Chết lặng với manh mối chồng ngoại tình từ lọ dấm ớt ngâm măng đắng
Từ lúc ở nhà em về, nhớ tới hình ảnh lọ dấm ớt ngâm măng đắng, nhớ tới những miếng ớt dở, miếng măng dở trên mâm mà tôi chột dạ. Trong tôi cứ dấy lên cảm giác nghi ngờ và dự cảm về chồng ngoại tình.
Tôi như chết lặng khi đứng trước cảnh tượng chồng ngoại tình khéo léo như vậy (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng yêu nhau 4 năm mới đi đến kết hôn. Chúng tôi tuy không cùng quê nhau nhưng là bạn đồng nghiệp chung suốt 1 thời gian dài. Tôi mến anh vì tính chung thủy, chăm chỉ, yêu chiều tôi nhất mực. Yêu và cưới anh, tôi luôn tin tưởng anh 100%. Bởi vì anh là người khá chín chắn và biết lo toan cho gia đình.
Vì là đồng nghiệp với nhau suốt 3 năm nay, tuy ở khác bộ phận nhưng chúng tôi cũng có những đồng nghiệp chung. Trong đó, tôi rất thân thiết với một cô đồng nghiệp kém tôi chỉ 2 tuổi. Suốt 3 năm làm bạn chung, tôi luôn coi cô ấy như em gái của mình. Còn chồng tôi cũng chưa một lần phàn nàn về em. Trước mặt tôi, anh luôn ứng xử đúng mực.
Dù kém tôi 2 tuổi và cũng khá xinh xắn nhưng em đồng nghiệp của tôi vẫn không yêu ai. Tôi biết bên cạnh cô ấy có rất nhiều vệ tinh. Nhiều lần tôi khuyên em nên yêu để có người chia sẻ trong cuộc sống song em cứ ậm ừ cho qua. Em bảo em đang yêu đơn phương một người đàn ông song người này đã có gia đình rồi. Do đó em cứ chôn chặt mối tình này mà không sao quên được.
Vì thấy em hay buồn, lại cuối tuần toàn ở nhà trọ không ra ngoài chơi nên cuối tuần tôi hay bảo em đến nhà ăn cơm. Vợ chồng tôi coi em như em gái trong nhà. Nhà có việc gì ở quê chồng, quê vợ, chúng tôi cũng đều bảo em về cho vui. Em cũng về và làm giúp rất nhiệt tình. Nhà nội, nhà ngoại tôi ở quê đều biết và rất yêu quý em.
Ngay cả những ngày tôi bầu bí, ốm nghén mệt mỏi là vậy mà em vẫn thường mua đồ ăn vặt, mua cháo lên công ty cho tôi ăn. Những ngày tôi nghén nằm bệt giường, em đi làm về còn sang phụ tôi nấu nướng, dọn dẹp. Tôi thực sự biết ơn em về những gì em làm cho vợ chồng tôi.
Rồi khi tôi vào viện sinh nở, em còn nghỉ làm cả ngày để cùng chồng đưa tôi đến viện. Bố mẹ 2 bên nhà tôi khi vào viện ai cũng khen em đẹp người đẹp nết. Cả nhà sau đó ra sức mai mối em cho những người anh họ, em họ nhà tôi song em đều từ chối. Những lúc ấy tôi chỉ mỉm cười vì nghĩ em chưa quên được người yêu đơn phương của mình.
Suốt mấy tháng tôi ở cữ, em cứ đi làm rồi chạy qua chạy lại chăm sóc tôi như em gái. Có lúc tôi ngại đuổi em về nhà thì em cứ sang. Em bảo không sang thì nhớ tôi và sợ tôi buồn. Còn chồng tôi, thái độ vẫn rất bình thường với em. Khi em sang, anh cũng rất vui. Khi em về, anh cũng chẳng có ý kiến gì.
Một chiều chồng tôi báo đi công tác 5 ngày trong Vinh, tôi đang ở nhà chăm con thì mẹ tôi ra chơi. Bà bảo sẽ ở nhà tôi chơi với cháu 3 ngày mới về nên tôi có muốn đi đâu thì cứ đi, bà cho tôi “sổ lồng” 1 hôm. Đã lâu không được tung tẩy đi mua sắm nên tôi gọi điện rủ em đi cùng. Em đồng ý ngay và bảo tôi đến đón em.
