Chết lặng khi chồng chưa cưới phản bội
Đắng lòng hơn là mẹ anh bất chấp tất cả để bênh vực che chở cho rằng anh không có lỗi mà người có lỗi là em?
ảnh minh họa
Đây là vài dòng tâm sự của em mong mọi người có thể cho em lời khuyên lúc này để lựa chọn có nên tha thứ cho người bạn trai và cũng là chồng sắp cưới của em khi em phát hiện anh đã phản bội.
Em và bạn trai yêu nhau được gần 5 năm và chúng em cũng đang có dự định đi đến hôn nhân trong cuối năm nay. Nhưng thật trớ trêu khi gần 1 năm trở lại đây anh hoàn toàn thay đổi. Trước đây anh vốn là người trầm tính, giàu tình cảm nên đi tới đâu cũng đều nhận được sự yêu mến của mọi người và trên hết anh rất yêu, chiều chuộng em. Mặc dù anh là con trưởng và có tính cách khá gia trưởng nhưng em không mấy quan tâm tới nó.
Chuyện xảy ra khi anh tỏ ý muốn chúng em tiến tới hôn nhân nhưng em lại lảng tránh và không mấy tán thành. Em một phần thì nghĩ mình vẫn còn khá trẻ (em năm nay mới 21 tuổi) kinh nghiệm trong cuộc sống gia đình còn hạn chế nên em vẫn muốn để thêm 1 thời gian mới kết hôn. Một phần vì em sợ mình không làm hài lòng mẹ chồng vì mẹ chồng em là người khá kĩ tính và thủ cựu. Em lại càng không biết gì về chuyện lễ bái … Quanh đi quẩn lại cũng vẫn mấy lý do “mẹ chồng – nàng dâu” mà em hết lần này đến lần khác lảng tránh.
Em cũng không ngờ rằng suy nghĩ và hành động đó của mình ảnh hưởng đến anh khá nặng nề. Chúng em thường xuyên cãi nhau vô cớ và đỉnh điểm đến tháng 10 em và anh cãi nhau triền miên đến 2 tháng. Kết quả chúng em không gặp nhau cũng không liên lạc trong hơn 2 tuần. Thời gian đó em vẫn nghĩ rồi anh sẽ bỏ qua và làm lành vì mọi khi vẫn vậy nhưng chờ mãi cũng không nhận được dấu hiện nào của anh. Em bắt đầu lo lắng và tìm cách gặp anh nói chuyện.
Video đang HOT
Khi gặp anh em dường như chết lặng vì anh hoàn toàn thay đổi là 1 con người khác. Ánh mắt anh cho đến lời nói buông ra cũng vô cùng lạnh lùng, sắt đá. Anh nói: “Thật sự giờ anh thấy hết tình cảm với em rồi, có chăng cũng chỉ là quý mến em như người em gái. Hai tuần qua anh sống không có em nhưng anh vẫn thấy mọi thứ bình thường!”. Em chợt nhận ra mình đã sai em đã khóc lóc xin anh tha lỗi, đã kéo bàn tay anh lại để níu giữ tình cảm còn vương lại trong anh nhưng mọi thứ hoàn toàn trống rỗng… Sau cuộc nói chuyện đó em suy sụp hoàn toàn, em thấy mất hết niềm tin và hy vọng vào cuộc sống khi mà 5 năm qua gắn bó bên nhau giờ anh lại đối xử với em như người xa lạ. Khi đó em chỉ nghĩ rằng em đã chạm vào lòng tự trọng của anh vì không đồng ý cưới vào thời điểm đó và cũng ngăn cấm anh chơi bời tụ tập với hội xe phân khối lớn mà anh mới tham gia. Em đã bỏ cả lòng tự trọng của người con gái để đem anh trở lại bên em. Để thay đổi bản thân từ đầu tóc, cách ăn mặc, nói năng của mình nhưng tất cả em nhận được vẫn là sự thờ ơ cả tâm hồn lẫn thể xác.
