Chết lặng khi lộn trái quần chồng đem giặt sau khi anh sang thăm nhà hàng xóm về
Tính tôi cẩn thận, khi giặt quần áo đều kiểm tra hết túi quần túi áo rồi lộn trái quần ra mới giặt. Lúc lộn trái cái quần của chồng, tôi chết lặng khi nhìn thấy thứ đó dính đầy trên quần của anh.
Tôi và chồng đã có cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc sau khi kết hôn. Chồng tôi là một người đàn ông yêu vợ, thương con. Đặc biệt anh được mọi người trong khu phố rất yêu mến vì anh rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người.
Trong ngõ có nhà bà cụ Hoa sống cảnh neo đơn, chồng cụ mất sớm, có mỗi cô con gái lấy chồng xa một năm mới về thăm mẹ được một lần. Chồng tôi hàng ngày đi làm về vẫn tạt vào thăm cụ, xem cụ có cần gì giúp đỡ không. Có đêm cụ mệt anh ở lại cả đêm để trông cụ.
Tôi không hề thấy phiền phức gì khi chồng giúp đỡ người khác mà còn động viên hành động đó của anh. Bởi tôi luôn nghĩ, lúc này mình giúp người thì khi khác lại có người giúp mình mà thôi.
Kế bên nhà tôi là nhà chị Ngân, chị ấy mới chuyển đến ở trọ nên chúng tôi cũng chưa thân nhau nhiều, nhưng chồng tôi và chồng chị ấy lại khá hợp ở khoản đánh cờ. Có lần mưa gió cũng thấy chồng tôi nghe điện thoại rồi sau đó vác bộ cờ đi. Nghĩ cũng là thú vui của chồng nên tôi không hề cấm đoán.
Chồng chị Ngân là dân công trình, dù không phải đi làm xa nhưng cũng thỉnh thoảng làm gấp tiến độ anh cũng phải ở lại công trình ban đêm. Tôi biết được chuyện đó là do có lần 10 giờ đêm, chị Ngân gõ cửa nhà tôi nhờ chồng tôi sang sửa cái bóng điện tuýp tự nhiên bị cháy.
Một lần thấy nhà chị Ngân cả ngày không mở cửa ra ngoài, chiều tối đi làm về tôi thấy lạ liền gõ cửa mới biết chị ấy sốt nằm bẹp trong nhà, chồng thì công trình bận nên phải ở lại. Chị bảo chồng đang làm gấp kịp tiến độ sợ anh lo lắng nên không báo cho anh. Tôi vội vã đi mua thuốc và ít cháo cho chị. Chắc có lẽ cháo người ta nấu không vừa miệng nên chị chỉ cố gắng ăn mấy thìa để uống thuốc.
Tôi đón con về rồi ninh cho chị nồi cháo. Lúc cháo được thì tôi lại đang bận cho con ăn nên bảo chồng mang cháo qua rồi tiện xem chị Ngân có cần giúp đỡ gì không. Chồng tôi mang cháo sang cũng phải đến 1 giờ sau mới về. Tôi ở nhà đợi cơm thấp thỏm nhưng trời lạnh lại đang ôm con nên không sang gọi, điện thoại của anh lại để ở nhà.
Lúc chồng về tôi tỏ ra hơi khó chịu thì anh bảo:
- Anh giúp cô ấy sửa lại cái nồi cơm điện. Cô ấy bảo sáng nay định cắm cháo thì lại thấy điện không vào.
- Anh sửa được chưa? Chị ấy khỏe hơn chưa?
Video đang HOT
- Anh sửa được rồi, cô ấy cũng hết sốt rồi. Cô ấy gửi lời cảm ơn em và bảo mai em không phải nấu cháo cho cô ấy nữa, cô ấy tự làm được.
Sau câu chuyện đó thì vợ chồng tôi ngồi vào ăn cơm như bình thường. Tôi chẳng mảy may nghi ngờ gì những lời nói của chồng. Ăn xong, tôi bảo chồng bế con cho còn mình dọn dẹp giặt giũ.
