“C.hết là hết, việc gì phải bỏ ra mấy chục triệu mua quan tài tốt làm gì”
” Mẹ à, con nói thật là c.hết rồi thì không cần quan tài đẹp đâu. Thế nên con đã nói với cậu út đóng cho mẹ cái tầm mấy triệu đó thôi, nếu mẹ có t.iền đây rồi thì tụi con không góp nữa, để con lo việc khác vậy”.
(Ảnh minh họa)
Cả xóm Hạ ai cũng khâm phục bà Vân, người bà nhỏ thó, chồng mất từ năm bà 30 t.uổi nhưng bà vẫn ở vậy nuôi con. Bà Vân làm đủ mọi nghề, từ việc đồng áng cho đến đi giúp việc cho nhà giàu để nuôi 3 người con ăn học nên người. Cũng may là con bà ai cũng học giỏi. Đến năm bà 50 t.uổi thì 2 con đầu của bà đã thành đạt, làm việc và sinh sống ở thành phố, riêng đứa con út, vì bỏ học giữa chừng nên đành ở quê làm thợ mộc.
Mỗi tháng, 3 đứa con mỗi người góp 500 ngàn vào để nuôi mẹ. Với số t.iền 1 triệu rưỡi một tháng, bà Vân đủ để trang trải t.iền ăn uống, sinh hoạt, có khi bà còn tiết kiệm được một ít. Bà Vân ở quê với đứa con trai út, đến khi con út của bà lấy vợ, do mâu thuẫn với con dâu nên bà lại về ngôi nhà cũ của mình sống.
Thỉnh thoảng, 2 đứa con ở thành phố cũng về thăm bà nhưng thường là chớp nhoáng rồi đi ngay. Ngay cả đứa con ở quê cũng chẳng mấy khi đến thăm bà vì sợ vợ. Bà Vân buồn lắm, mấy chục năm trời một mình bà cưu mang, nuôi nấng các con là thế, giờ già chỉ ước ở cạnh chúng để ăn bữa cơm, chuyện trò đôi chút mà cũng khó khăn. Có lần bà Vân bị ốm, người con út chỉ đến được 10 phút rồi đi về. Anh bảo với mẹ rằng mình nói dối với vợ đi ra đầu thị trấn mua đinh mới đến cho mẹ chút t.iền và vài con cá. Bà Vân ngậm ngùi, cũng vì có lần bà và con dâu cãi nhau nên từ đó, con dâu cấm cửa bà, thậm chí còn không cho chồng đến nhà mẹ.
Ai nhìn vào cũng bảo bà Vân sướng, giờ già rồi chỉ việc tiêu t.iền con gửi về, nhàn nhã vô cùng. Nhưng có ai biết được rằng đêm nào cũng thế, bà nằm trằn trọc không ngủ được, những đêm trái gió trở trời, bà cũng chỉ biết tự mình ngồi dậy mà chăm sóc mình mà thôi. Con bà còn bận rộn với nhiều dự án làm ăn, k.iếm t.iền rồi cãi nhau mỗi khi chúng gặp gỡ.
Đợt đó bà Vân ốm nặng, mãi 3 tháng mà chưa thấy dấu hiệu đỡ. 2 đứa con bà ở thành phố về thăm, nhìn mẹ ốm yếu thì mắng đứa em út rồi ai cũng có lý lẽ của người đó, cãi nhau ỏm tỏi. Đến lúc đưa mẹ đi viện thì bác sỹ bảo bà bị viêm phổi nặng, chắc không thể qua khỏi được.
Video đang HOT
Thế là 3 đứa con của bà lại bàn nhau lo việc hậu sự cho mẹ. Đứa con út làm thợ mộc bảo:
- Thôi thì cuối cùng mẹ cũng về với bố, các anh xem tậu cho mẹ “cái nhà” đẹp đẹp để bà yên nghỉ.
- Chú mày khôn quá đấy, ai chả biết chú mày làm mộc. Kiểu này lại định kiếm lời từ 2 ông anh này à?
- Em kiếm lời gì chứ? Mẹ c.hết rồi thì cũng phải lo cho mẹ tử tế chứ? Em hỏi rồi, giá gỗ và công chắc 30 triệu.
- Đằng nào mẹ cũng c.hết, việc gì phải bỏ ra mấy chục triệu mua quan tài tốt làm gì cho tốn t.iền. Mày thử hỏi mẹ đi rồi thì ai là người phải khổ? Chúng ta chứ còn ai nữa. Thế nên mày nên tiết kiệm t.iền đi, đừng có ăn bẩn của an hem mày chứ?
- Anh nói lạ thật, em đời nào làm vậy. Thế nếu các anh không đồng ý thì thôi, em cho người làm gỗ rẻ hơn. 15 nhé?
- Ôi giời, mày đúng là điên, định nướng hết t.iền v.ào chiếc quan tàn ấy à? Đằng nào nó chả mục.
- Em… em chỉ muốn lo xong hậu sự cho mẹ thôi mà.
- Dốt lắm, mày muốn mắc nợ thì cứ tìm gỗ tốt mà làm. Tụi tao chỉ góp 5 triệu mỗi người thôi.
Bà Vân nằm trong buồng. Tuy bà rất mệt và chỉ thoi thóp thở nhưng nghe tiếng các con, bà lại tỉnh rồi lắng tai nghe rồi lại nằm khóc một mình. Thì ra trong suy nghĩ của các con bây giờ, bà chỉ còn là gánh nặng, con bà không muốn bà gây thêm rắc rối cho chúng.