Một tháng sau, sau những nỗ lực cố gắng để mang lại cảm giác mà anh bảo đã đánh mất, em cảm thấy “em không còn là em” và em quyết định chia tay. Ngày em nói chia tay là trước tết âm lich 1 tuần. Trong cả tuần đó anh cũng không có 1 lần liên lạc với em, em vốn nghĩ mọi thứ đã kết thúc thì chiều 30 tết anh liên lạc với em và nói muốn em cùng đi mua đồ lễ thắp hương. Em đã dặn lòng mình sẽ không gặp anh nên em vẫn cương quyết nói không muốn. Nhưng khi dập máy em chợt thay đổi suy nghĩ, em cũng không muốn kết thúc tình yêu không rõ ràng nên đồng ý gặp anh để nói chuyện.
Chiều đó sau khi gặp nhau em thấy anh có phần hối lỗi, anh cũng đã ôm em và khóc như một đứa trẻ và nhắc đi nhắc lại câu:” Anh không có người đàn bà nào khác, anh chỉ có em thôi”. Khi đó em không nghĩ tới câu nói đó vì nghĩ anh sợ em hiểu lầm gì về anh nên nói vậy. Em đã đồng ý tha thứ và làm lại từ đầu với nhau. Sau thời gian đó em đã cảm nhận được tình cảm dần thay đổi trong anh không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Cho đến ngày 8-3 vừa qua, khi đang vui mừng vì món quà anh tặng em cùng ngày 8-3 hạnh phúc thì em nhận được 1 tin nhắn trời đánh. Một người phụ nữ nhắn cho em với nội dung em không nên tin bạn trai em vì anh đã lừa dối và hủy hoại cuộc đời chị ta. Ban đầu em có hoang mang nhưng lại nghĩ có lẽ người ta gửi nhầm đâu thiếu những chuyện như vậy. Em chỉ thấy buồn cười vì anh là người đàn ông trong mắt em có thể rượu bia, có thể cờ bạc, có thể chơi xe nhưng không bao giờ là người “phản bội” em để đi với người đàn bà khác. Sau khi tìm hiểu về chị ta em thấy chị ta đã có gia đình và 1 con trai 3 tuổi. Em cũng không thể hiểu người phụ nữ đang có gia đình hạnh phúc như vậy lại có thể nhắn tin cho em để chửi mắng người con trai chưa vợ là bạn trai em?
Em nhắn tin cho anh và kể có chuyện lạ lùng đó xảy ra. Vì lúc đó khá muộn anh cũng ngủ rồi nên em cũng không muốn làm phiền, vậy mà sáng hôm sau khi thức dậy em lên mạng để xem người phụ nữ đó có trả lời em không thì bỗng nhiên tin nhắn đó biến mất. Khi em hỏi anh mới hay anh nói anh xóa rồi, rằng không nên tin lời người phụ nữ đó. Em đã có một linh tính mách bảo rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, và cũng trong ngày hôm đấy sau khi nhờ người quen của em vô tình tìm cách liên lạc với chồng chị ta. Em đã gọi điện trực tiếp nói chuyện cùng anh ta và được biết bạn trai em và vợ anh ta cặp bồ với nhau 2 tháng khiến cho hôn nhân của anh ta đổ vỡ và anh ta muốn tìm bạn trai em để trả thù.
Sau sự việc đó em đã rất sốc và tìm đến nhà bạn trai, anh chỉ nói rằng anh có gặp người phụ nữ đó 3 lần và chát, nhắn tin cho nhau trong 2 tháng để giải khuây cũng chưa tiến tới chuyện gì quá. Em chợt ghép nối lại mọi việc và nhận ra anh đã phản bội em khi chúng em cãi nhau 2 tháng, đó là lý do anh tìm mọi cách ruồng bỏ em, lạnh nhạt em như người xa lạ. Giây phút đó em đau đớn đến tột cùng… Khi mà 1 việc đến trong mơ cũng không bao giờ em nghĩ tới đã xảy ra, khi mà người em tin tưởng hơn cả bản thân em cũng đã phản bội được em. Khi mà anh là người đàn ông đang chuẩn bị kết hôn với em lại đi quan hệ cùng người phụ nữ có chồng con đầy đủ và thậm chí chị ta không có điểm nào hơn em? Khi mà cả gia đình em và gia đình anh biết chuyện, mẹ anh là người bất chấp tất cả để bênh vực che chở cho, rằng anh không có lỗi mà người có lỗi là em?