Lúc giặt quần áo, thấy chiếc quần chồng vừa thay ra treo trên móc tôi với cả xuống giặt luôn thể. Tính tôi cẩn thận, khi giặt quần áo đều kiểm tra hết túi quần túi áo rồi lộn trái quần ra mới giặt. Lúc lộn trái cái quần của chồng, tôi chết lặng khi nhìn thấy thứ đó dính đầy trên quần của anh.
Là người đàn bà có chồng, không khó để tôi nhận ra đó là tinh dịch của đàn ông. Thỉnh thoảng vợ chồng tôi giao ban nhanh vì sợ con tỉnh giấc không kéo hẳn quần ra và chồng tôi cũng đã từng bị dính ra quần như thế. Nhưng lần này thì không phải là chồng tôi làm chuyện đó với vợ. Đây là chiếc quần anh vừa thay ra sau khi mang cháo sang thăm hàng xóm mà?
Tôi choáng váng, song vẫn cố gắng giặt xong đống đồ rồi vào cho con ngủ. Chồng tôi vẫn ở nhà ngoài xem ti vi. Mọi lần cho con ngủ là tôi cũng ngủ luôn nhưng lần này không tài nào ngủ được vì những vết lạ trong quần của chồng.
Liệu anh có quan hệ mờ ám gì chăng, không thể thế được vì 5 năm qua sống với anh chưa bao giờ anh để vợ phải nghi ngờ. Hay là chồng tôi mắc bệnh đang giấu vợ. Lúc này tôi mới nhớ ra, đã 1 tuần nay vợ chồng tôi không quan hệ, hôm trước tôi cũng có chủ động nhưng anh kêu mệt. Có thể anh bị bệnh thật nhưng không muốn cho tôi biết thật rồi.
Tôi định mai để ý quần chồng xem có biểu hiện gì lạ nữa không rồi sẽ nói chuyện với anh. Nhìn điện thoại đã 11 giờ đêm, tôi ra ngoài gọi chồng vào ngủ. Nhưng vừa bước đến cửa tôi khựng lại khi nghe thấy chồng đang nói chuyện điện thoại:
“Em ngủ sớm đi nhé. Mang tiếng ốm mà lúc nãy anh sang “khỏe” thế. Bảo bỏ ra cho anh về thì cứ giữ lại, lúc về sợ anh đã tỏ ra khó chịu vì đi lâu đấy. May mà anh nhanh trí nghĩ ra lý do sửa nồi cơm điện cho em, không thì”…
Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ được rằng chồng tôi sửa nồi cơm điện cho nhà chị hàng xóm là như vậy. Giờ thì những vết lạ trên quần chồng đã được giải mã rồi. Tôi lao đến giật cái điện thoại trên tay chồng: “Chị vẫn ốm à, để tôi gọi chồng chị về giúp”. Chồng tôi bị bất ngờ nên không kịp phản ứng gì. Sau đó thì rối rít xin lỗi vợ nhưng tôi chẳng nói chẳng rằng đi vào buồng ngủ với con.
Sáng hôm sau ngủ dậy, cả xóm nhìn thấy vợ chồng chị Ngân lên taxi ngỡ là anh đưa vợ đi viện khám nhưng không ngờ sau đó không thấy họ về trọ ở đấy nữa. Mọi người không rõ lý do vì sao họ chuyển đi trừ tôi ra. Mấy hôm sau chồng tôi ra vào có vẻ tần ngần, tôi nói móc: “Người ta đi rồi không có người xếp cờ cùng nên khó chịu hả, có cần hạn hỏa không tôi chỉ chỗ giúp”. Chồng chẳng dám nói câu gì lủi thủi vào nhà.
Tôi điên lắm, muốn cho tàn tành nhưng nghĩ lại câu nói của chồng chị Hoa tôi lại thôi. Anh ấy là đàn ông anh ấy cũng đã tha thứ cho vợ vì muốn con đỡ khổ, tôi là đàn bà chẳng lẽ lại không làm được như anh ấy.
