Chết lặng vì chồng chê vợ quá xấu
Nói chuyện này ra sẽ nhiều người nói tôi trẻ con và vớ vẩn nhưng thật tôi đang rất ức chế với ông chồng rất hà tiện lời khen với vợ, thậm chí chê vợ khủng khiếp.
Trước khi cưới, tôi cũng chỉ là 1 cô gái bình thường với vẻ ngoài không có gì nổi trội hơn các cô gái khác nhưng cũng không phải người phụ nữ xấu. Duy chỉ có 1 thứ làm tôi tự ti nhất đó là chiều cao khiêm tốn của mình. Vì thế mà tôi chỉ đứng đến nách chồng thôi. Chồng tôi cao mét 73.
Lúc yêu tôi cũng có mặc cảm nhưng được chồng động viên và thấy anh cũng không quan trọng điều đó, điều cơ bản là hiểu và yêu thương nhau thật lòng. Với tôi thế là đủ để tiến tới 1 cuộc sống hôn nhân. Sau 3 năm yêu thương, chúng tôi chính thức làm vợ chồng và chỉ sau đúng 1 năm tôi sinh con đầu lòng.
Thời gian bầu bí hiển nhiên tôi béo lên rất nhiều, làm cho cái sự lùn của tôi lại càng rõ nét nhưng lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều mà chồng cũng không ý kiến gì cho dù người ngoài nhìn tôi đều lắc đầu cười ái ngại. Nhưng với vợ chồng tôi lúc đó, điều đó lại trở thành niềm tự hào vì chúng tôi đang có con cơ mà!
Sinh xong tôi vẫn được tẩm bổ có khi còn hơn cả lúc bầu vì để đảm bảo sữa cho con. Vậy là tôi cứ hồn nhiên phát tướng. Hết 6 tháng quay lại làm việc, cả cơ quan đều kêu ầm ĩ với cái vẻ ngoài của tôi cùng những lời cảnh báo: chồng chán, chồng chê. Thật sự lúc đó tôi cũng có giật mình và có chút lo lắng. Nhưng lại tự động viên mình đang nuôi con nên phải thế, đi làm sau vài tháng là ngót ngay.
Nhưng có vẻ không khả quan là mấy, sau 6 tháng đi làm tôi vẫn như 1 quả bóng không hơn không kém. Vấn đề cân nặng với tôi giờ thành nỗi khủng hoảng.
Vấn đề cân nặng với tôi giờ thành nỗi khủng hoảng (Ảnh minh họa)
Con được 14 tháng, tôi cai sữa do bị viêm tai phải dùng kháng sinh liều cao sợ ảnh hưởng tới con. Kể ra cũng hơi non và khổ thân cho con nhưng cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa, tôi cũng muốn cai sữa cho con để tôi có thể áp dụng chế độ ăn kiêng để nhẹ nhõm hơn.
Video đang HOT
Từ lúc cai sữa con xong, chồng tôi liên tục chê tôi xấu, chê tôi béo làm tôi bực mình và stress vô cùng. Cai sữa con, tôi bắt đầu để ý đến vẻ ngoài của mình hơn, chịu khó đầu tóc, sắm sửa quần áo hơn. Nhưng ngặt một nỗi, chồng chẳng hề ghi nhận.
Hôm tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa đi sửa tóc, về cả phòng khen trẻ hơn, hợp với khuôn mặt, tôi vui lắm và hy vọng về sẽ được chồng khen. Vậy mà như thường ngày, anh cũng không phát hiện ra tôi đã sửa tóc. Có hỏi tận nơi thì anh chẹp miệng bảo: “Úi giời! tưởng thế nào, nhưng mặt đã béo thì làm kiểu gì cũng béo thôi!”. Tôi ngán ngẩm tụt hứng giận không thèm nói chuyện 2 ngày. Tưởng anh sẽ rút kinh nghiệm, nào ngờ cái thói chê vợ đã ngấm vào máu rồi.
Mùa hè tới, tôi tự sắm cho mình 1 loạt váy mới thay đổi. Về cũng hí hửng mặc thử cho chồng nhìn tưởng được chồng khen đẹp nào ngờ anh chỉ nhìn rồi buông 1 câu: “Béo thế mặc gì cho đẹp được, nhìn mẹ mày như cái bánh mì cuốn vải hoa í!”. Chẳng biết anh đùa hay thật nhưng cũng đủ làm tôi điên máu. Chưa kể anh liên tục gọi tôi là quả dưa bở vì sau sinh con, tôi bị rạn da rất nhiều. Nghĩ cũng tủi thân vì chồng không tâm lý nhưng rồi cũng qua loa cho xong chuyện.
