Chết sững vì cô đồng nghiệp mặc như không đến nhà nấu cơm cho chồng
Tôi đã chết sững khi nhìn qua cửa sắt, thấy cô đồng nghiệp của chồng mặc một bộ váy hai dây mỏng tang và không ngắn hơn, đứng nấu xào trong bếp nhà tôi.
Tôi năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 5 năm và có con trai 2 tuổi. Chồng tôi là kỹ sư công nghệ thông tin, thu nhập không cao nhưng rất yêu thương vợ con, không cờ bạc, rượu chè.
Và đặc biệt, trong khi bạn bè luôn mang nỗi lo chồng ngoại tình thì tôi chẳng bao giờ phải quan tâm đến chuyện này vì anh vốn ghét chuyện mèo mỡ. Hàng ngày, anh chỉ có mỗi con đường từ cơ quan về nhà và ngược lại.
Chúng tôi cùng quê, học cùng khóa từ thuở cấp 3 cho đến khi đại học nên chúng tôi có rất nhiều bạn bè chung, và chúng tôi cũng hay có quan niệm bạn vợ cũng là bạn chồng nên thành ra các cuộc đi chơi của chúng tôi rất vui.
Đặc biệt, trong số những bạn bè chung ấy, có một cặp vợ chồng là bạn của anh mà chúng tôi coi như người nhà. Trong cuộc đi chơi nào của nhà tôi hầu như cũng có vợ chồng nhà ấy.
Tuy nhiên, kể từ khi cặp vợ chồng này ly thân và sau đó bỏ nhau thì những rắc rối ở nhà tôi cũng bắt đầu.
Trong thời gian vợ chồng n hà anh bạn ly thân, chồng tôi trở thành trung tâm hòa giải. Tối ngày chứng kiến cảnh anh bạn mang rượu đến nhà tôi để giải sầu cùng chồng hay cô vợ “đốt nóng” điện thoại đến vài tiếng, thú thực tôi cũng có khó chịu. Tuy nhiên, tôi vẫn nín nhịn vì nghĩ rằng bạn bè, khi có cần người ta mới nhờ đến chồng mình.
Video đang HOT
Đến khi vợ chồng bạn ly hôn rồi, anh bạn chồng tôi có bạn gái mới rồi thì chồng tôi mới thôi không phải hòa giải nữa. Nhưng cô vợ bạn thì vì sốc khi thấy chồng có bạn gái mới nên rơi vào tâm trạng u uất, buồn rầu và như thường lệ, lại bấu víu vào chồng tôi để giải tỏa tâm trạng.
Tối nào cũng vậy, cứ đoán chừng giờ nhà tôi cơm nước xong là cô ấy gọi điện. Cuộc điện nào của cô ấy cũng đến cả tiếng. Thậm chí kéo dài vài tiếng khiến chồng tôi thường xuyên phải nằm lên giường để nghe.
Thời gian đầu, chồng tôi cũng tỏ vẻ khó chịu lắm. Anh liên tục kiếm cớ như nhà có khách, chở vợ đi siêu thị, dạy con học để kết thúc cuộc điện thoại. Nhưng dẫu vậy, cô vợ bạn này vẫn không chịu buông tha.
Nửa tiếng, một tiếng sau là cô ấy lại gọi lại. Có hôm gần nửa đêm, vợ chồng tôi vừa chợp mắt thì lại thấy tiếng điện thoại cô ấy gọi. Cô ấy vừa kể chuyện vừa khóc lóc khiến chồng tôi muốn dừng cũng không thể. Anh thậm chí phải áp dụng chiêu tắt máy điện thoại mỗi khi về nhà mới được yên thân.
Ấy thế nhưng run rủi thế nào, cô ấy lại chuyển về công ty chồng tôi làm việc, mà lại làm đúng phòng của chồng tôi. Và cũng từ đây mọi việc trở nên phức tạp hơn nhiều.
Về làm cùng nhau nên cô ấy có nhiều thời gian để chăm sóc, quan tâm và chia sẻtâm sự với chồng tôi. Hai người thường xuyên chát qua face những lúc rảnh và thỉnh thoảng buổi trưa cô ấy và chồng tôi lại đi cà phê cùng nhau. Cô ấy còn bảo sẽ mang nhiều cơm để chồng tôi ăn cùng nhưng chồng tôi từ chối.
Dẫu vậy, tôi cũng chẳng mấy quan tâm tới điều này bởi tôi luôn tin rằng chồng tôi rất ghét những phụ nữ kiểu như thế này. Tôi luôn nghĩ rồi chồng tôi sẽ có kế để dẹp mấy trò này mà thôi.