Giờ em không biết mình phải làm sao khi em vẫn còn tình cảm với anh nhưng lại không thể chấp nhận tha thứ cho lỗi lầm đó của anh. Em chỉ không thể chịu đựng khi nghĩ đến trong tương lai anh sẽ lại “ngựa quen đường cũ” mà phản bội em một lần nữa. Em cũng quá chán nản với gia đình anh khi không hiểu và nghĩ đến cảm giác của người “bị hại” là em đây ra sao? Thậm chí với thông gia là bố mẹ em cũng không có đến 1 lời xin lỗi hay giải thích về chuyện con họ làm. Em xin các anh chị giúp em tìm được giải pháp cho chuyện này, tuổi đời em còn ít cũng không va vấp nhiều em cũng không biết tâm sự cùng ai để giúp được mình. Em xin chân thành cám ơn mọi lời góp ý của các anh, các chị!
Theo VNE
Nói xấu mẹ chồng, bị em chồng nghe được
Thật ra, số tôi quá đen vì chẳng may cô em chồng lại nghe được câu chuyện qua điện thoại tôi nói với em gái của mình.
Chứ từ trước tới giờ, tôi cũng chẳng nói chuyện gay gắt về mẹ chồng như vậy. Đúng lúc cảm xúc đang dâng trào, nói thật hăng thì lại bị người khác nghe nén. Thế là chuyện rùm beng lên, tôi bây giờ không biết chui đi đâu nữa.
Hôm ấy, khi tôi đang gọi điện cho em gái mình, để cửa mở, nghĩ là không có ai vào thì bị nghe lén. Số là, mẹ chồng tôi đợt ấy cầm tiền của chúng tôi, bảo là giữ hộ từ ngày chúng tôi cưới nhau. Nhưng khi chúng tôi mua chung cư, còn nợ, vay mượn khắp nơi, muốn lấy tiền từ chỗ mẹ thì mẹ lại bảo thư thư. Vì đợt trước mẹ có cho anh trai của chồng tôi mượn một ít xây nhà, nên nhất thời chưa có. Mẹ muốn chúng tôi vay tạm ở đâu đó để từ từ rồi mẹ lo liệu.
Cái chuyện mẹ chồng giữ hộ của hồi môn hay là giữ tiền mừng cưới hộ, tôi đã chán ngấy rồi. Tiền mình mình giữ là tốt nhất. Đằng này mẹ cứ đòi giữ hộ, nên tôi lo lắng là, lúc đòi thật sự rất khó. Thế nhưng, lúc mới về làm dâu, mẹ có ý đó chẳng lẽ tôi lại không đưa mẹ thì còn ra thể thống gì. Với lại, tôi cũng không phải cô con dâu gớm ghiếc mà có thể này kia với mẹ chồng. Nào ngờ, đúng như dự đoán, lúc cần thì chẳng thấy đâu. Lúc chúng tôi mua chung cư hỏi mẹ thì mẹ lại bảo cho người anh trai của chồng vay. Tôi ức đến tận cổ. Vì đó là tiền của chúng tôi, có cho anh vay thì chí ít mẹ cũng phải hỏi chúng tôi một câu. Thế khác gì mẹ biến tiền của tôi thành tiền của mẹ. Tôi bực dọc, gọi điện cho em gái, nói bao nhiêu là điều bức xúc.
