và bước đi nhờ vào ánh sáng của mặt trời niềm tin và hy vọng - thứ mà tôi tin sẽ không bao giờ tắt trong lòng mỗi chúng ta. Và chính vì lẽ đó, tôi tin các bạn cũng có thể làm được như tôi - sống như một mặt trời không bao giờ tắt.
Một bạn trẻ đã boăn khoăn hỏi tôi rằng tại sao có nhiều người đang bỏ phí đời mình với những nỗi buồn đau - thứ mà cuộc đời chẳng trừ một ai như vậy? Tôi đã kể cho bạn nghe về đời tôi. Tôi cũng từng có cuộc sống êm đềm như bao người khác, như chính các bạn. Tốt nghiệp ĐH Khoa học Xã hội Nhân văn, khoa Đông Phương, tôi làm thông dịch viên, kiêm thư ký tổng giám đốc cho một công ty Nhật Bản.
Số phận tưởng chừng đã mỉm cười với tôi và tương lai rộng mở. Nhưng nào ngờ cái ngày định mệnh ấy đã đến. Đó là một buổi chiều cuối tuần không tươi đẹp, sau một cơn đau đầu khủng khiếp, bác sĩ đã phát hiện ra khối u nơi bán cầu não trái của tôi.
Cuộc đời tôi sang trang từ đó...
Sau 3 cuộc phẫu thuật cả trong và ngoài nước, 27 tia xạ trị, hòa lẫn mồ hôi và nước mắt của tôi và cả đại gia đình. Tôi đã sống, nhưng ánh sáng đã vĩnh viễn bỏ tôi ra đi, tôi thành người khuyết tật nặng với vô số di chứng.
Thế nhưng, trong sự nghiệt ngã mà số phận đã giáng xuống đời tôi, tôi đã nhận ra rằng có một "Mặt trời không bao giờ tắt". Mặt trời ấy không "mọc" hay "lặn" theo quy luật tự nhiên, mà luôn tỏa sáng trong tim mỗi chúng ta. Đó là mặt trời của niềm tin, hy vọng và của tình thương yêu.
Giờ đây, sau những tháng ngày tăm tối, tôi đã tìm thấy giá trị đích thực của cuộc sống và viết nên quyển tiểu thuyết mang tên "Có một mặt trời không bao giờ tắt", dựa trên câu chuyện có thật về những trải nghiệm khi kề cận cái chế.t và quá trình vượt lên số phận đẫm nước mắt nhưng dạt dào niềm tin và hy vọng của bản thân.
Trong tận đáy lòng, tôi khao khát được mang ánh sáng mặt trời này sưởi ấm bóng đêm lạnh lùng đang che phủ những mảnh đời bất hạnh.
Có một người anh đã nói với tôi rằng, chúng ta sống có mục tiêu, kiên trì, nỗ lực vì mục tiêu ấy. Các bạn ơi cuộc sống vô thường lắm, đã có một khối u to bằng quả trứng gà thình lình xuất hiện ở bán cầu não trái thì sẽ chẳng bất ngờ nếu nó lại xuất hiện lần nữa mà không báo trước. Vậy nên, hãy cứ sống hồn nhiên, đón nhận và rồi chúng ta sẽ bình yên như câu hát của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
Có một người đã được hỏi rằng, nếu đằng trước và sau lưng anh đều là vực thẳm thì anh sẽ làm gì? Người ấy trả lời: "Tôi sẽ rẽ trái hoặc rẽ phải". Cuộc sống là như vậy đó ạ, đến lúc thì chúng ta phải chọn hướng để rẽ ngang. Có như vậy chúng ta mới tiếp tục sống và hoàn thành mục tiêu của đời mình.
Và thông điệp cuối cùng tôi muốn nhắn với các bạn là, bạn ơi xin hãy một lần nhắm mắt lại để có thể lắng nghe tiếng lòng của chúng tôi - những người không may bị số phận lấy đi ánh sáng. Xin hãy biết rằng chúng tôi cũng muốn học tập, lao động như bao người khác và mỗi ngày chúng tôi vẫn luôn sống vì ước mơ ấy. Vậy nên nếu có một ngày bạn cảm thấy tuyệ.t vọn.g, xin hãy nhắm mắt lại để biết rằng mình may mắn, ít nhất là hơn những người luôn sống trong bóng tối. Và khi đó, bạn sẽ nhìn thấy những mặt trời ánh sáng khác trong chính mình.
Có những mặt trời không bao giờ tắt trong tim chúng ta.
Theo Lao Động
Chồng làm gì không bao giờ bàn bạc với tôi Có lần anh đi viện mổ, 10 ngày sau xuất viện thì anh cũng gọi kế toán đến trả tiề.n viện phí chứ tôi chẳng được biết. Ảnh minh họa Tôi và anh cưới nhau sau khi quen 6 tháng. Lúc đó tôi vừa ra trường, 24 tuổ.i, có công việc ổn định ở Sài Gòn. Thời điểm quen nhau, tôi cũng có...