Tới nhà em, em hỏi tôi đã ăn tối chưa, tôi mới nhớ ra mình chưa ăn và cảm thấy đói. Do đó, tôi đã bảo em đợi chút xíu rồi chạy ngay xuống bếp nhà em lục tủ lạnh và đồ ăn trên bàn ăn. Rất may, trong tủ lạnh nhà em còn khá nhiều bánh trái, sữa chua có thể ăn lót dạ. Tôi lấy vài chiếc bánh ra bàn ăn ngồi nhâm nhi.
Lúc này tôi mới để ý thấy trên bàn ăn nhà em có mâm cơm đang ăn dở. Tò mò, tôi lật lồng bàn lên thì thấy hai tô bún riêu cua đang ăn gần hết chỉ còn chút nước và sợi bún. Tôi phát thèm lên được vì bún riêu cua cả hai vợ chồng tôi đều thích ăn. Trong bụng tôi còn trách cứ thầm em, rõ là biết tôi sang mà em chẳng phần tôi gì cả.
Choáng váng hơn, trong mâm cơm ấy, tôi còn thấy có cả một lọ dấm ớt ngâm măng đắng rất đặc trưng giống với nhà tôi. Vì chồng tôi rất thích ăn dấm ớt tự làm nên tôi thường rất chiều chồng trong khoản này. Tôi toàn tự làm dấm ớt tại nhà. Trong chai dấm ớt ấy, nhất định ớt phải là ớt chỉ thiên và có cả măng đắng trong đó. Nếu lọ dấm nhà tôi mà không có măng đắng thì chồng tôi cũng không bao giờ thích ăn. Mà cách thái măng hình chữ nhật nhỏ cũng đúng như tôi hay thái cho chồng ăn.
Càng quan sát lọ dấm ớt nhà cô ấy, tôi càng kinh hãi. Và tay tôi run run khi thấy ở trên mâm có những lát ớt và lát măng đắng cắn dở. Sao cái kiểu quả ớt trong lọ dấm bị lấy ra và cắn, bỏ hết hạt lại y xì cách ăn của chồng tôi thế. Rồi cả những lá măng đắng hiếm hoi dù non hay già nhưng cũng bị bỏ ra ngoài cũng giống hệt với cách ăn của chồng tôi.
Choáng váng, tôi buột miệng hỏi em: “Em ơi, anh nhà chị hôm nay ăn bún ở đây à?”. Tiếng em từ trong phòng bên vọng ra bảo: “Không chị ơi, hôm nay chị không nhớ anh đi công tác à?”. Lúc này tôi mới à lên và bảo: “Sao em nói không biết ăn măng đắng mà còn mua về ngâm dấm như chị làm gì?”. Tôi thấy giọng em lúng túng trả lời: “Tại thấy chị làm ngon quá nên lâu rồi cũng làm 1 lọ cho bạn bè sang có ăn thì còn có cái mà ăn”.
Vì quá hiểu em ấy nên tôi biết cách trả lời của em chỉ chống chế. Thêm vào đó, tối ấy em đi mua sắm cùng tôi cũng rất gượng gạo, thái độ không tự nhiên như mọi ngày. Còn tôi từ lúc ở nhà em, trên đường về, nhớ tới hình ảnh lọ dấm ớt ngâm măng đắng, nhớ tới những miếng ớt dở, miếng măng dở trên mâm mà tôi chột dạ. Trong tôi cứ dấy lên cảm giác nghi ngờ và dự cảm về chồng ngoại tình.
Bất giác, sốt ruột tôi định gọi cho chồng nhưng tôi nghĩ gọi cho anh cũng chẳng ích gì. Vì thế, tôi gọi cho một đồng nghiệp cùng đi công tác với anh đợt này. Đồng nghiệp kia khoe, đã về đến Hà Nội cách đây 4 tiếng rồi. Anh đã về nhà còn kịp ăn cơm với vợ con và giờ đang xem ti vi.
Khi tôi về đến nhà, tôi cũng thấy chồng tôi đã có mặt ở nhà. Thái độ của anh vẫn rất bình thường. Anh khoe liên tục về chuyến công tác thành công ngoài mong đợi. Anh còn nói, nhớ vợ nhớ con ở nhà nên dù chiều tối anh phải đi thẳng về nhà luôn. Thấy chồng như vậy, tôi cũng tỏ vẻ bình thường.
Song đến tối, khi chồng đã ngủ, tôi mới hỏi mẹ tôi là chồng tôi về nhà chính xác lúc mấy giờ. Bà nói rằng, anh về nhà trước tôi khoảng 1 tiếng. Nghe bà ngoại nói vậy, lòng tôi bắt đầu đắng lại.