Tôi chỉ thực sự lo lắng khi mấy lần tôi đi công tác (Tôi là kiểm toán viên nên một tháng 2,3 lần phải đi xa nhà 1 đến 2 ngày), trở về nhà lần nào hàng xóm cũng nói có người phụ nữ hay vào nhà tôi một mình rồi đi chợ nấu ăn cho chồng tôi. Tôi có về hỏi chồng thì anh thừa nhận sự việc và nói là cô này tính đồng bóng, quý ai là cứ bám riết lấy người đó.
Rồi hôm kia, tôi đi công tác về sớm hơn dự định và tôi đã chết sững khi nhìn qua cửa sắt, thấy cô đồng nghiệp của chồng mặc một bộ áo hai dây mỏng tang và quần short không thể ngắn hơn, đứng nấu xào trong bếp nhà tôi.
Tôi đẩy cửa bước vào và những tưởng cô ấy sẽ giật mình nhưng không ngờ cô ấy cứ hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy vẫn ríu rít chị chị em em như bình thường. Vì thế, tôi cũng không sao mở miệng góp ý cho cô ấy về cách ăn mặc phô diễn cơ thể thái quá được.
Tối đó, tôi có hỏi chồng thì anh còn bảo lần nào cô ấy đến đây cũng với bộ dạng “ mặc như không” vậy. Anh có bảo với anh phụ nữ nếu anh không có cảm tình thì có cởi bỏ hết quần áo thì cũng chỉ như khúc gỗ mà thôi.
Chồng tôi cũng nói đã góp ý cô ấy phải ăn mặc kín đáo hơn nhưng cô ấy nói với anh rằng đã quen mặc như vậy rồi, ai đánh giá thế nào thì đánh giá miễn là cô ấy chẳng phải hạng gái lẳng lơ.
Dẫu vậy, tôi cứ lo lo. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra khi nhà chỉ có một người đàn ông và một phụ nữ mặc khêu gợi. Tôi cũng không biết cô này có ý định gì không mà lại có những hành động khó hiểu thế với chồng tôi.
Chẳng phụ nữ bình thường nào lại đến nhà đàn ông có vợ khi vợ con họ không có ở nhà, đặc biệt trong bộ dạng như vậy. Tôi phải xử lý sao với cô đồng nghiệp này đây? Hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Người đưa tin
Sợ vợ sẽ 'xử cả đôi' mà tôi đau lòng dứt tình với cô đồng nghiệp
Tôi thấy kiệt quệ về tinh thần và thể xác. Ở bên vợ mà không cảm nhận được sự chia sẻ, chỉ thèm cảm giác được cô đồng nghiệp động viên.
Tôi 43 tuổi, bôn ba tây tàu đều đủ cả nhưng không ngờ lại không vượt qua được chuyện khổ ải này. Sinh ra trong gia đình khá giả nhưng tính tôi tự lập, đi làm được vài năm thì tôi ra nước ngoài làm việc. Sau 8 năm bôn ba, tôi trở về. Hơn một năm tìm hiểu em, tôi cưới dù lúc đó cũng có nhiều phân vân. Em không hoà hợp với gia đình tôi, tuy rất giỏi nhưng có tính hiếu thắng quá trớn và máu điên. Cứ nghĩ hai nhà nói chuyện rồi thì cưới rồi về từ từ điều chỉnh. Thế mà chỉ vài tháng sau cưới đã thấy không ổn, khi tôi dự định ly hôn thì lại cấn thai, vì trách nhiệm với vợ con, tôi an phận.
Chúng tôi ở chung với mẹ già vì tôi là con út, mẹ người gốc Nam, vợ gốc Huế, đụng nhau chan chát. Cuối cùng chúng tôi ra ở riêng, nói dối mẹ là đi thuê trọ nhưng thực ra tôi mua đất và xây nhà. Đến nay đã 2 năm nhưng tôi vẫn nói dối mẹ, điều này làm tôi khổ tâm vô cùng. Mẹ nay gần 80 tuổi, vẫn ở một mình, nhiều khi tôi đau lòng mà cũng không biết làm sao ; ở chung thì không ngày nào vui cả, mẹ và vợ không ai chịu ai. Còn ở riêng thì tôi bận con cái, công việc nên chỉ về thăm mẹ cuối tuần.
Vì con, tôi phải buộc lựa chọn như vậy. Đã 7 năm nay, chúng tôi càng ngày càng có những điều không hoà hợp, cứ sống như hai người bạn cùng nuôi con. Vợ tôi rất giỏi, dù bằng tuổi tôi nhưng trẻ vì nhà có điều kiện. Vợ làm công ty riêng nên cũng thoải mái giờ giấc nhưng rất hiếm khi nấu được bữa cơm, hay đi đón đưa con. Hàng ngày tôi lo đưa và đón con đi học, chiều về hai cha con ghé tiệm ăn tối hoặc tôi về nhà nấu cơm hai cha con cùng ăn. Vợ hiếm khi về trước 19h tối và kén ăn nên món tôi nấu em ăn không được. Tiền làm ra mỗi người tự quản, mua sắm thì chia chung, vợ tôi cũng vất vả kiếm tiền vì em muốn phải có nhiều tiền dù nhà không thiếu gì. Em cũng muốn tôi làm cao kiếm tiền nhiều nhưng lại cũng muốn tôi phải lo việc nhà, con cái. Vì điều này mà vợ chồng cũng không vui, dù vậy nhưng chúng tôi không bao giờ tranh cãi.