Nghĩ vậy nên sáng hôm sau, bà Vân gọi các con vào rồi đưa cho cả ba một gói nhỏ, đoạn thều thào:
- Mẹ tích cóp đủ t.iền mua quan tài rồi, đây là 10 triệu, các con cầm đi.
- Mẹ à, con nói thật là c.hết rồi thì không cần quan tài đẹp đâu. Thế nên con đã nói với cậu út đóng cho mẹ cái tầm mấy triệu đó thôi, nếu mẹ có t.iền đây rồi thì tụi con không góp nữa, để con lo việc khác vậy.
Nói rồi mấy đứa con của bà Vân lại bỏ đi. Đêm hôm đó bà Vân mất và 1 ngày sau, người ta mới thấy đứa con út đưa quan tài đến. Vừa đến cổng, anh ta đã nói: “8 triệu thôi nhé, cực kỳ rẻ. Giờ các anh chia t.iền đi, nhanh không vợ em về”.
Đám tang bà Vân diễn ra rất buồn. 3 đứa con của bà chỉ mải nói về chuyện t.iền phúng điếu, t.iền tổ chức lễ tang, tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào xót mẹ.
Theo blogtamsu
Chồng bảo phải có t.iền mới hạnh phúc
Anh nói: "Ngày xưa tao cưới vì mày làm trường đại học", rồi còn nói cuộc sống giờ có t.iền là có hạnh phúc, không t.iền thì đừng nói tới hạnh phúc.
ảnh minh họa
Ngày còn trẻ, tôi sống lý tưởng, mơ mộng, mơ về một túp lều tranh với hai trái tim vàng. Do nhà nghèo, tôi không dám mơ đến một người chồng cao sang quyền quý, nghĩ vợ chồng dù nghèo nhưng chỉ cần thương yêu và tin tưởng nhau là đủ, có thể vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Thật lòng, tôi mong như vậy.
Ra trường, tôi được nhận làm tại một trường đại học ở quê nhà, sống và làm việc không bon chen, không tranh giành. Nói như vậy không có nghĩa là bản thân không cầu tiến, tôi sống và làm việc hết mình, nhiệt tình với mọi người và luôn cố gắng làm tốt nhiệm vụ được giao. Với cách sống chân thành, tôi nhận được sự yêu quý từ những đồng nghiệp lớn t.uổi, trong đó có sếp của mình. Thầy muốn tôi làm con dâu nhưng mặc cảm xuất thân gia đình tôi đã từ chối, chỉ nói với thầy rằng "nhà em nghèo lắm". Thầy đã cho tôi thấy không phải ai cũng muốn có vợ hay con dâu giàu có và danh vọng. Tôi thầm cảm ơn và rất quý trọng thầy.
Đi làm được thời gian tôi quen và kết hôn với anh, chồng hiện tại. Gia đình chồng tôi làm công chức nhà nước, đời sống kinh tế cũng thuộc diện trung bình, anh khó khăn về kinh tế và tôi cũng vậy. Lúc quen nhau chúng tôi xác định sẽ đi đến hôn nhân, cùng k.iếm t.iền, cùng chi tiêu và tiết kiệm. Cuối cùng vợ chồng tôi cũng mua một miếng đất và cất được căn nhà nhỏ. Thật là hạnh phúc! Lúc đó tôi nghĩ giấc mơ đã thành hiện thực, tôi vui, tự hào, thấy mình thật may mắn. Đó là cảm xúc ban đầu của tôi. Nhưng cuộc sống này không mãi tươi đẹp như ta muốn, những khó khăn về kinh tế, thiếu hụt trong chi tiêu do phải trả nợ ngân hàng nên vợ chồng thường cự cãi nhau. Tôi chán, chồng chán, có lần anh nói: "Ngày xưa tao cưới mày vì mày làm trường đại học, nếu không tao chẳng cưới đâu". Chồng nói cuộc sống bây giờ có t.iền là có hạnh phúc, không t.iền thì đừng nói tới hạnh phúc.
Cuộc đời này thật bất công với tôi. Tôi nhục nhã, đau khổ, dằn vặt chính bản thân mình từng giờ, từng ngày. Tôi mệt mỏi. Có thể ai đó nói tôi phóng đại vấn đề nhưng với tôi đó là một sự thất vọng, tôi thất vọng về cuộc đời. Trải qua thời gian dài dằn dặt mệt mỏi, tôi chìm đắm trong những bài hát dân ca buồn, những lời phật dạy, những câu châm ngôn sống, tôi muốn tìm chỗ dựa, một chỗ bấu víu về mặt tâm hồn. Cuối cùng tôi nhận ra, đừng h.ành h.ạ mình nữa, hãy sống như mình đã sống, hãy làm như những gì mình thấy đúng.
Ở t.uổi 35 của cuộc đời này, tôi nhận ra rằng hãy mở rộng tâm hồn mình, hãy sống và thương mình nhiều hơn. Điều quan trọng tôi nghiệm ra, đừng tuyệt vọng vì trời không phụ lòng người đâu. Tôi sẽ sống tiếp và sống tốt, sẽ cho chồng thấy t.iền không mua được hạnh phúc.
Theo Phununews
Đàn ông có t.iền mới giữ được đàn bà xinh đẹp… Ở đời, mấy cô gái đẹp lại chọn cho mình một cuộc sống bình thường, nhàng nhàng, và mấy người không khao khát lấy một anh chồng giàu có? Đàn ông chân tình thường yêu thương những người đàn bà có tâm hồn đẹp. (Ảnh minh họa) Đàn ông không có t.iền, đàn bà xinh đẹp không theo, nói thì có vẻ tiêu...