Chết lặng khi biết bí mật mà mẹ chồng khổ sở giấu kín
Tôi ôm mặt khóc nức nở “ Sao mẹ phải khổ như thế, mẹ ơi!”, mẹ chồng bảo tôi hãy im lặng, làm phụ nữ có nhiều điều khó xử…
Chào độc giả mục Tâm sự!
Tôi thường xuyên đọc mục tâm sự, tôi thấy cuộc sống có những hoàn cảnh éo le, và rất muốn chia sẻ cảm thông với mọi người. Đôi lần, tôi thấy mình thật may mắn khi có cuộc sống khá hạnh phúc, bên một gia đình chồng hạnh phúc. Nhìn bố mẹ chồng, tôi cứ nghĩ còn gì tuyệt vời hơn thế.
Nhưng rồi sự tin tưởng bấy lâu tan biến đâu hết, để rồi hôm nay tôi lại lên đây trút bầu tâm sự của mình. Hiện tại tôi cảm thấy hoang mang, bối rối trước cuộc sống hiện tại.
Chẳng là, gia đình chồng tôi có tiếng là một gia đình văn hóa, sống đúng chuẩn mực. Không ít lần tôi được người ta khen là “có phúc” khi được làm dâu trong một gia đình bề thế, bố mẹ chồng đi đâu cũng được người ta khen ngợi, nể trọng. Ai cũng khen bố mẹ chồng tôi sống tình cảm, cả đời cứ ríu rít bên nhau, và chưa hề một lần to tiếng cãi vã.
Quả thực, mẹ chồng tôi rất đẹp, khuôn mặt bà bầu bĩnh, phúc hậu. Từ ngày làm dâu tôi đã được bà yêu thương, chỉ bảo hết mực. Mẹ chồng coi tôi như con trong nhà, sống hơn 20 năm ở bên mẹ chồng, tình cảm giữa tôi và bà càng trở nên gắn bó. Nhiều khi tôi thương mẹ hết mực, cảm thấy bà thật vĩ đại, suốt đời hi sinh vì chồng con.
Mẹ chồng nói với tôi hãy để trong lòng, cho tới ngày ông bà không còn trên đời nữa (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Còn bố chồng là người đàn ông đạo mạo, có danh tiếng. Ông trước làm trong lĩnh vực tài chính ngân hàng, nay đã nghỉ hưu. Tính tình ông khá nghiêm khắc nhưng yêu thương con cái hết mực. Gia đình chồng có 2 anh em trai, ai cũng xem bố là thần tượng để phấn đấu trong cuộc sống.
Tôi đã từng nghĩ nếu chồng tôi được một nửa như ông thì tôi vô cùng mãn nguyện, tôi chẳng mong gì hơn thế.
Cho tới một tháng trước khi buổi trưa tôi phải lên thị trấn chuyển hóa đơn qua cho công ty đối tác, vô tình nhìn thấy bố chồng cùng một phụ nữ tình cảm bên nhau đi từ quán cà phê ra. Rõ ràng, bố bảo mẹ con tôi ông đi nghỉ mát, nhưng sao ông lại lên thị trấn làm gì?
Tôi đã âm thầm đi theo bố chồng cho tới khi ông cùng phụ nữ kia bước vào nhà nghỉ. Khi đó, tôi đã bật khóc, tôi không ngờ, người tôi yêu thương kính trọng bấy lâu nay lại như thế.
Từ hôm đó, tôi đã không đủ dũng cảm để đối diện với bố chồng, dù ông vẫn luôn vui vẻ với tôi. Cảm giác đứng trước ông tôi sẽ bật khóc, hoặc nói điều gì đó ngu ngốc.
Còn với mẹ chồng, tôi cũng cố tình né tránh, tôi sợ tôi sẽ nói hết với bà về sự thật kia. Với chồng, tôi càng không biết phải mở lời thế nào. Chồng tôi là cán bộ văn hóa, anh luôn đề cao chuẩn mực trong gia đình. Anh luôn nói với tôi, anh tự hào về bố mẹ mình và mong rằng, tôi hãy nhìn vào đó để phấn đấu.
Nhưng rồi chiều nọ, khi chỉ còn tôi và mẹ chồng, tôi đã nói hết. Tôi đã định không nói, tôi đã định im lặng, nhưng khi nhìn thấy bà đang ngồi khâu từng khuy áo, lên từng gấu ống tay cho ông tôi đã quyết định nói lên tất cả.
Nghe câu chuyện, mẹ chồng tôi không ngạc nhiên, bà chăm chú ngắm lại đường kim chỉ rồi nói với tôi rằng “Cả đời mẹ đã sống dối trá. Mẹ luôn nhẫn nhịn. Và bây giờ vẫn thế, nhưng mẹ không biết làm gì, bởi mẹ thương 2 thằng con trai của mẹ. Mẹ vì cuộc sống của hai đứa nó”.
Những giọt nước mắt khắc khổ, hiếm hoi rơi trên khuôn mặt mẹ chồng tôi. Rồi bà chậm rãi nói với tôi về cuộc sống của bà kể từ ngày mẹ chồng tôi bước vào cái tuổi “khô hạn” không còn cảm xúc “yêu đương”, cũng là lúc bố chồng tôi thay lòng đổi dạ.
Tôi ôm mặt khóc nức nở “Sao mẹ phải khổ như thế, mẹ ơi!”, mẹ chồng bảo tôi hãy im lặng, làm phụ nữ có nhiều điều khó xử “Khi đã có con, có dâu, có những đứa cháu xinh xắn, con nghĩ đi đánh ghen chồng bồ bịch là đẹp mặt lắm sao? Chúng nó sẽ sống thế nào? Mẹ đã phân vân, đã nghĩ nhiều”. Nói rồi bà lau nước mắt trên mặt tôi “Cứ để ông ấy đi, đi chán rồi ông ấy về”.