Video đang HOT
Bao nghi hoặc chồng ngoại tình với em đồng nghiệp kia khiến tôi quyết định một lần thử lòng chồng. Và rồi, chỉ vừa mới thử, hai con cá to đã cắn câu.
Lấy lý do 5 tháng ở cữ chưa được về quê, sắp đến ngày đi làm nên ngay 2 ngày sau đó, mẹ tôi về quê thì tôi cũng bảo chồng để 2 mẹ con tôi về quê khoảng 1 tháng sẽ lên. Chồng tôi cũng đồng ý liền và bảo tôi cứ về quê cho thoải mái, ít lâu nữa còn đi làm trở lại. Anh bảo sẽ về thăm 2 mẹ con tôi luôn.
Hôm ấy, tôi để bà ngoại đưa cháu lên taxi về quê trước. Còn tôi, tôi ở lại đi lang thang để theo dõi chồng. Nào ngờ, đi làm về, anh không về nhà mà đến luôn nhà em đồng nghiệp kia ăn tối. Qua cửa sổ phòng ăn ở tầng 1, đứng bên ngoài, tôi nhìn thấy hai người họ thật tình cảm. Họ ngồi ăn và trong mâm vẫn có lọ dấm ớt ngâm măng đắng chồng tôi thích. Ăn xong, họ còn chẳng ngần ngại trao nhau những nụ hôn cháy bỏng.
Qua cửa sổ phòng ăn ở tầng 1, đứng bên ngoài, tôi nhìn thấy hai người họ thật tình cảm (Ảnh minh họa)
Tôi như chết lặng khi đứng trước cảnh tượng chồng ngoại tình khéo léo như vậy. Tôi cứ âm thầm vừa giơ điện thoại ra chụp vừa quay lại cảnh họ ăn tối vừa hôn nhau trong hạnh phúc mà nước mắt cứ rơi. Giờ thì tôi đã hiểu mọi chuyện.
Tôi lặng lẽ về nhà, rửa hết những tấm ảnh trong ra và để lên bàn làm việc của chồng. Sau đó, tôi lên taxi về quê cùng con gái trong ê chề và đau đớn. Chẳng biết họ dan díu với nhau từ bao giờ nhưng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho 2 người phản bội tôi đau điếng ấy. Tôi đã từng yêu thương và tin tưởng họ như vậy mà sao họ lại phản bội tôi trắng trợn như thế?
Tôi sẽ tung ảnh chồng ngoại tình này ra cho cả công ty tôi biết anh và cô ta lén lút đi lại với nhau? Tôi cũng nghĩ, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận ly hôn để anh và cô ta không dễ dàng đến được với nhau. Tôi muốn 2 người ấy phải bị trả giá. Mọi người hãy giúp tôi nghĩ cách trả thù thật đau cho 2 kẻ đốn mạt ấy với.
Theo Afamily
Tạm biệt anh nốt trầm ở trong em
Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa...
Ngày hôm qua...
Em gặp anh, một cách tình cờ, tình cờ như không thể tình cờ hơn nữa. Hôm đó vì "hiếu động" em đã đi theo chị hàng xóm đi học, và rồi trong lớp học với biết bao con người, em nhìn thấy anh, em không nhớ rõ suy nghĩ của bản thân mình lúc đó và cũng không biết "ma xui quỷ khiến" thế nào em lại vẽ vào áo anh. Anh quay lại nhìn em nhưng không nói gì, chính sự im lặng của anh đã làm em càng thích thú hơn với trò vẽ vào áo người khác. Em vẫn tiếp tục sẽ tới khi hết tiết. À, quên. Khi đó anh gọi em là bé và bảo em đừng vẽ nữa, nhưng em đâu phải đứa chịu nghe lời như vậy đâu. Em thích thú như một đứa trẻ tìm ra trò chơi mới. Em nhớ lúc ra về anh quay lại nhìn sau áo -tác phẩm của em.
Nhưng đó không phải lần duy nhất em vẽ bậy vào áo anh, buổi học khác em lại chạy xuống chỗ anh và tiếp tục "sáng tác nghệ thuật" trên một cái áo khác, lần này thì đẹp hơn cả lần trước. Hix... Anh vẫn im lặng, mặc kệ cho em nghịch ngợm. Từ đó lần nào đến lớp em cũng chêu anh, pha trò với anh.
