Chết lặng vì vợ có con riêng mà không ai hay biết
Thiện biết điều anh làm là hèn nhát, anh cũng đã chấp nhận hậu quả và cả sự mất mát, nhưng đến khi cầm kết quả xét nghiệm ADN Nhi không phải cháu Vi mà chính là con gái ruột của Vi thì anh mới biết tim mình đau đớn đến thế nào. Anh cầm kết quả ném vào mặt Vi mặc cho cô quỳ xuống xin lỗi.
Đến khi cầm kết quả xét nghiệm ADN, Nhi không phải cháu Vi mà chính là con gái ruột của Vi thì anh mới biết tim mình đau đớn đến thế nào (Ảnh minh họa)
Thiện nhớ như in ngày vợ chồng anh đón bé Nhi về nuôi, năm ấy con bé đã hơn 3 tuổi. Trông con bé như một nàng công chúa dễ thương với bím tóc buộc nơ hồng lí lắc ôm con búp bê rúc vào ngực Vi. Quả thật anh đã thích con bé ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, từ ngày anh mới về nhà Vi ở vùng quê xa cách Thủ đô gần 300km. Bố mẹ và 2 anh trai của Vi đều làm nông nghiệp và kinh tế cũng gọi là “khấm khá” trong vùng, một người chị gái khác của Vi đã lấy chồng xa và sinh sống trong Nam. Căn nhà yên tĩnh của họ trở nên náo nhiệt với những câu chuyện và trò chơi vui nhộn của Nhi. Con bé không hề xa lạ mà cứ quấn lấy ôm chân Thiện. Trên đường về, anh đã ôm ghì Vi và nói anh thích có một cô con gái như Nhi.
Thế rồi như định mệnh, vợ chồng Thiện – Vi lấy nhau hơn một năm nhưng mãi không có con, đi khám bệnh viện đều trả kết quả anh vô sinh. Chạy chữa tứ phương với đủ các bài thuốc đông tây y kết hợp không ăn thua, Thiện chấp nhận mình không thể cho Vi một đứa con và một mái ấm hoàn chỉnh, đó sẽ là một điều thiệt thòi đối với cô gái trẻ đẹp và đang có cả tương lai sáng lạn như Vi. Nhưng điều khiến Thiện bất ngờ hơn là Vi chấp nhận, cô bảo cô yêu anh và yêu cả những khuyết điểm của anh. Rồi Vi đề nghị nhận con nuôi, cô đề xuất với anh nên nhận con cháu trong nhà cho có cảm giác thân thiết. Thiện có 3 đứa cháu của anh trai và chị gái nhưng họ đều có điều kiện kinh tế nên anh không thể ngỏ ý nuôi cháu của mình. Và Nhi – con gái của anh trai Vi là đối tượng được hai vợ chồng cô ưng ý nhất, vợ chồng cô sẽ đỡ đần được cả anh trai Vi với một nách 3 đứa con ở miền quê nghèo ấy.
Nhi được đón lên thành phố, dù đã quen với Vi nhưng nó vẫn rất xa lạ với hoàn cảnh sống nơi đây. Thời gian đầu con bé khóc rất nhiều, hầu như ngày nào cũng đòi mẹ và anh trai, Vi đã phải xin nghỉ cả tuần ở nhà để chăm sóc con bé và đưa nó đi nhà trẻ. May mắn thay con bé rất hòa đồng và nghịch ngợm nên nhanh chóng làm quen với rất nhiều bạn mới tại lớp, không còn cảnh mếu máo ngày đầu đến lớp, dần dần cứ mỗi lần đón con là Thiện nghe được tiếng nó bi bô kể chuyện rồi thơm nựng má anh. Vi luôn cười hạnh phúc khi thấy cảnh này, có đôi khi cô ghen tỵ và nói Nhi như đứa con ruột thịt của anh chứ không phải cháu ruột của cô.
Gia đình nhỏ của Thiện dần tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, anh yêu đời hơn và luôn cố gắng sắp xếp công việc về sớm cùng cô con gái. Anh luôn mua cho con bé những món đồ tốt nhất, đi du lịch hay công tác trong nước ngoài nước anh đều không quên mua cho con bé những bộ váy áo đắt tiền của những thương hiệu nổi tiếng thế giới, cả những thanh socola Bỉ mà con bé thích ăn. Nhìn con bé mồm đen nhẻm lem luốc socola cười hở những chiếc răng sâu, lòng Thiện càng thêm ấm áp. Mặc cho Vi luôn miệng kêu Thiện bỏ rơi cô và quá nuông chiều con bé nhưng anh biết Vi cũng yêu con bé không kém gì anh. Vào những ngày Vi vắng nhà, Thiện đều đi đón con đều đặn và chăm sóc con bé từ tắm, thay đồ, cho con bé ăn… như một người cha thực sự.
