Chết lặng nhìn vết cắn trên ngực người yêu
Anh buông Liên ra, mắt vằn đỏ, anh chưa từng đi quá giới hạn với Liên nhưng vết tích trên ngực lại khẳng định cô phản bội anh.
Lần đầu gặp Liên, Tiến đã bị thu hút bởi vẻ đằm thắm của người con gái Kinh Bắc, Liên không đẹp nổi trội nhưng có vẻ dịu dàng e thẹn đủ để khơi gợi ham muốn bảo vệ và chinh phục của đàn ông.
Giữa phòng ăn xa hoa của nhà hàng đẳng cấp 5 sao, Tiến đã cứu Liên khỏi hành động bất nhã của một gã khách trọc phú.
Trong giây phút nhìn vào hai gò má đang ửng đỏ vì sợ hãi và đôi môi anh đào cứ mím chặt mãi mới thốt lên được lời cám ơn, Tiến đã phải lòng Liên.
Vốn là một lãng tử hào hoa, Tiến cũng không thể tin được trái tim mình hoàn toàn lạc nhịp chỉ trong lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy.
Ban đầu Liên từ chối rất quyết liệt, cô nghĩ Tiến đang chơi trò chơi của kẻ lắm tiền.
Liên không sành sỏi, không giàu có nhưng cô là một người con gái luôn biết giữ gìn tự trọng. Nên dù sau khi bị gã khách cũ quay lại quấy rối khiến cô bị đuổi việc, Liên cũng không nhận lời giúp đỡ từ Tiến.
Không bằng cấp cao cũng không quen người có chức có quyền, chỉ với vốn tiếng Anh khá tốt Liên lại xin vào làm tại một nhà hàng trên phố cổ.
Tiến không nản chí, anh trở thành khách quen của quán. Ban đầu Liên thấy phiền hà nhưng rồi cô nghĩ chỉ cần mình không đáp lại Tiến sẽ chán nản.
Nhưng rồi đôi lần Tiến đi công tác bận không đến Liên lại trông ngóng vào chiếc bàn nơi anh hay ngồi, những ngày mưa anh đều để lại một chiếc ô trên bàn rồi mới ra về.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Một lần trong lúc đang phục vụ bàn Liên bị ngất, Tiến đã tức tốc bế cô đến bệnh viện, anh lo lắng bồn chồn như người mất hồn, chỉ đến khi bác sĩ thông báo kết quả Liên chỉ bị ngất do thiếu máu và làm việc quá sức, Tiến mới thở phào nhẹ nhõm.
Trái tim của Liên đã thực sự rung động, cô không né tránh Tiến nữa mà mở lòng đón nhận anh.
Bất chấp sự phản đối của gia đình, mặc cho rất nhiều người so sánh sự khập khiễng giữa danh phận và vị trí xã hội của hai người, Tiến đều bỏ qua, anh bảo trong những ngày theo đuổi Liên, nhìn thấy Liên luôn cố gắng và chăm chỉ gấp đôi người khác, anh đã bị nghị lực và sự giản dị của Liên chinh phục hoàn toàn.
30 tuổi, Tiến thực sự muốn dừng chân và bến đỗ hạnh phúc anh mong ước không ai khác ngoài Liên.
Hai con người trẻ tuổi cứ gần gũi cũng đến giai đoạn nảy sinh ham muốn nhưng Tiến luôn kiềm chế, anh tin Liên là một người con gái ngoan hiền nên hết sức trân trọng và nâng niu cô.
Liên về quê thăm mẹ ốm đã hơn 1 tuần, khi cô trở lên thì nhận được ngay điện thoại báo đến đón Tiến đang say ở một tụ điểm karaoke, Liên đành bắt taxi tìm một phòng khách sạn gần nhất đưa anh vào nghỉ.
Nửa đêm Tiến tỉnh dậy, thấy Liên đang nằm bên cạnh, nỗi nhớ nhung cộng với chút men say còn âm ỉ, Tiến bất chấp tất cả, anh chỉ muốn có được người mình yêu.
Đang trong cơn mê đắm Tiến chợt khựng lại khi thấy vết đỏ trên ngực Liên, nhờ ánh đèn vàng, Tiến có thể nhìn rõ hơn là vết răng. Anh buông Liên ra, mắt vằn đỏ, anh chưa từng đi quá giới hạn với Liên thậm chí cũng chưa từng âu yếm quá trớn với cô nhưng vết tích trên ngực người yêu lại khẳng định cô đã phản bội anh.