Để rồi một buổi tối cuối tháng 4 anh nhắn tin cho người chị cùng lớp anh cũng chính là hàng xóm của em, anh bắt đền em phải giặt trả áo cho anh, em không ngờ một người con trai trầm tính, ít nói như anh lại có ngày chịu "mở miệng". Chúng ta nhắn tin qua lại suốt cả buổi tối với những câu nói đùa thật vui phải không anh? Và thế rồi, bất chợt trong đêm khuya anh hỏi em "em sẽ làm gì nếu người yêu cũ của em nhắn tin và nói nhớ em?", em thực sự hơi bất ngờ khi nhận được tin nhắn đó, em và anh hai con người xa lạ chỉ mới biết nhau được vài ngày, nói với nhau có vài câu, ấy vậy mà anh lại hỏi em câu đó. Từ ngày đó anh nhắn tin cho em nhiều hơn, kể cho em nghe nhiều chuyện của anh, về người xưa của anh, rất rất nhiều mà em không nhớ hết.
Ngày trước khi còn đi học, cũng như bao cô cậu học trò khác, em cũng có trong mình những tình cảm của tuổi mới lớn, cũng biết nhớ nhớ, thinh thích người bạn khác giới, cũng có những rung động. Em không biết đó có thể là tình yêu được không nữa, nhưng em vẫn luôn trân trọng những cảm xúc đầu đời tinh khôi trong trẻo đó.
Bước chân vào giảng đường đại học, em mang trong mình bao nhiêu "hoài bão", những dự định "to đùng" và mục tiêu của em khi đó là làm cho anh yêu em... Chắc anh không hiểu tại sao em lại có ý nghĩ đó phải không? Cái ý nghĩ đó không chỉ là thoáng qua đâu anh ạ, em đã thực hiện "âm mưu" của mình đó anh, anh có biết không? Những quan tâm em dành cho anh khi đó chỉ là từng bước trong "kế hoạch" kĩ lưỡng mà em đã vạch ra mà thôi. Em luôn cố tỏ ra trước anh là người con gái biết lắng nghe chia sẻ, biết quan tâm tới người khác. Tất cả chỉ là giả dối thôi anh ạ. Anh đã từng khen em là người tốt, rồi anh vui khi nói chuyện với em, anh có biết khi đó em hả hê thế nào không? Khi đó em đã nghĩ rằng "cá bắt đầu cắn câu" rồi... Ngày ngày em vẫn sống với con người giả dối đó, à không nói thế thì nặng nề quá mà phải nói là không được chung thực cho lắm, vì khi ấy thực sự em cũng thấy vui khi được nói chuyện cùng anh.
Nhưng ông trời khéo sắp đặt thật, em muốn anh phải yêu em thế mà thực tế lại xảy ra điều ngược lại, em lại yêu anh từ khi nào không hay. Bao nhiêu dự định, bao nhiêu kế hoạch mà em đã vạch ra để trinh phục trái tim anh hóa ra lại phản tác dụng. Em ngã trong chính cái hố do mình tạo ra.
Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác... (Ảnh minh họa)
Buồn cười thật phải không? Em thấy nó cứ giống giống thế nào với những câu chuyện cổ tích ý. Như mụ gì ghẻ trong Nàng Bạch Tuyết, bao lần hãm hại Bạch Tuyết nhưng kết cục lại chết trong chính nấm mồ mà mình tạo ra cho người khác. Nghe như em đang ví mình là mụ gì ghẻ nhỉ? Không biết từ bao giờ anh đã đi vào trái tim em, rất nhẹ nhàng như cơn gió mùa thu, những dòng tin ta gửi cho nhau ngày càng nhiều, để rồi tình cảm em dành cho anh cũng lớn dần.
Nhiều khi em thấy ghét anh, tại sao anh lại làm em yêu anh, để rồi khi nghĩ lại thì người có lỗi lại là em, ai bảo em cứ tìm cách "tiếp cận" anh rồi yêu anh cơ chứ. Em thật ngốc khi đã không nghĩ hết các tình huống có thể xảy ra trước khi định "bẫy con mồi". Nhiều khi chính kẻ thợ săn lại chết trong cái bẫy do mình đặt là thế đó. Bây giờ thì em đã hiểu.
Ngày hôm nay...
Em biết mình yêu anh nhiều như thế nào, nhưng em đã không nghĩ tới đoạn kịch bản này nên không biết viết tiếp ra sao, và để mình phải bế tắc không tìm ra lối đi. Em mắc trong "cạm bẫy", em càng vùng vẫy muốn thoát ra thì những mảnh sắt của chiếc lưới càng làm em đau hơn, em chảy máu, máu ra nhiều lắm anh có biết... Nước mắt em cũng rơi.