Nhưng lần này thì anh thật sự quá đáng. Cuối tuần, anh có mời gia đình 1 anh ở cơ quan về nhà dùng cơm. Tôi cũng tất bật chuẩn bị bữa tối tươm tất, bày biện cầu kỳ, trong lòng khấp khởi vui với thành quả của mình. Trong bụng nghĩ thầm kiểu gì chồng cũng mở mày mở mặt với bạn.
Chuẩn bị xong bữa, tôi cũng chu đáo lên phòng thay đồ chỉnh tề rồi mới xuống dùng cơm tiếp khách. Mọi ngày thì tôi là người cho con ăn bữa tối để bác giúp việc và chồng tôi ăn tối trước nhưng hôm đó có khách nên bác chủ động bảo để bác cho con ăn, cứ xuống tiếp các bạn.
Vừa ngồi xuống bàn ăn thì thấy điện thoại có tin nhắn. Tôi đứng dậy check tin và bất ngờ khi đọc được dòng chữ: “Cho con ăn đi!”. Tôi ngầm hiểu ý của chồng là không muốn mình xuất hiện trong bữa cơm đó. Tủi thân muốn khóc nhưng giữ sĩ diện cho chồng, tôi vẫn giữ bình tĩnh quay lại bàn ăn rồi mới tính tìm lý do để không ngồi cùng họ nữa. May sao, cùng lúc, con tôi khóc vì không chịu ăn, tôi có cớ ra ngoài để bón cho con.
Nuốt nước mắt vào trong chờ đến khi nhà tiễn khách. Tôi thẳng thắn hỏi chồng về việc vừa diễn ra. Khác hẳn với anh lúc yêu, lúc bầu bí, anh lạnh lùng đáp: “Vừa béo vừa xấu ngồi đó làm gì cho nó xấu hổ ra. Nhìn vợ người ta cũng 1 con mà thèm!”. Tôi chết lặng đau đớn.
Thời gian này, tôi rất chán nản, chán tới nỗi nghĩ đến cả việc ly hôn. Nhiều lúc nghĩ, chẳng biết có phải chồng đã thay đổi hay không? Không còn yêu mình, thương mình như lời anh nói ban đầu hay không? Nếu vẫn còn yêu thương tôi thì có lẽ anh đã không chê bai nhiệt tình và hắt hủi tôi đến mức làm tôi bị tổn thương ghê gớm thế này? Tôi cả nghĩ và nhạy cảm nên nghĩ ngợi lung tung hay sự thật là tôi đã bị chồng chán, chồng chê như lời cảnh báo của đồng nghiệp?
Theo ĐSPL
Tôi đã tìm anh suốt 9 năm qua
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao?
Ngồi cả buổi sáng để nghe đúng một bài hát Tình Ngàn Năm của Cẩm Ly, lòng tôi chợt buồn. Lời bài hát có chăng là định mệnh của tôi và anh?
Tôi và anh cùng học chung thủa cấp 2. Cái tuổi học trò ấy, không có định nghĩa của chữ yêu hay thương mà chỉ là thích. Rồi lớp 10, tôi và anh học riêng nhau. Tôi vẫn như vậy, mỗi giờ ra chơi, lại đến lớp của anh. Tôi có ngờ đâu, xung quanh anh có nhiều con gái quan tâm. Bởi, người ta nói anh học giỏi và đẹp trai nữa. Học giỏi thì tôi công nhận, riêng tôi thích anh thì chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh đẹp trai. Tôi không thể quên cái ngày ấy, lúc vừa chạm mặt anh ở căng tin trường, anh đi cùng một bạn gái cùng lớp. Ánh mắt bạn ấy cứ nhìn tôi như viên đạn đâm xuyên. Những bạn học cùng lớp với anh ấy nói, tôi bị bạn nữ này dọa đánh. Vì nhớ tới câu nói ấy, tôi đã đi thẳng lại và đánh thật mạnh vào bụng của anh. Tôi bảo, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chuyện như ngày hôm qua các bạn ạ. Cái đánh ấy, bây giờ tôi vẫn còn rất đau. Và tôi đã hối hận với câu nói ấy.
Đúng là sau lần đó, tôi đã không được gặp anh. Mãi cho đến nay, gia đình anh chuyển về Hưng Yên sống. Sang năm lớp 11, tôi cuống cuồng tìm anh, tôi mới biết anh đã chuyển trường. Cái tuổi ấy, tình cảm có gì đâu là đau đớn nhỉ thế mà tôi như ngã ngụy xuống. Tôi khóc. Tôi chỉ biết về nhà nói với mẹ rằng "Đức nó về Hưng Yên rồi mẹ ơi".