Tôi chết lặng. Từ đó, cả nhà chồng coi thường tôi, không ai nói với tôi câu nào. Còn mẹ chồng bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi mẹ thì mẹ mới tha thứ cho tôi. (ảnh minh họa)
Tôi gọi mẹ chồng là &'bà ấy', rồi nói bà ấy là người không biết suy nghĩ, là người chỉ biết con trai mình, còn coi con dâu là rơm, là rác. Rồi tôi nối một tràng, xả hết những bức xúc bấy lâu nay tôi phải chịu. Mẹ chồng chỉ coi trọng chị dâu cả, coi trọng anh trai còn chúng tôi thì ra rìa. Chúng tôi nai lưng kiếm tiền, tự mua chung cư, còn vay mượn bao nhiêu nhưng chưa bao giờ mẹ hỏi tôi một lời. Thế mà mẹ còn mang tiền của chúng tôi cho người khác. Giờ chúng tôi cần, mẹ không có trách nhiệm lại còn nói chúng tôi đi vay. Vay mượn được thì đã chẳng nói làm gì.
Tôi nói hết những bức xúc trong lòng với em gái, tôi bảo em: "Sau này mày lấy chồng thì chừa mấy bà mẹ chồng ra nhé, đừng dại mà đưa của hồi môn hay tiền mừng cưới cho mấy bà ấy. Rồi các bà ấy lại chỉ biết nhét vào cho con trai mình chứ con dâu như mình thì được cái gì. Chẳng có bà mẹ chồng nào tử tế cả. Như bà mẹ chồng của chị, chị mày ngán đến tận cổ rồi. Thà là không sống chung, đi thuê nhà còn hơn là phải sống chung với bà mẹ chồng tai quái như thế!".
Đó là tất cả những gì tôi nói. Và tôi thật không ngờ, cậu em chồng ở ngoài đã bật điện thoại và thu lại câu chuyện ấy, cho mẹ tôi nghe. Thế là chuyện như phim. Có bằng chứng rõ ràng, tôi bị bẽ mặt trước mẹ chồng. Đúng là, trước giờ tôi luôn cam chịu, tôi cũng chưa làm gì có lỗi với mẹ. Căn bản tôi luôn nghĩ, mẹ chồng con dâu thì sống sao cho hòa thuận dù là bằng mặt không bằng lòng. Đó là điều tốt. Tôi mong muốn chồng tôi sẽ vì thế mà không bị khó xử giữa vợ và mẹ. Những lời nói của tôi có thể hơi quá đáng nhưng lúc bức xúc thì ai cũng vậy thôi, chẳng riêng gì tôi. Vì là bức xúc thì ai cũng phun ra hết, nhất là lại nói với em ruột của mình.
Tôi chết lặng. Từ đó, cả nhà chồng coi thường tôi, không ai nói với tôi câu nào. Còn mẹ chồng bắt tôi phải quỳ gối xin lỗi mẹ thì mẹ mới tha thứ cho tôi. Chuyện đó không khó nhưng thiết nghĩ, dù có làm vậy thì tôi cũng mất đi gia đình chồng rồi. Tôi chỉ sợ mẹ chồng sẽ căm thù tôi và chồng cũng vì vậy mà không yêu tôi nữa. Tôi lo lắng quá, đúng là &'ếch chết tại miệng'.
Nhưng thử hỏi, nếu các bạn cũng rơi vào hoàn cảnh như tôi, các bạn có chịu được không, hay là phải câm nín, nhịn cả một đời?
Theo VNE
Từ khi sinh con, mẹ đã bị ba con hắt hủi Nếu mai này, mẹ đi xa nơi này thì mẹ mong con hãy biết rằng, mẹ đã cố gắng, cố gắng hết sức nhưng không thể. Mấy hôm nay ai gặp mẹ cũng hỏi: Sao dạo này ốm vậy? Không ốm sao được hả con khi mỗi ngày mẹ phải dạy 3 ca (sang - chiều - tối). Đã vậy, mẹ còn phải...