Những vết thương của ngày hôm qua giờ đã thôi chảy máu, mà hình như không còn máu để chảy nữa hay sao ý anh ạ. Em vẫn là em, vẫn con người đó, khuôn mặt đó nhưng trái tim em đã khác. Mỗi ngày được gặp anh, trái tim em thấy vui lắm, nó rộn lên khi nhận được những quan tâm từ anh, đối với anh em luôn là cô bé con chỉ biết làm nũng. Vâng em thế đó anh.
Mùa đông năm nay hình như không lạnh bằng mùa đông năm trước phải không anh, chắc biết vì em không có anh nên trời cũng không lỡ lạnh. Nhưng em lại thấy lạnh từ trong trái tim. Em nhớ anh, có những lúc nhớ đến cồn cào, em mong sao được trông thấy anh dù chỉ một phút thôi. Trái tim em đã không chịu nghe lời em nữa rồi, dù lý trí bảo không nghĩ về anh, bảo phải tìm lối đi cho riêng mình thôi, nhưng sao khó thế.
Lòng em như có từng cơn sóng, lúc yên ả khi lại như bão lũ. Chúng ta đã có với nhau nhiều kỉ niệm phải không anh ,tuy rằng có những lúc vui và cả những khi buồn nhưng chỉ cần có anh ở bên thì tất cả dường như tan biến.
Anh là người tốt và đa cảm, ngay từ lần đầu gặp anh em đã nhận ra điều đó, nhưng người ta vẫn thường nói con trai mà đa đảm quá sẽ không chịu nhiều thương đau. Anh cũng đã kể cho em nghe về mối tình đầu của anh, về người con gái mà anh đã trao biết bao yêu thương nhưng kết cục thì anh lại là người bị tổn thương. Vết thương đó trong anh sẽ thành sẹo rồi phải không nhưng sao em thấy thi thoảng nó vẫn tấy lên tê tái mỗi khi trở trời. Rồi rất nhiều rất nhiều chuyện đã xảy ra với anh, anh đều nới với em, em vui lắm khi có thể trở thành người anh sẽ chia vui buồn, để rồi chính trong lúc đó em đã nghĩ mình hiểu anh. Nhưng hình như ngược lại, em không hiểu gì về anh hết cả, hay chính anh không muốn, không cho em hiểu anh?
Mỗi lần em làm anh không vui, em ước sao khi ấy anh cứ nói hết suy nghĩ của mình với em, cho em biết mình đã sai ở đâu, thà rằng anh cứ lớn tiếng mắng em thì em đã không phải khóc mỗi khi đêm về, em lại từ trách mình sao lại gây chuyện lại làm anh buồn. Anh chỉ im lặng, sự im lặng đó của anh đã từng bước từng bước giết chết em anh có biết? Anh nói vì anh yêu em nên anh không trách em dù cho em sai, em cám ơn anh vì điều đó. Nếu có thể thì em mong rằng sau này khi anh ở bên bất cứ người con gái nào xin anh hãy cho họ cơ hội được hiểu anh nha anh.
Ừ, chắc tại ta không hiểu nhau nên mọi chuyện mới rẽ sang hướng đó - một ngõ cụt. Em không hiểu những điều anh nghĩ, không hiểu những chuyện anh phải chịu đựng, em đã trách hờn anh, khiến anh mệt mỏi, em xin lỗi dù là những câu xin lỗi muộn màng. Em khóc, khóc vì những lời nói của anh. Nó như hàng trăm mũi dao đâm vào tim em. Em tin anh cũng có tình cảm với em, nhưng nó có đủ lớn để gọi là tình yêu không anh? Nếu là tình yêu sao anh vội buông tay đến vậy? Em chênh vênh, mất phương hướng.
Cho tới tận bây giờ khi em đã không còn được ở bên anh nữa, em vẫn không thể lý giải được tình cảm anh dành cho em, anh nói anh yêu em, em tin điều đó, không một chút nghi ngờ, nhưng sao anh lại có thể bình thản nói với em rằng anh yêu em chỉ để có người bên cạnh chia sẻ cùng anh những khi vui buồn, còn người anh muốn chăm sóc cả đời lại là người con gái khác. Anh có biết khi nghe những lời nói đó của anh trái tim em chết lặng, em cũng hiểu sao mình vẫn còn sống tới lúc này khi mà con tim em đã chết từ lâu. Nhưng em vẫn tin anh yêu em thật lòng, ít nhất là trong một lúc nào đó - lúc anh nói anh yêu em. Nghe có vẻ như em đang tự dỗ dành bản thân mình phải không anh? Nghe buồn cười anh nhỉ?
Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất... (Ảnh minh họa)
Anh có thể nghĩ em đang giận anh,em đang trách móc anh, nhưng không phải đâu anh à. Em thừa nhận đã có lúc em rất giận anh, em nghĩ rằng cho dù cả thế giới này có thể làm em đau nhưng anh thì không. Nhưng anh lại làm em đau rất đau, bây giờ khi nghĩ lại em thấy rằng nỗi đau em đang phải chịu chưa bằng tất cả nỗi đau em gây ra cho anh, em không có quyền giận anh ,anh đã làm tất cả cho em khi còn ở bên em.
Anh không có lỗi mà em đã sai. Em sai khi không biết cách thể hiện sự quan tâm, tình cảm của mình dành cho anh, và để rồi sự quan tâm của em lại khiến anh mệt mỏi. Em đã sai khi yêu anh đủ nhiều, tình yêu của em không đủ lớn để mang trái tim anh ở bên em mãi, để giữ tiếng yêu anh mãi dành cho em. Nhưng em không sai khi đã yêu anh, vì em đã yêu anh bằng tất cả trái tim em, tất cả những gì em có thể trao anh. Và em không hối hận khi đã yêu anh.
Giờ đây...
Em sẽ sống ra sao khi không có anh bên cạnh? Em không biết nữa, sẽ không còn ai quan tâm tới em hôm nay ra sao, không còn ai chọc cho em cười mỗi ngày.
Ngày mai chúng ta sẽ có còn gặp lại nhau không anh? Nếu có gặp lại liệu em có thể xem anh như người bạn bình thường của em không nhỉ khi mà trái tim em vẫn chưa quên được anh. Em vẫn khóc, khóc cho thỏa nỗi nhớ anh, khóc cho những gì em đã tự tay mình đánh mất.
Anh à! Tất cả là do em không tốt ngay từ đầu nên em không trách ai cả, anh cũng đừng nghĩ rằng em như vậy là do anh nha, không phải đâu. Vậy nên em sẽ ổn ngay thôi. Sau đêm nay... Em sẽ nhanh chóng quên anh thôi. Ngày mai em sẽ không nhớ anh nữa, ngày mai là em thêm tuổi mới rồi đó anh.
Sinh nhật em năm trước có anh, sinh nhật em năm nay không anh. Chỉ qua đêm nay thôi em sẽ delete tất cả kí ức về anh, à không chỉ quên tình cảm em dành cho anh thôi, còn em vẫn muốn làm bạn của anh mà.
Chào anh nhé! Tạm biệt anh nốt trầm trong em.
Về đây con phố rêu cũ sao phai thời gian
Nơi tình yêu đôi ta hôm nào
Đâu rồi ngày tháng êm đềm hạnh phúc chỉ còn lại niềm thương nhớ
Gạt đi nước mắt cay đắng khóc cho biệt ly
Thương tình yêu trái ngang trong đời
Tại sao anh hỡi đắng cay tình mình
Biết đến bao giờ có nhau
Những kỉ niệm bao dấu yêu
Cùng với những hẹn hò đêm trắng đêm
Ngồi bên nhau dưới trăng ta ước mong ngày mai đến
Những nồng nàn đâu dễ quên
Và với những hẹn hò đâu dễ phai
Còn trinh nguyên trong tim say đắm như ngày mới quen
Nhiều đêm em đã thức giấc khóc ngồi một mình trong bóng đêm
Có những lúc đắm đuối trao hết những ngọt ngào
Còn đây mùi hương còn vương sao anh nỡ đành quên
Từ khi em đã nếm trái đắng thì cuộc đời em đổi thay
Có những lúc hối tiếc mong muốn đã muộn màng
Thời gian dần trôi người ơi đời em trôi dạt bến nơi
Theo VNE
Một năm, cháu đã quan hệ với 15 phụ nữ Cô bạn gái xinh nhất lớp, người từng coi cháu là kẻ nhà quê, sau vài mối tình khá ồn ào cũng bật đèn xanh cho cháu tấn công. Đời cháu có rất nhiều cái không thể ngờ đến. Cháu không nghĩ là mình đã làm chuyện đó (quan hệ tình dục) với những 15 cô gái chỉ trong vòng 1 năm qua....