Và từ lúc ấy, lòng tôi cứ thôi thúc một điều, nhất định tôi sẽ ra gặp anh. Và cũng từ lúc ấy, tôi khẳng định rằng, tôi có thương anh.
Năm nhất Đại học, vào một ngày chủ nhật, tôi nghe một giọng nói rất thân quen - là giọng của anh. Anh bảo lâu lắm mới tìm lại được số điện thoại nhà riêng của tôi, và mẹ tôi đã cho số di động cho anh. Nghe giọng nói anh mà nước mắt tôi đầm đìa và tim đập loạn. Tôi nghĩ trong đầu, ờ thì yêu xa vậy. Tôi được biết anh học ở Hà Nội. Lúc đó tôi sắp được đi thực tế ngoài ấy. Tôi chờ đợi ngày gặp anh. Tôi vẽ ra một bức tranh rằng, tôi sẽ đứng giữa Hồ Gươm, anh sẽ vội vã chạy lại ôm tôi - một cái ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ yêu xa, dù là khoảng cách rất xa.
Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, giữa trời xuân Hà Nội, tôi đã tắt lịm đi niềm hy vọng. Lúc ấy, tôi không liên lạc được với anh. 3 ngày ở HN không đủ cho tôi tìm anh. Vì tôi chỉ biết anh học Ngoại ngữ ở Hà Nội. Thế là mất liên lạc lần nữa.
6 năm sau, trên trang Facebook, tôi nhận một lời mời kết bạn Đức Lee. Linh cảm cho tôi biết rằng đó là anh. Tôi đồng ý, tất cả như vỡ òa. Một lần nữa, tôi lại khóc. Tôi biết lần này sẽ không lạc nhau nữa. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng, người không lạc nhau, nhưng tim giờ lạc nhịp. Nói chuyện với nhau, tôi cố giữ hết những cảm xúc, và cố gắng để xem anh như một người bạn cũ. Vậy mà tôi đã không làm được khi người bạn gái của tôi hỏi rằng "Liệu mày và Lee không thể như xưa à?". Đau lắm. Tôi chỉ biết nói là tôi rất muốn nhưng liệu người ta thì sao? Khi những câu nói hàng ngày chỉ là những cách nói chuyện như một đứa bạn học cùng cấp 2, không gì cho thấy sự quan tâm hay sâu sắc hơn nữa.
Nhưng tình cảm con người không thể nào giấu mãi được. Một ngày, hai ngày, ba ngày...và nhiều hơn nữa. Những tin nhắn, video call... càng làm tôi không đứng vững với suy nghĩ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng, tôi sẽ bỏ tất cả để hai đứa như xưa. Chỉ cần anh cho tôi một lời hứa, một niềm tin để tôi tiếp tục sống với cảm xúc của mình.
Tôi nói với anh. Ngày đầu anh im lặng, ngày thứ hai anh vẫn im lặng, rồi ngày thứ 3 như có vết dao ở đâu đó cứa vào tim tôi.
3 năm cấp 3, 4 năm đại học, 2 năm đi làm... 9 năm. 9 năm xa như vậy có gì để khẳng định cho một cảm giác thích của tuổi học trò? Anh bảo tôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh bảo như thế, vậy tại sao anh lại nói với bạn của hai đứa rằng "Anh không muốn tôi chờ anh, tôi khổ vì anh. Anh công việc chưa ổn định, anh là con trưởng, không thể vào Nam....". Anh có thể bày tỏ được với bạn ấy, anh còn quan tâm tôi nhưng anh không muốn tôi khổ. Anh muốn tôi hạnh phúc với những gì của hiện tại nhưng những điều đó anh đã không nói với tôi. Anh bắt đầu xa lánh tôi...
Có phải tôi đã quá đáng khi bắt anh phải như thời học sinh? Quá đáng khi bắt anh hứa một câu để tôi có động lực chờ anh?
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao? Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được. Tôi không muốn lại mất anh, rồi lại tìm anh. Vì trong 9 năm qua, chưa bao giờ tôi quên cái tên ấy, chưa bao giờ nguôi ngoai kỷ niệm học trò. Anh hứa sẽ hát cho tôi nghe bài Tình Ngàn Năm, và anh sẽ mãi hát cho tôi nghe như vậy. Vậy mà... Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Anh yêu tôi nhưng không muốn kết hôn Môi khi tôi nhăc đên chuyên kêt hôn, anh luôn tim cach lảng tranh. Tôi không biêt phai tiêp tuc lam ngươi tinh cua anh hay dưng lai? Sau khi chia tay môi tinh đâu keo dai gân 5 năm, tôi gân như không con dam tin vao tinh yêu nưa, cam giac bi ngươi minh yêu thương nhât phan bôi không co...