Theo Một thế giới
Lúc đón dâu, thấy tôi mặc chiếc váy ấy anh đã đánh rơi cả bó hoa cưới trên tay
Khi nhìn thấy tôi trong chiếc váy ấy, anh đã đánh rơi cả bó hoa cưới trên tay mình. Anh cứ đứng ngây ra không nói được gì, khiến tôi phải giục anh nhặt hoa lên rồi ra ngoài không mọi người đang chờ.
Tôi và anh đã từng có 4 năm quen và yêu nhau rồi mới đi đến hôn nhân. Lúc biết chúng tôi yêu nhau mẹ đã phản đối ghê lắm vì bà bảo đàn ông mà mồm dẻo quẹo như anh thế thì chắc chắn là không chung thủy.
Tôi lúc ấy thì thấy anh là chàng trai dễ mến nên bảo mẹ là cứ để chúng tôi tìm hiểu nhau, nếu thấy không yêu được thì tôi chia tay. Đã tính đến chuyện cưới xin đâu mà mẹ lo. Thế mẹ mới không ý kiến gì nữa, mỗi lần anh tới chơi mẹ tỏ ra bình thường chứ cũng không có gì xét nét.
Yêu nhau được gần một năm thì anh phải đi công tác xa mãi tận trong Nam. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau bình thường, vì ở xa nên tình cảm cũng không có gì tiến triển hơn, với lại lúc này tôi đang chú tâm vào học để ra trường nên cũng không muốn chuyện yêu đương ảnh hưởng tới việc học.
Hai năm sau anh trở về hẳn. Anh đến gặp tôi, tình cảm của chúng tôi bắt đầu được bồi đắp thêm. (Ảnh minh họa)
Hai năm sau anh trở về hẳn. Anh đến gặp tôi, tình cảm của chúng tôi bắt đầu được bồi đắp thêm. Anh yêu thương và chăm sóc tôi thật lòng. Tôi cảm nhận rõ được điều đó. Anh có vẻ được lòng bố tôi hơn là mẹ. Hình như mẹ vẫn giữ cái định kiến ban đầu về anh dù anh đã nỗ lực chứng minh con người thật của mình rất nhiều trước bà. Rồi một ngày tôi nói với bố mẹ chuyện hai đứa muốn làm đám cưới.
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa. Tuổi con cũng không còn trẻ nữa, lập gia đình được rồi nhưng phải chọn người đàn ông tử tế làm chỗ dựa cho mình được. Đừng có yêu mù quáng rồi chọn nhầm người.
- Suốt thời gian bên nhau con hiểu rõ con người anh ấy rồi mà mẹ. Anh ấy không phải là loại đàn ông lăng nhăng đâu.
Mẹ không nói gì lẳng lặng đi lên phòng. Đám cưới của chúng tôi đã được định ngày, hai đứa gấp rút chuẩn bị mọi thứ cho lễ cưới. Anh đã chọn mua cho tôi một chiếc váy cưới rất đẹp mà tôi thích, nhẫn cưới anh cũng chọn mua theo ý của tôi, tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng...
Thế nhưng khi chỉ còn 2 ngày nữa là diễn ra đám cưới thì tôi nhận được một món quà từ trong Nam gửi ra. Lúc đầu tôi hơi ngờ ngờ vì mình đâu có bạn trong Nam nhưng địa chỉ người nhận đúng là tôi, nên tôi mạnh dạn mở. Hộp quà mở ra tôi quá bất ngờ, người gửi nó còn gửi kèm một lá thư.
"Gửi chị, vợ sắp cưới của người em từng yêu!
Em biết người anh chọn cuối cùng là chị, nhưng lẽ ra em cũng đã có cơ hội mặc chiếc váy này nếu ngày ấy anh không quyết định trở ra Bắc. 2 năm gặp và yêu anh, anh đã cho em biết thế nào là yêu thương, thế nào là hạnh phúc. Em muốn anh chứng mình tình yêu anh dành cho em là duy nhất nên đã bắt anh đi mua chiếc váy cưới này và anh đã đồng ý.
Thế nhưng ngày anh sắp trở ra anh đã thú nhận tất cả, anh đã có chị ngoài đó. Em cứ nghĩ anh nói đùa nhưng anh lắc đầu rồi xin lỗi. Anh còn cho em xem cả ảnh của chị. Em chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở.
Chấp nhận chia tay vì biết không thể níu chân em được nhưng em vẫn giữ lại chiếc váy cưới này, vì nó là kỉ niệm thiêng liêng với em. Em mới chỉ mặc thử nó hôm anh đưa em đi mua. 1 tuần trước em tình cờ em biết anh chị sắp cưới nhau từ anh Huy bạn chung của anh và em. Em đã nghĩ đến chuyện gửi nó ra cho chị vì chị là người xứng đáng mặc và giữ nó hơn em.
Chúc anh chị hạnh phúc!"
Tôi chưa thực sự tin lắm vào bức thư này nên gọi điện thử cho anh Huy, người đã đi cùng đợt công tác 2 năm trong Nam cùng với anh. (Ảnh minh họa)
Tôi chưa thực sự tin lắm vào bức thư này nên gọi điện thử cho anh Huy, người đã đi cùng đợt công tác 2 năm trong Nam cùng với anh. Qua vài câu hỏi, anh Huy đã không thể giấu tôi, anh nói những gì cô gái viết trong bức thư là thật. Nhưng từ khi trở ra Bắc cô ấy và chồng sắp cưới của tôi đã không còn liên lạc với nhau nữa.
Dù biết họ đã chia tay nhưng tôi vẫn buồn lắm. Trong thời gian yêu tôi mà anh vẫn yêu người con gái khác, thậm chí còn thề thốt mua váy cưới cho cô ấy. Rồi cuối cùng lại bỏ rơi người ta. Ngày cưới cận kề tôi không muốn làm ầm mọi việc lên, mà quyết định làm một việc.
Ngày đón dâu, tôi vẫn mặc váy cưới và trang điểm như bình thường. Tuy nhiên, thợ trang điểm thắc mắc là sao tôi chọn mua chiếc váy đã lỗi mốt, chị ấy bảo nếu là 2 năm trước thì sẽ hợp với cái váy này hơn, nhưng tôi chỉ cười nói là vì em thích. Phần ngực áo cũng hơi rộng nên tôi phải độn thêm phụ kiện, việc đó cũng không làm tôi thấy khó chịu.
Lúc đoàn rước dâu đến tôi cố gắng giữ bình tĩnh. Giây phút anh bước vào buồng đón cô dâu có lẽ cả tôi và anh đều hồi hộp. Khi nhìn thấy tôi trong chiếc váy ấy, anh đã đánh rơi cả bó hoa cưới trên tay mình. Anh cứ đứng ngây ra không nói được gì, khiến tôi phải giục anh nhặt hoa lên rồi ra ngoài không mọi người đang chờ.
Suốt lễ cưới tôi và chồng không nói với nhau câu nào. Tối ấy khi hai đứa bước vào phòng riêng anh đã ngay lập tức hỏi tại sao tôi lại mặc cái váy cưới đó. Khi tôi nói tên cô gái kia, anh sững sờ. Đến lúc này tôi mới dám khóc, và đấm anh thùm thụp vì sao lại làm như thế, vì sao anh dối tôi. Anh rối rít xin lỗi, dạo đó xa tôi nên anh đã yêu cô ấy như là để lấp chỗ trống... Giờ anh chỉ yêu tôi và chỉ có tôi là vợ duy nhất mà thôi...
Hôm ấy tôi đã chấp nhận tha thứ cho chồng và bắt anh từ bỏ hẳn cái kiểu yêu đương linh tinh và anh đồng ý. Tuy nhiên tôi cũng lo lắm, không biết quãng thời gian hôn nhân về sau liệu có chuyện gì xảy ra nữa không...
Theo Một Thế Giới
Khi gái già bị gạ tình "Đêm khuya một mình chị có thấy cô đơn không? Tầm tuổi chị không có đàn ông bên cạnh có thấy khó chịu không?"... Thúy Anh (Quận 9, TP.HCM) vừa kỉ niệm sinh nhật lần thứ 29 cách đây không lâu. Thúy Anh có thể là gái già không hề ế. Chỉ là sau 2 mối tình không thành, cô muốn đợi tìm...