Vì muốn lo cho vợ con nên tôi dần dần phải đánh đổi gia đình, bạn bè. Tôi không còn thời gian để dành cho những người thân khác vì mỗi lần đi ra ngoài thì vợ lại tỏ ý không vui dù em có thể đàn đúm bạn bè thường xuyên. Năm ngoái, tôi có tình cảm với một nữ đồng nghiệp ở sở làm. Cô ấy cứ im lặng chia sẻ với tôi những vui buồn trong cuộc sống, chỉ lắng nghe và động viên mỗi khi tôi buồn hay giận chuyện nhà. Rồi tôi nhận ra tôi yêu cô ấy quá nhưng cứ cất giữ trong lòng và thấy ngột ngạt. Cuối cùng tôi thổ lộ, cũng chỉ dừng lại ở việc mỗi ngày nhắn tin động viên nhau. Thời gian đó tôi như được hồi sinh, cứ ra khỏi nhà tôi tạm quên đi những mệt mỏi của cuộc hôn nhân mà bấy lâu đã chai lỳ cảm xúc, chỉ khi về nhà tôi lại phải đối diện với sự ngột ngạt đó. Thực lòng tôi rất tôn trọng vợ và cũng không ghét vợ, chỉ là không còn tình yêu hay cảm xúc gì.
Từ rất lâu, hai vợ chồng cũng tìm đủ cách hâm nóng tình yêu, đi gặp chuyên gia tâm lý,... Trước khi thổ lộ tình cảm với nữ đồng nghiệp, tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ rằng bản thân không còn cảm xúc và chỉ sống để nuôi dạy con thôi. Vợ cũng là chuyên gia tâm lý, xác định là không còn cảm xúc, nhưng vẫn đòi hỏi ở tôi những cử chỉ quan tâm, âu yếm. Tôi làm không được. Khi thổ lộ tình cảm với đồng nghiệp, tôi cũng nói chuyện với vợ, rằng nên xa một thời gian để xem tình cảm hai bên thế nào thì vợ không đồng ý mà tỏ ra đe doạ rằng nếu tôi có người khác thì sẽ xử lý cả đôi. Tôi biết vợ, em có thể làm mọi chuyện.
Tôi vẫn chu toàn chuyện chăm sóc con cái, lo cho vợ những điều em cần. Và vì sự đe dọa, tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn, suy nghĩ nhiều và quyết định kết thúc với nữ đồng nghiệp, dù ngay cả trong giấc ngủ tôi còn mơ thấy cô ấy. Cô ấy buồn, suy sụp khi thấy tôi đau khổ vì mỗi ngày vẫn gặp ở sở làm. Cô ấy chấp nhận nhưng lâu lâu thấy tôi buồn quá lại hỏi có cần phải thả lỏng ra không để mọi chuyện tự nhiên. Tôi từ chối dù lòng đau. Tôi tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ nhưng khi đêm về, đối diện với chính mình mới thấy mệt mỏi thực sự. Hàng ngày tôi chăm con, vui đùa với con thì nguôi ngoai, chỉ cần tĩnh tâm lại nhói lòng nghĩ về em.
Gần đây tôi quyết định đi ra nước ngoài sống để con có môi trường tốt, cũng là để cách xa cô ấy, để có thể nguôi ngoai và an phận chịu đựng tiếp cuộc hôn nhân này vì con. Nhưng sao tôi vẫn trống trải, mỗi ngày chỉ nghĩ về cô ấy. Tôi cố gắng hoà hợp với vợ nhưng không được vì quan điểm sống của cả hai khác xa nhau quá. Ở nước ngoài tôi làm kiếm tiền để lo cho vợ con đi học, vợ tôi muốn làm tiến sĩ.
Đôi khi ngồi nghĩ lại, tôi thấy kiệt quệ về tinh thần và thể xác. Ở bên vợ nhưng không cảm nhận được sự chia sẻ, chỉ thèm cảm giác được cô đồng nghiệp động viên. Tôi có gì sai không? Phải làm sao để vượt qua nỗi khổ này?
Theo Vnexpress
Ân hận cùng cực vì lỡ đưa bạn thân về nhà cho chồng "lén lút" Tôi thật sự không thể ngờ, hai con người tôi luôn tin yêu lại có thể phản bội tôi phũ phàng như thế. Tôi luôn tự hào vì cuộc sống hoàn hảo không tỳ vết của mình. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ mẫu mực, tôi được bao bọc từ nhỏ, chẳng bao giờ thiếu thốn. Mặc dù...