Chết lặng khi bộ mặt thật của người yêu điển trai đã bị phơi bày
Khi em đang vô cùng hoảng sợ, bất ngờ thì anh hùng hổ cầm 2 chiếc bánh ném thẳng vào thùng rác gần đó, trong sự ngạc nhiên của nhiều người.
Giờ cảm xúc trong em vô cùng lẫn lộn mọi người ạ! Cũng vì chuyện xảy ra với em thật nhanh, khiến em không thể định hình được cảm xúc của mình.
Em và anh quen nhau trong một buổi giao lưu giữa hai cơ quan với nhau. Em mới ra trường, mới làm quen với công việc. Còn anh đi làm đã được 4 năm nay. Em thấy mọi người khen anh rất nhiều, ai cũng nói anh năng động, giỏi giang lại là con nhà có điều kiện. Với em vấn đề đó thực sự không quan trọng, điều cốt lõi là tình cảm giữa hai đứa thế nào thôi. Sau nhiều lần nhắn tin, cuối cùng thấy hợp nhau em đã nhận lời đi chơi và tìm hiểu với anh. Mới đầu, anh vô cùng lịch sự hiền hòa. Hai đứa em đã có những tháng ngày bên nhau vui vẻ. Nói thật, anh không có điểm gì để em chê bai cả.
Thế nhưng khi em đang chuẩn bị nhận lời yêu thì có một chuyện xảy ra khiến em bối rối vô cùng. Em đã khóc rất nhiều, em sợ sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh.
Liệu tình yêu của chúng em sẽ đi về đâu sau chuyện này đây? (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Chẳng là hôm ấy, khi chúng em đi chơi công viên. Đang rất vui vẻ, thì có bác bán bánh rán đi qua. Biết em thích ăn bánh rán, nên anh đã mua 5 cái. Em ăn hết hai cái, còn anh chỉ ăn một cái rồi nói chuyện tiếp. Khi cả hai đứa đang ôm nhau thủ thỉ rất vui vẻ, thì có 2 đứa trẻ lang thang đi qua. Chúng thấy hai chiếc bánh rán còn trong túi thì ngỏ lời xin.
“Cô chú ơi, chúng cháu đói quá. Xin cô chú rủ lòng thương cho cháu xin hai chiếc bánh này nhé”- thằng bé mặt lem nhem nói. Đứa nhỏ hơn thì nhìn túi bánh chằm chằm, chốc chốc lại nhìn anh với tôi.
Nói thật nhìn thấy những đứa trẻ như thế em thấy tội nghiệp vô cùng. Khi chúng mở lời xin hai chiếc bánh còn lại để ăn, em đã định lấy để cho chúng, thì anh nói ngay luôn “Cút đi, tao thà vứt đi còn hơn cho cái loại bẩn thỉu như chúng mày ăn. Cút đi, lần nào tao ra đây cũng thấy chúng mày ám quẻ”.
Khi em đang “mắt tròn” mắt dẹt vì lời anh nói, bất ngờ thì anh hùng hổ cầm 2 chiếc bánh ném thẳng vào thùng rác gần đó, trong sự ngạc nhiên của nhiều người. Ai cũng lắc đầu trước thái độ của anh. Còn hai đứa trẻ nước mắt lưng trào, chúng im lặng. Khi đó, bác bán bánh rán ngồi nghỉ gần đó, đã gọi hai đứa trẻ ấy lại cho mỗi đứa 1 cái bánh rồi bảo chúng ăn đi.
Hôm đó, em đã bỏ về. Còn anh vẫn chạy theo em giải thích, em nói “Anh im lặng đi, anh đừng nói nữa, em vô cùng thất vọng về cách cư xử của anh”. Khi đó, anh vẫn nói theo em “Đừng để mấy đứa nhỏ vớ vẩn ấy làm ảnh hưởng đến tình cảm của mình, quan trọng là anh yêu em cơ mà. Anh sẽ tốt với em”.
Em đã khóc rất nhiều, em sợ sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh. Tới giờ em vẫn bị ám ảnh bởi những gì anh nói anh làm hôm ấy. Phải chăng đó mới là bản chất thật sự của anh, không chút tình thương không một chút suy nghĩ về những phận nghèo xung quanh mình? Liệu em có nên chia tay người đàn ông ấy không mọi người ơi?
Theo VNE
Cảm ơn em, người vợ thứ hai của anh
Sau 16 năm, tài sản là căn nhà chung sức từ sự lao động vất vả và nghiêm túc của hai bọn mình. Tài sản lớn hơn là những giờ phút bên em.