Sự chán nản và bực tức khiến Tiến như phát điên, anh chửi rủa mặc cho nước mắt Liên lăn dài.
Sau một thời gian không gặp, nỗi nhớ về Liên vẫn không nguôi ngoai cộng với việc muốn hỏi Liên tại sao lại lừa dối anh, bỏ qua sĩ diện đàn ông, Tiến tìm đến phòng trọ của Liên thì cô đã về quê.
Tiếp Tiến là khuôn mặt gần như khinh bỉ của người bạn gái cùng phòng Liên.
Cô ta nói hóa ra Tiến cũng chỉ là một gã đàn ông chỉ vì nhu cầu sinh lý mà tìm đến Liên, cô ta nói rất nhiều lời khó nghe nhưng Tiến không hề tức giận, bởi khi cô ta nói đến nguyên nhân của vết răng trên ngực Liên thì Tiến không còn tin vào tai mình nữa.
Sự thật Liên là một người mẹ đơn thân gần 2 năm nay, mối tình đầu thời sinh viên đã bỏ Liên khi bụng Liên vừa đủ to để biết mình đang mang thai một bé gái.
Và tất nhiên thủ phạm tạo nên vết cắn trên ngực Liên không phải ai khác chính là cô con gái nhỏ của cô đang được bố mẹ Liên chăm sóc ở quê…
Theo Phunukieuviet
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ
Tôi năm nay 20 tuổi. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên cho tôi thấy.
ảnh minh họa
Tôi nhớ một lần năm học lớp 8, tôi quen một người bạn nam thân thiết, rồi từ tình bạn trở thành tình yêu học trò. Tôi vui lắm. Nhưng từ khi yêu nhau đến 1 năm sau, khi tôi học lớp 11 thì bạn ấy chia tay tôi không lý do. Tình yêu đầu tiên của tôi vỡ vụn, tôi khóc. Mẹ trách tôi: "Đấy! Ai kêu yêu sớm làm gì cho khổ rồi khóc? Nói rồi không chịu học đi, chừa chưa?". Hình ảnh một người mẹ an ủi con cái hay một cái ôm chia sẻ, hay lau nước mắt trong tôi vỡ vụn lần 2 cùng với tình yêu. Chuyện tình cảm chắc chắn sẽ xảy ra là do số tôi phải gặp thôi, ai mà không yêu thời tuổi teen? Từ đó trở đi, tôi không còn nói chuyện với mẹ nữa, nhất là chuyện học hành và chuyện tình cảm.
Mẹ tôi nói, "ế" là 1 điều tốt, ở 1 mình chẳng phải lo, được tự do bay nhảy, đi chơi, đi ăn uống ko cần ai phải nhắc nhở. Nói chung "ế" là tự do tự đại, là niềm sung sướng nhất trong cuộc đời. Tôi đã 20 tuổi rồi, đến tận bây giờ, sau chuyện tôi chia tay tình đầu, tôi không biết yêu là gì, thương nhau, giận nhau, hay là được nắm tay người yêu, một cái ôm yêu thương... tôi đều chưa bao giờ được biết 1 cách dài lâu. Việc của tôi chỉ là đi học, đi về nhà là hết.
Tôi luôn lủi thủi 1 mình. Trong suốt những năm đi học, tôi ghen tỵ với các cặp đôi hạnh phúc. Nhiều lần tôi thấy họ ôm hôn nhau, tôi quay mặt đi, lầm lũi như không nhìn thấy gì. Mẹ tôi dặn tôi nhất định đến 28 tuổi mới được yêu và lập gia đình. Tiêu chuẩn của mẹ tôi là: phải là người Việt Nam, cao, lớn tuổi (mẹ tôi nói con trai nhỏ tuổi thì đàn bà mau già rồi sau này xấu đi họ sẽ bỏ mình), có học vấn cao, làm ra tiền.... Tôi kiếm người ấy ở đâu bây giờ? Ở "ế" nó cũng có cái giá của nó chứ.
Chẳng thằng con trai nào dám đến nhà tôi chơi dù tôi thích chơi với con trai. Chúng nó nói, đến nhà tôi chơi toàn bị hỏi như tội đồ. Mẹ tôi hỏi sát đến tận nút: "Học ở đâu? Học với ai? Làm gì? Học trường nào? Nhà sống ở đâu? Ba mẹ làm gì? Học có giỏi không? Rồi đến chuyện làm sao biết tôi, biết tôi được bao lâu?"... Ngày hôm sau, tôi không thấy bạn bè tôi đến nữa.