Con bé vào lớp 1 thì Thiện sửa nhà và trang hoàng lại phòng con bé với tất cả các vật dụng màu hồng đặc trưng của thương hiệu mèo Kitty đáng yêu, con bé ôm anh hôn rối rít nói “yêu bố nhất trên đời”. Những người quen biết vợ chồng Thiện đều tỏ ra ngưỡng mộ và hết lời khen anh là người chồng người cha chuẩn mực. Những lúc như vậy Vi đều nhìn anh âu yếm dịu dàng, cô bảo may mắn nhất cuộc đời cô là gặp được anh. Cuộc sống gia đình nhỏ cứ êm đềm trôi qua trong hạnh phúc, Thiện cũng đã từng tin tưởng may mắn lớn nhất cuộc đời mình là trở thành chồng của cô cho đến ngày anh biết sự thật.
Video đang HOT
Trong một buổi tiệc cuối tuần do bạn bè Thiện tổ chức, Vi đã gần như chết đứng khi nhìn thấy người đàn ông thư sinh có vóc dáng cao gầy đang đứng nướng những rẻ sườn BBQ thơm phức, anh ta được giới thiệu là một doanh nhân trẻ tu nghiệp nhiều năm ở nước ngoài mới về nước vào tháng trước. Anh ta cũng nhìn Vi rất đỗi ngạc nhiên, và ánh mắt nhanh chóng mờ đi vì sự cảm động khi thấy Nhi chạy đến gọi cô bằng mẹ. Bởi chỉ qua cái nhìn đầu tiên, Vi đã thấy bé Nhi và anh ta giống nhau đến kỳ lạ. Vi nhanh chóng bỏ qua lời bắt chuyện, níu kéo của anh ta và đưa con bé về nhà. Những ngày sau Vi đứng ngồi không yên, cô liên tục nhận được cuộc gọi và tỏ ra bồn chồn lo lắng. Bằng linh cảm của người đàn ông, Thiện biết Vi đang có chuyện giấu giếm mình.
Chỉ đến ngày anh vô tình nghe thấy cô cầm điện thoại to tiếng trong phòng ngủ, cô nói “giữa tôi và anh không có đứa con nào cả” thì mầm mống nghi ngờ trong lòng Thiện nổ tung. Thiện biết điều anh làm là hèn nhát, anh cũng đã chấp nhận hậu quả và cả sự mất mát, nhưng đến khi cầm kết quả xét nghiệm ADN Nhi không phải cháu Vi mà chính là con gái ruột của Vi thì anh mới biết tim mình đau đớn đến thế nào. Anh cầm kết quả ném vào mặt Vi mặc cho cô quỳ xuống xin lỗi.
Anh ta chính là người yêu cũ của Vi, họ đã thỏa thuận Vi sẽ bỏ cái thai trước khi anh ta lên đường du học nhưng Vi không làm được. Sau khi anh ta đi, Vi đến nơi khác một mình sinh con riêng, để tránh tai tiếng anh chị cô đã nhận con bé làm con ruột mình. Vi một mình ở lại thành phố tiếp tục việc học và thi thoảng mới về thăm con, đã nhiều đêm Vi khóc thầm khi đứa con do chính cô đứt ruột đẻ ra lại luôn miệng gọi Vi một tiếng “cô” xa cách. Vi nói cô rất yêu anh và không hề có ý định chia tay cho dù biết anh không có khả năng cho cô những đứa con, nhưng bản năng người mẹ trỗi dậy khi anh đề nghị nhận con nuôi đã khiến Vi quyết đưa con riêng về bên mình lần nữa.
Theo VNE
Đau khổ: mẹ ruột lại nhận tôi làm con nuôi
Lần đó cậu gọi điện thoại báo tin ngoại bệnh nhưng mẹ và cha dượng đi nghỉ mát ở nước ngoài, tôi quyết định thay mẹ về thăm ngoại.
12 tuổi, lần đầu đi xa một mình, tôi rất lo lắng. Tuy vậy, tôi tự nhủ, mình là con trai, phải cứng rắn, mạnh mẽ lên, không có gì phải sợ. Nghĩ vậy mà tôi lấy hết can đảm nhờ bác xe ôm gần nhà chở ra bến xe, mua vé xe cho tôi về thăm ngoại.
Con đường từ Sài Gòn về Mỹ Tho chẳng xa xôi gì nhưng vì là lần đầu đi một mình nên tôi rất sợ. Lên xe tôi khư khư ôm cái ba lô có mấy bộ quần áo và mấy trăm ngàn như một bảo vật. Tôi quan sát những người chung quanh xem có ai khả nghi, có ai có dáng vẻ như "mẹ mìn" hay không...