ảnh minh họa
Anh muốn viết cho em vào dịp kỷ niệm 16 năm ngày cưới. Giờ tuổi anh không còn trẻ nữa, nhưng trái tim đôi khi vẫn đập mạnh khi ngắm nhìn em đang ngủ bình yên. Phòng bên cạnh, các con đang say ngủ, bình hoa loa kèn tháng tư - loại hoa em thích, cắm trên bàn đang tỏa hương lặng lẽ. Hôm qua anh thấy mái tóc em xuất hiện mấy sợi bạc đầu tiên, nhưng em thật đằm thắm và xinh đẹp trong mắt anh.
Ngày ấy, nếu anh không đủ bản lĩnh, mạnh mẽ, em không đặt niềm tin trọn vẹn nơi anh, chắc giờ đây em có lẽ vẫn bế tắc héo mòn trong cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc của mình. Anh biết em đã chịu nhiều áp lực từ rào cản, định kiến xã hội, mà phần lớn định kiến đấy được phán xét, áp đặt từ những người vốn thích can thiệp vào cuộc sống của người khác hơn là lo cho chính mình. Họ khuyên em chịu đựng thay vì ly hôn, họ kết án, tuyên bố những lý lẽ đạo đức thật dễ dàng bởi họ không sống cuộc sống của người khác, hoặc họ may mắn có cuộc hôn nhân hạnh phúc ngay từ lựa chọn đầu tiên.
16 năm là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời anh. Đôi khi anh vẫn không tin một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, nhân hậu, kém nhiều tuổi thế lại đến với anh, người đàn ông đổ vỡ trong cuộc hôn nhân đầu và bị chiếm giữ phần lớn tài sản sau khi ly hôn. Anh chẳng còn gì ngoài tấm bằng thạc sĩ công nghệ thông tin và hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc trong, ngoài nước. Rồi anh đã hiểu cái giá của cuộc đời, đã thấm thía sâu sắc khi hôn nhân có hành trang là tình yêu, sự đồng cảm và trân trọng sẽ khác biệt thế nào.
Dẫu vẫn có vất vả thường nhật, đôi khi có bất đồng, nhưng từ nền tảng đó, sự tự nguyện, khăng khít giữa chúng mình ngày một chắc chắn. Anh đã ngắm nụ cười của em mỗi ngày, ngắm bàn tay em đan áo cho con và tự làm những tấm thiệp nhỏ xinh cho anh.
Rồi những lúc anh được ngắm em nấu ăn trong bếp, chăm con ốm, mỗi tối cặm cụi bên bàn làm việc hoàn thành chương trình tiến sĩ liên kết. Sau 16 năm, tài sản là căn nhà chung sức từ sự lao động vất vả và nghiêm túc của hai bọn mình. Tài sản lớn hơn là những giờ phút bên em, những ngày anh đi làm và mong nhanh được về nhà, những đêm dài tâm sự thâu đêm quên cả giấc ngủ, những chuyến đi mà bàn chân chúng mình đã đặt qua 32 quốc gia, với nhiều tiếng cuời và bí mật nhỏ giữa anh và em.
Các con chúng mình biết tự lập từ bé, không chỉ học giỏi mà kiến thức xã hội, kỹ năng sống vững vàng, phần lớn nhờ sự giáo dục khoa học của em. Em đã xóa đi mọi cảm giác "con anh, con tôi, con chúng ta" như miệng lưỡi người đời thêu dệt. Chúng vẫn giữ được tình cảm anh em, dù chênh lệch tuổi tác lớn và không cùng bố mẹ.
Em thấy không, ông bà và gia đình nội ngoại đã đón nhận, yên lòng khi thấy chúng mình sống bên nhau thế nào trong suốt thời gian qua. Qua những đổ vỡ, dập vùi, cây non sẽ chết, cây khỏe vẫn sống và tươi cành, xanh lá. Anh viết cho em những dòng này để chia sẻ với những người chồng, vợ đang tìm thấy hạnh phúc thực sự từ cuộc hôn nhân thứ hai, mà anh biết là không ít - chỉ là họ không chia sẻ và muốn giữ cho mình sự tĩnh lặng. Những người vợ đó cũng như em, đầy bản lĩnh, can đảm và vững vàng, khi xây dựng cuộc sống không từ con đường trải hoa hồng. Anh chỉ biết nói một câu "Cảm ơn em - vợ của anh".
Theo VNE
Mất hết mục đích sống chỉ vì sự khó tính của mẹ Tôi năm nay 20 tuổi. Bố mẹ li dị, tôi cùng mẹ và em gái qua Mỹ cách đây 2 năm. Thú thật, trong suốt thời gian trước khi qua Mỹ cho đến bây giờ, tôi luôn bị ám ảnh bởi mẹ tôi. Tôi luôn luôn cô đơn, khi tôi cố gắng nói chuyện với mẹ, mẹ tôi toàn đem cái khổ lên...