Khuôn mặt mẹ chồng tôi bỗng trở nên đau đớn, cái nhìn xa xăm. Bà xin tôi hãy im lặng, hãy coi như chưa biết gì để gia đình vẫn luôn êm ấm, để chồng tôi, em chồng tôi vẫn có cái nhìn yêu thương, lịch thiệp với bố chồng. Bà nói với tôi hãy để trong lòng, cho tới ngày ông bà không còn trên đời nữa.
Mẹ chồng cũng dặn tôi hãy yên tâm, bà sẽ nhắc ông cẩn trọng hơn trong các “mối quan hệ” để không ảnh hưởng tới con cái.
Khi rời khỏi phòng mẹ chồng, tôi không kìm được nước mắt, những giọt nước mắt cố dồn nén khi nghe câu chuyện mẹ kể lại. Chẳng lẽ nào phụ nữ phải cam chịu, nhịn nhục chứng kiến chồng bồ bịch mà câm lặng ư? Chẳng lẽ nào mẹ chồng tôi nói vậy để sau này, chồng tôi có lăng nhăng bên ngoài tôi cũng cam phận đàn bà mà im lặng? Tôi không thể nào làm vậy…
Theo Doisongphpluat
Mẹ ơi, con yêu mẹ!
Hai năm trước mẹ tôi mắc bệnh hiểm nghèo. Mấy chị em tôi chạy hết bệnh viện này sang bệnh viện khác với hy vọng mỏng manh: Bệnh của mẹ không phải ác tính. Nhưng "án tử hình" của mẹ ngày một rõ dần, mẹ bị ung thư quả thận bên phải.
ảnh minh họa
Mẹ nhập viện đúng lúc tôi đi công tác xa. Tôi phải cắt ngắn chuyến đi và luôn lo lắng mở điện thoại chờ đợi những tin nhắn về mẹ. May mắn tôi trở về trước khi mẹ lên bàn mổ, lúc đó mẹ đã sút hơn mười cân, da bọc xương, chỉ sống bằng dịch truyền.
Ca mổ căng thẳng, nặng nề rồi cũng đến. Chúng tôi sợ mẹ già yếu quá khó mà vượt qua được. Đứa nào cũng bồn chồn chờ đợi giây phút nhìn thấy mẹ được đẩy ra khỏi phòng mổ. Rồi khoảnh khắc ấy cũng đến. Mẹ nằm trên cáng, mỏng dính xanh xao, vẻ mặt bình thản nhờ thuốc gây mê. Rồi mẹ tỉnh lại, thân hình gầy gò đầy những dây truyền, ống dẫn lưu và những cơn đau hành hạ. Chúng tôi chẳng còn phân biệt dâu, rể, mà cứ thay nhau ở bên mẹ...
Những ngày khó khăn nhất của mẹ cũng qua, những ống dẫn lưu, dây truyền được rút ra và mẹ được trở về nhà. Làm trong ngành y nên tôi biết cuộc sống của mẹ chỉ có thể kéo dài nếu sống tích cực. Vì thế, chúng tôi bảo nhau không được tỏ ra buồn, tuyệt đối không khóc trước mặt mẹ. Thế mà chẳng dễ vì đứa nào cũng xót xa khi thấy mẹ đau, mẹ gầy ốm. Vậy mà tất cả những cảm xúc ấy phải kìm nén lại để mà vui, để mà cười trước mặt mẹ, mang đến cho mẹ một niềm tin sống.
Mẹ đã không phụ lòng chúng tôi. Mẹ cố uống từng cốc sữa, ăn thêm từng chút cháo, rồi mẹ chống gậy đi lò dò từ trên nhà xuống bếp. Mẹ tăng cân dần, nước da ngày một có sắc hơn. Hai tháng sau khi mổ mẹ cho người giúp việc nghỉ và tự làm việc nhà. Thời gian rỗi mẹ chăm sóc những cây cảnh, ngắm chúng ra hoa, kết trái. Mẹ ham đọc sách báo và tìm thấy những tấm gương sáng của những người vượt qua bệnh ung thư.
Các con, các cháu thường đến với mẹ, đứa mang đồ bổ dưỡng, đứa xoa bóp, bấm huyệt, thay mẹ chăm sóc bố... với những nụ cười và tình yêu vô bờ bến. Cứ vậy mẹ tôi dần chiến thắng "án tử hình", mẹ sống nhờ vào chính nghị lực và tình yêu cuộc sống.
Tôi lại trở về sau chuyến công tác xa. Lâu lắm rồi mới được ở bên mẹ và nghe mẹ nói về cái tích của Truyện Kiều, về những kỷ niệm thời thơ ấu của chúng tôi... Tôi ôm mẹ và muốn nói với mẹ cả ngàn lần: Mẹ ơi, con yêu mẹ biết nhường nào!
Theo VNE
Việt Anh Sao mai điểm hẹn ra MV cảm động về tình mẹ MV "Mẹ ơi" là món quà giọng ca thành danh từ Sao Mai điểm hẹn tặng cho mẹ và khán giả yêu âm nhạc nhân mùa lễ Vu Lan. Nhân mùa lễ Vu Lan, Lê Việt Anh và ê-kíp của mình quyết định thực hiện một single và MV dành tặng cho những người mẹ có tên Mẹ ơi. Sáng tác của nhạc...