Có lẽ nhìn tôi lạ lắm nên người phụ nữ ngồi bên cạnh ân cần hỏi: "Cháu về tới đâu? Sao đi có một mình vậy?". Tôi ngờ vực nhìn bà: "Cháu về thăm bà ngoại...". Khi nghe tôi nói ra địa chỉ nơi mình sẽ đến, bà ta cười hiền lành: "Vậy hả? Bác cũng ở đó. Lát nữa xuống xe, còn phải đi xe ôm một chặng nữa mới tới nhà. Vậy chớ cháu là con cháu của ai?".
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. (ảnh minh họa)
Tôi đã yên tâm hơn nên nói ra tên bà ngoại. Nghe xong, bà ta lại cười: "Ủa, vậy ra cháu là cháu ngoại bà Năm Thiên. Chắc là con của con Ngọc đây". Tôi nói nhanh: "Dạ, không phải. Cháu là con của mẹ Châu". Người phụ nữ nhíu mày: "Châu nào? Bà năm Thiên chỉ có con Ngọc với thằng Quân. Vậy thì không phải rồi". Tôi bắt đầu hoang mang: "Dạ, cháu đúng là cháu ngoại bà Năm Thiên, dì ba con tên Ngọc, cậu út tên Quân; còn mẹ con là thứ hai, tên Châu. Mẹ con mất hồi mới sanh con...".
Lúc đó xe đã tới bến nên câu chuyện của chúng tôi bị cắt ngang ở đó. Tuy vậy, tôi vẫn mang nỗi thắc mắc trong lòng. Khi lên xe ôm, tôi bị dồn vô giữa trên chiếc xe chở ba nên không kể thêm được gì. Xe chạy chừng 20 phút thì bà ta nói với chú xe ôm: "Em cho thằng nhỏ xuống chỗ Ngã ba Cây Khế nghen".
Tôi không biết chỗ đó tên gọi là Ngã ba Cây Khế nhưng nhìn con đường đê ngoằn nghoèo, hai bên là hàng trâm bầu, tôi nhớ ngay đường về nhà ngoại. Tôi cám ơn người phụ nữ đã chỉ đường, cám ơn bà đã trả tiền xe cho tôi rồi chạy một mạch về nhà ngoại.
Trong thấy tôi, cậu út hết hồn: "Trời ơi, tưởng cháu nói chơi, ai dè mày về thiệt. Vô đây, vô đây... Ngoại yếu lắm rồi". Cậu kể mấy bữa trước ngoại đi ruộng về, tự dưng nằm lăn ra bất tỉnh. Sau đó ngoại tỉnh dậy nhưng rất yếu. Cậu đòi chở ngoại vô bệnh viện nhưng ngoại nhất quyết không chịu đi. Khi tôi về tới thì ngoại đã á khẩu, chỉ ú ớ chớ nói không thành lời. Tới tối thì ngoại mất.
Mẹ tôi không kịp về để thấy mặt ngoại lần cuối. Mãi đến hôm chôn ngoại mẹ và cha dượng tôi mới về. Mẹ khóc ngất, trách cậu sao không chờ mẹ về nhưng cậu bảo đã coi ngày giờ rồi, không chậm trễ được. Mẹ ở tới mở cửa mả xong thì quay về Sài Gòn, tôi muốn ở lại chơi với cậu nhưng mẹ nhất quyết không cho: "Về còn đi học nữa, ở lại làm gì?". Cậu thấy vậy thì năn nỉ: "Đang nghỉ hè mà, cho nó chơi vài bữa nữa đi. Học gì mà học dữ vậy?". Cuối cùng mẹ gia hạn thêm cho tôi 2 ngày.
Trong 2 ngày đó, đã đủ cho tôi tra vấn cậu về những lời nói mình nghe được trên xe. Cuối cùng, cậu tôi đành thú nhận: Mẹ tôi có thai với một người đàn ông đã có vợ, lúc sanh tôi thì bị băng huyết suýt bỏ mạng nên ngoại và cậu phải đem tôi gởi vô chùa... Lúc tôi được 6 tháng mẹ vô chùa xin lại rồi đem tôi lên Sài Gòn ở luôn tới giờ. Năm tôi 6 tuổi, mẹ quen với cha dượng tôi bây giờ và nói với ông tôi là con của người chị đã mất. Mẹ cũng dặn tôi như vậy. Lúc đó tôi cũng có buồn nhưng mẹ an ủi: "Dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ đã nuối nấng con từ nhỏ, coi con như con ruột...".
Mẹ còn nói rất nhiều nhưng lúc đó tôi không hiểu hết và cũng không nhớ rõ. Điều duy nhất đọng lại trong thâm tâm tôi là, tôi không phải do mẹ sinh ra. Tôi phải chấp nhận nhường nhịn hết tình yêu thương cho những đứa con ruột của mẹ với cha dượng sau này. Đổi lại tôi phải chịu đòn roi, chửi mắng, nhục mạ, của cả mẹ lẫn người đàn ông sau này của mẹ.
Ấy vậy mà 6 năm sau, sự thật lại bị lật ngược hoàn toàn. 12 tuổi, tôi đủ bất mãn để không muốn trở về với người đã rủ bỏ mình. Thế nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Khi đưa tôi ra xe về Sài Gòn, cậu căn dặn: "Con đừng có nói với mẹ là cậu kể cho con nghe, nếu không mẹ con sẽ giận cậu".
Tôi mang nỗi ấm ức của một đứa con bị từ bỏ suốt bao nhiêu năm qua. Mẹ không thể hiểu vì sao tôi từ một đứa trẻ ngoan hiền lại trở thành cứng đầu, cứng cổ, khó dạy, khó bảo như vậy... Mẹ không tìm hiểu mà chỉ biết trách móc, giận dữ, khóc lóc... Và mỗi khi như vậy, sự căm ghét, khinh bỉ của tôi đối với mẹ càng đầy lên.
Bây giờ tôi quyết định sẽ từ bỏ. Tôi đã nhận được học bổng ra nước ngoài du học. Tôi sẽ cố gắng học, sẽ ở lại bên đó làm việc và tìm một cơ hội để định cư ở nước ngoài. Tôi chỉ nói với mẹ điều này khi thủ tục đã xong xuôi. Mẹ tôi lại khóc lóc, lại trách móc, lại giận dữ. Cuối cùng mẹ gào lên: "Trời ơi sao tôi khổ thế này? Nuôi nấng nó mười mấy, hai chục năm trời, giờ nó nói đi là đi... Đồ vô ơn. Biết vậy hồi đó tôi bỏ nó luôn trong chùa".
Câu nói vô tình của mẹ khiến cơn giận của tôi bùng lên. Tôi nhìn mẹ lom lom: "Đúng rồi, lẽ ra hồi đó mẹ phải bỏ con luôn trong chùa chớ đem về làm gì? Giờ mẹ hối hận rồi hả? Lương tâm của mẹ để đâu khi nỡ đem con của mình vứt bỏ như vậy?".
Tôi còn nói nhiều lời rất cay nghiệt nữa trước khi vào phòng đóng sầm cửa lại. Không biết mẹ có hiểu hết những điều tôi nói hay không nhưng hôm sau mẹ ngã bệnh phải nhập viện cấp cứu. Cha dượng gọi cho tôi: "Con vô thăm mẹ đi, mẹ muốn gặp con". Tôi trả lời cộc lốc: "Con không vô".
Tôi cũng không ở nhà mà đăng ký tua du lịch Sapa, sau đó tôi quay về Mỹ Tho thăm cậu. Mẹ tôi lại gọi, cha dượng gọi, tôi không thèm nghe máy. Cho đến cách nay 2 ngày, tôi nhận được tin nhắn của cha dượng: "Mẹ con bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn gặp con. Đừng để sau này phải ân hận".
Tôi chẳng có gì phải ân hận. Người ấy chẳng xứng đáng làm mẹ khi đã không dám nhìn nhận, không dám yêu thương chính núm ruột của mình. Thế nhưng cha dượng cứ bám riết quấy rầy tôi bằng những tin nhắn... Ông ta nói rằng mẹ tôi không thể nói chuyện, không thể ăn uống. Tôi biết ông ta chỉ cường điệu cho tôi mủi lòng...
Còn đúng một tuần lễ nữa tôi sẽ lên máy bay. Tôi đang mong cho giây phút đó nhanh đến để tôi thoát khỏi gánh nặng đang đè lên cuộc sống của mình; lấy đi của mình những bình yên, thanh thản mà lẽ ra tôi phải có được kể từ lúc sinh ra làm con người trên thế gian này...
Theo VNE
"Sáng nay, em đã là đứa con dâu láo xược!" Cực chẳng đã, nước cuối cùng em mới lên đây kể chuyện nhà mình. Bởi thực sự, em không biết phải làm như thế nào cả. Em cũng không biết mình đã làm đúng hay sai nữa khi sáng nay vì tức nước vỡ bờ, em đã cãi láo và trở thành đứa con dâu láo xược trong mắt mẹ chồng. Xin phép...