Anh hai tôi cũng từng bị dính chuyện, mẹ tôi bắt anh phải đưa nick Skype của bạn gái, rồi tra khảo chị ấy như tra khảo bạn tôi. Lần thứ 2, chị ấy không dám nói chuyện với mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ngây người: "Sao không thấy con bé đâu nhỉ, nick không thấy để mà gọi?". Tôi biết câu trả lời. Tôi im lặng. Tôi nghĩ, khi tôi yêu một người thật lòng, tôi sợ cảnh mẹ tôi điều tra kỹ lưỡng như cảnh sát, chẳng đứa bạn nào của tôi cảm thấy hài lòng sau lần gặp mặt đầu tiên, rồi người ta không dám quen tôi nữa. Tôi sợ bị bỏ rơi. Tôi sợ ở một mình. Tôi đã chịu đựng cô đơn khá lâu rồi.
Rồi đến chuyện học, lâu lâu mẹ lại thuyết giáo tôi. Mẹ yêu cầu tôi phải học ngành dược, ngành accounting, hoặc tệ lắm là ngành giáo viên vì theo mẹ tôi, những ngành đó ở Mỹ là những ngành dễ kiếm việc làm, có ngày nghỉ, được lãnh tiền nhiều. Tôi không thích, tôi đang học ngành máy bay vì ngành đó đang rất cần người và ít người học. Mẹ mắng tôi: "Cái đồ con hư bất hiếu, cái đồ cá không ăn muốn cá ươn!". Tim tôi nhói lên khi nghe mẹ nói thế, nhưng tôi quen rồi, có điều nó đụng chạm đến tâm hồn tôi.
Mẹ tôi than thở, nào là ngày xưa mẹ học giỏi nhất nhì trường, đi đâu cũng có người yêu mến, có thể làm đủ việc không sợ gì, rồi nhà nghèo khó đến nỗi ăn khoai mì, bảo tôi sống trong nhung lụa không hiểu được cảm giác đó, rồi mẹ tôi lại đem chuyện "con nhà người ta" ra mặc dù tôi chẳng biết thằng nào. Mẹ hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lý nhí nêu ý kiến của tôi nhỏ nhẹ, thế là mẹ tôi lại thuyết giáo. Từ lâu lắm, cứ khi tôi nêu ý kiến là bị mẹ tôi gắn mác "không được". Tôi toàn sống vì mẹ tôi, chứ đời tôi thì chưa bao giờ đạt đúng mục đích của mình. Mẹ tôi toàn những ý tưởng đâu đâu, đòi phải dẫn bạn tới nhà chơi để mẹ gặp mặt xem có đúng con nhà đàng hoàng không, đòi lưu cả số phone bạn bè tôi với lý do "để lỡ có chuyện thì gọi hỏi chứ"...
Tôi xin thề, tôi không phải dạng con gái hư hỏng, tôi không biết uống rượu bia, không hút thuốc, không chơi "đá", thậm chí tôi không bao giờ chơi với những đứa có thói hư tật xấu, tôi không vung tiền quá trán, tôi cũng dạng học hành và cư xử đúng mẫu mực con ngoan trò giỏi... Nhưng cách cư xử của mẹ tôi nhiều lần làm tôi rất chán nản. Nếu tôi nói gì đi chăng nữa, mẹ tôi lại nói nhiều đến nỗi tai tôi muốn lùng bùng, làm tôi nhiều khi muốn cáu lên, nhưng tôi sợ mẹ tôi nói "cái đồ cá không ăn muối cá ươn" lần nữa nên thôi. Nếu hôm nào xui mà mẹ tôi đem ra thuyết giáo, ví dụ chừng 2 tiếng, tôi mà có ý kiến là sẽ tăng thêm 2 tiếng nữa, nhưng ý kiến của mẹ tôi chưa bao giờ làm hài lòng tôi.
Sẽ có bạn kêu tôi rằng tôi ích kỉ, tôi chẳng biết suy nghĩ ngược lại với mẹ tôi, hay bảo tôi có cha có mẹ là hạnh phúc lớn, hoặc có bạn sẽ bảo tôi trẻ con, có ý nghĩ non nớt của 1 người chưa trưởng thành... Tôi nhận hết, nhưng mong các bạn hãy đứng ở vị trí của tôi, các bạn sẽ hiểu được nỗi lòng của tôi. Tôi phải chịu cô đơn đến 28 tuổi thật sao?
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp Tuổi 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang. ảnh minh họa Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu...