Chết đứng vì vở kịch vợ bày ra để khiến mẹ chồng chịu tội
Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình và vở kịch tinh vi đó. Người vợ mà bao lâu nay tôi nghĩ là tốt, hiền lại làm một chuyện như vậy khiến tôi mất hết niềm tin vào cô ấy.
Tôi quá sốc vì không nghĩ vợ mình mưu mô đến thế. (Ảnh minh họa)
Tôi là con trai cả nên kết hôn xong tôi vẫn sống cùng mẹ. Mẹ tôi là một người hiền lành, đảm đang. Một tay bà nuôi tôi và cậu em trai khôn lớn, bây giờ em tôi mới đi du học về được nửa năm nên tương lai cũng rộng mở.
Tôi lấy vợ năm 25 tuổi, lũ bạn ở cái tuổi ấy của tôi có thể còn chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ sinh con. Nhưng tôi thì lại muốn nhanh chóng kết hôn cho nhà cửa yên ổn và cho mẹ tôi sớm được hưởng phúc tuổi già. Ngày tôi dẫn vợ về ra mắt, mẹ tôi mừng lắm cứ giục cưới nhanh để sinh con cho bà bế cháu.
Nói về vợ thì cô ấy ở xa quê với tôi. Chúng tôi yêu nhau gần 1 năm thì đi đến hôn nhân. Từ ngày yêu đến những ngày sống chung tôi đều thấy cô ấy hiền lành ngoan ngoãn. Thế nhưng có một điều tôi luôn canh cánh trong lòng đó là vào ngày cưới của tôi, chính người bạn thân lại nói với tôi là cậu ta cảm thấy vợ tôi giả tạo, đanh đá mà cứ ra vẻ hiền lành. Lúc ấy tôi đã tức đến mức sửng cồ lên với cậu ta ngay trong bữa tiệc để bảo vệ vợ mình. Tôi thấy vợ tôi rất thương và quan tâm đến mẹ.
Cô ấy không hề oán trách mà rất chu đáo nên tôi càng yêu thương hơn. (Ảnh minh họa)
Tôi rất thương vợ thậm chí có phần chiều chuộng cô ấy. Lấy chồng xa quê, những ngày Tết nhất đều không về nhà mẹ đẻ được mà phải ở lại lo Tết nhà chồng. Cô ấy không hề oán trách mà rất chu đáo nên tôi càng yêu thương hơn.
Có một điều tôi không hiểu đó là tại sao vợ mình tốt như thế mà nhiều lần tôi về thấy cô ấy đang khóc một mình, cô ấy thậm chí còn viết nhật ký nói mẹ tôi chửi mắng cô ấy. Tôi rất sốc, mẹ tôi cả đời chẳng nặng nhẹ với ai câu nào, lúc tôi về nhà gia đình luôn vui vẻ sao vợ tôi lại khổ tâm như thế?
Video đang HOT
Tôi đọc trộm được nhật ký của vợ và tin rằng khi vắng mặt tôi, mẹ tôi đã đối xử rất tệ với vợ. Thấy cô ấy bị mẹ ức hiếp mà vẫn cắn răng chịu đựng, tôi càng cố gắng bù đắp cho vợ hơn. Nhiều lần tôi nửa đùa nửa thật nói với mẹ hãy yêu thương vợ con như một nửa của con để bà tốt với vợ hơn.
Vậy mà cuốn nhật ký của vợ tôi vẫn cứ đậm mực từng trang, và càng ngày tôi càng đọc được về sự quá quắt của mẹ tôi. Những trang nhật ký ấy khiến tôi rất giận mẹ. Cho đến giữa năm vừa rồi, lúc em trai tôi về. Mẹ tôi rất mừng vì mong ước của bà là được gần con cái. Nhưng tôi thì khác, tôi đã xin ra riêng ngay lập tức vì không muốn vợ phải chịu cảnh mẹ chồng thêm nữa huống gì giờ có em tôi về ở với mẹ nên tôi cũng đỡ lo.
Mẹ tôi khóc rất nhiều, nhưng lúc ấy tôi chẳng quan tâm, tôi thương bà thì ít trách bà thì nhiều. Thậm chí tôi còn nghĩ đó là điều mẹ đáng phải nhận khi mấy năm trời hành hạ tinh thần vợ sau lưng tôi. Hôm ấy tôi và em trai suýt đánh nhau, nó nói tôi bất hiếu, không thương mẹ. Còn tôi thì cảm thấy mình làm thế là đúng.Vợ tôi mừng ra mặt, cô ấy rất vui khi tôi quyết định ra riêng vì thế tôi cũng được an ủi phần nào.
Thấm thoát, chúng tôi đã ở riêng được nửa năm yên bình êm ả. Hôm trước con gái tôi làm đổ sữa lên laptop nên phải mang đi sửa. Khi sửa máy xong họ nói tôi kiểm tra để bàn giao máy. Lúc ấy tiện tay tôi có vào facebook của vợ. Trước giờ tôi không dùng mạng xã hội nên cũng không để tâm nhiều lắm. Thấy sẵn trong máy nên chỉ định vào xem vợ đăng gì rồi thoát ra.
Nhưng khi tôi đang lướt facebook của vợ thì nhận được một tin nhắn từ bạn thân của cô ấy. Cô ấy hỏi thăm vợ tôi dạo này thế nào… Tôi định tắt bỏ rồi thoát ra, nhưng khi rê chuột cảm ứng thì lại thành kéo ngược đoạn hội thoại lên, và những gì hai người họ từng nói chuyện với nhau hiện ra hết. Họ nói về vở kịch nào đó làm vợ tôi rất đắc ý. Tò mò, tôi quyết định kéo lên để đọc và sững sờ khi biết vở kịch mà vợ tôi đã diễn suốt hai năm qua, kể từ ngày cuốn nhật ký ấy rơi vào tay tôi.
Hóa ra vợ tôi hỏi bạn thân về chuyện muốn ra ở riêng để thoát cảnh phải chăm mẹ chồng. Cô bạn đã bày cho cách giả vờ viết nhật ký rồi để chồng đọc được. Từ đó khiến mẹ con tôi giận nhau, chờ đến khi em trai tôi về là “hất” mẹ chồng sang cho chú ấy để “rảnh nợ”.
Tôi chết đứng thật sự. Vậy mà tôi còn cố bảo vệ vợ đến mức cãi nhau với em trai, trách móc mẹ mình. Tôi quá sốc vì không nghĩ vợ mình mưu mô đến thế. Tôi cũng không biết người mưu mô như thế sẽ làm gì mẹ tôi khi tôi không có nhà nữa. Hiện giờ tôi vẫn giả như chưa biết màn kịch này, nhưng tôi phải làm gì để xử lý người vợ này đây?
Theo Afamily
Bỏ người nghèo yêu người giàu, ngày gặp lại chết đứng...
Ngày đó, tôi bỏ người yêu nghèo yêu người giàu, tưởng sẽ được nhờ vả, ai ngờ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Tôi tự cho mình là đúng vì ngày đó đã bỏ người đàn ông nghèo khó để chạy theo mối tình mới, giàu có và đẹp trai, công việc tốt hơn anh. Anh nói tôi là kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ, là người đàn bà tham lam nhưng tôi mặc kệ. Vì với tôi, đàn bà có quyền như thế. Khi họ cảm thấy bản thân mình đủ tiêu chuẩn để lấy người giàu có hơn, họ có quyền được quyết định tương lai của mình.
Tôi bỏ anh và nói thẳng với anh rằng &'tôi không thể nào lấy anh được, vì người ta giàu có hơn, cho tôi có được cuộc sống sung túc, con tôi sau này cũng không phải khổ. Tôi cũng không phải nai lưng ra kiếm tiền, nên anh đừng trách tôi'. Anh nghẹn cứng cổ họng, không nói được gì, vì tôi không úp mở mà thẳng thắn với anh...
Chúng tôi chia tay nhau, tôi ngã vào lòng người đàn ông mới, yêu đương mặn nồng và quên luôn tình cũ đã trọn tình mấy năm. Người đàn ông mới có tiền nên chiều chuộng tôi hết mực. Thật ra, nói là giàu có nhưng cũng chỉ là khá giả, bình thường. Chỉ là giàu hơn người đàn ông trước của tôi. Ở anh, tôi nhìn thấy môt tương lai tươi sáng. Còn người cũ tương lai mù mịt, công việc còn chưa ổn định nói gì chuyện sau này làm ông nọ bà kia...
Từ ngày yêu người mới, cuộc sống của tôi khá là ổn. Nhưng có vẻ, gia đình anh không ưng tôi nên nhiều lần về nhà anh ra mắt, bố mẹ anh không vui vẻ tiếp đón tôi. Có thể, họ nghĩ, tôi không xứng đáng với con trai của họ. Tôi chưa từng thấy người mẹ chồng tương lai nào mê tín như mẹ anh.. Tính tôi cũng ghê gớm, không thích nghe lời người khác, chính vì vậy mà mối quan hệ của tôi và mẹ anh có chút căng thẳng.
Vì nghĩ anh yêu tôi, chiều tôi nên tôi vô cùng tự tin, tôi sẽ chiến thắng được mẹ anh, buộc anh phải chọn tôi, kiên quyết lấy tôi. Nhưng vì anh cũng là một kẻ nghe lời mẹ nên có lúc, anh nói tôi không ra gì. Tôi lại phải nuông chiều anh, lại phải xuống nước hi vọng cuộc sống được yên ấm. Thấy người yêu nghe lời mẹ nên tôi cũng bắt đầu hoang mang. Nếu mà anh không lấy tôi, thì sau này sẽ như thế nào. Tôi rủ anh ra ngoài sống thử cùng với tôi... Anh đồng ý.
Chúng tôi chưa lấy nhau nhưng sống với nhau như vợ chồng, thuê một căn phòng nhỏ. Bố mẹ anh có điều kiện nhưng vì không ưng bạn gái của con nên dù con có bỏ nhà đi sống với tôi, ông bà cũng không đoái hoài, chẳng cho thêm bất cứ thứ gì. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình bế tắc. Công việc tưởng thuận lợi vậy mà anh cũng chỉ là nhân viên suốt bao nhiêu năm, không có cơ hội thăng tiến.
Tôi phải đi làm vất vả, kiếm tiền mới trang trải được cuộc sống của mình, vì mẹ chồng suốt ngày nói, tôi ngửa tay xin tiền anh... Thật ra có ai hiểu, mọi thứ chi tiêu đều đến tay tôi. Sống thử, tự lập, anh cũng không được bố mẹ chu cấp gì, làm gì có tiền mà lo cho tôi như hồi yêu nhau. Vả lại, đã bước vào sống thử, mọi thứ khác xa với khi yêu.
Ban đầu tưởng anh giàu có, sau mới lộ ra, anh chỉ có tính sĩ diện, thích đi đây đi đó, thích ngao du rồi lại còn hay thích nhảy việc. Bản thân không giỏi giang gì cho lắm nhưng lại chẳng bao giờ hài lòng với việc phải đứng dưới người khác nghe người ta chỉ đạo... Từ ngày sống thử với nhau, tôi đã chứng kiến mấy cú nhảy việc của anh rồi mà nói thế nào anh cũng không nghe. Phải gắn bó, phải có thâm niên thì cuộc sống mới tốt được, mới tiến bộ được.
Ngày đó, bỏ người yêu nghèo yêu người giàu, tưởng sẽ được nhờ vả, ai ngờ cũng chỉ là một người đàn ông bình thường. Có lúc, tôi nhớ về người yêu cũ và tự hỏi, không biết bây giờ anh ra sao rồi.
Tôi cứ động viên anh phải ở lại công ty này vì nghe anh kể, sếp của anh cũng khá dễ tính lại ưu ái cho anh nhiều thứ. Anh không biết nịnh nọt lại không hay chúc tụng sếp, tới nhà thăm sếp nên có thể, anh không được lòng các sếp trước như nhân viên của mình. Tôi nhắc nhở anh liên tục, nếu anh ngại đi thì tôi sẽ đi cùng anh.
Nói rồi, ngay ngày hôm sau tôi chuẩn bị quà cáp và cả phong bì tới nhà sếp của anh chơi. Anh không làm thì tôi phải thúc, với hi vọng chồng sẽ được sếp lưu ý mà sau này cho thăng tiến, không thể để mãi tình trạng mỗi năm một công ty được. Như thế thì biết bao giờ mới có cơ hội.
Ngày đó tôi bỏ anh vì nghèo, lấy người đàn ông giàu có. Ngày hôm nay, tôi đưa chồng tới cầu cạnh anh để được thăng tiến, còn nhục nhã nào hơn. (ảnh minh họa)
Tôi buồn chán, mệt mỏi vì không hiểu tại sao anh lại nhu nhược, thậm chí không có chí tiến thủ đến vậy. Ngày tôi yêu anh, anh ăn nói hùng hồn lắm, nói sẽ cho tôi cuộc sống súng sướng giàu sang. Bây giờ thì bố mẹ anh không hài lòng về tôi, không cho tiền, không giúp đỡ gì hết.
Anh cũng không quan tâm tới tôi nhiều, không biết kiếm tiền. Một mình tôi nặng gánh, tôi thật sự quá mệt mỏi với người đàn ông này, nghĩ mình tài mà thật ra chẳng làm được gì như vậy... Có lúc tôi muốn bỏ nhưng vì yêu, cũng vì sống thử với nhau rồi nên không đành lòng. Mà bỏ thì biết yêu ai... ?
Ngày hôm đó, tôi và chồng hờ ăn mặc gọn gàng, thậm chí là ăn diện, tới nhà sếp. Vừa bước vào ngôi nhà ấy, tôi đã bị choáng ngợp. Nhà biệt thự to, sang trọng, rộng rãi, nhìn như nhà của quan chức. Bước vào nhà như trải thảm đỏ, nhìn xung quanh chỗ nào cũng như rát vàng.
Tôi nghĩ, giá như mình được ở trong căn nhà này thì tốt biết bao. Vợ sếp ra tiếp đón chúng tôi vì sếp đang bận tí việc. Tôi nhìn thấy người phụ nữ ấy mà cảm thấy mình nhỏ bé bao nhiêu... Chị ấy xinh đẹp, ăn mặc đẹp, dịu dàng, nhẹ nhàng. "Đúng là vợ sếp, xứng đáng được sống trong căn nhà này", tôi nghĩ vậy...
Một lúc, sếp bước ra... tôi ngước mắt lên nhìn. Trời ơi, trời đất như sụp đổ. Trước mặt tôi chính là anh, người đàn ông năm nào tôi ruồng bỏ vì nghèo, vì không bằng người đàn ông hiện tại của tôi. Tôi run rẩy, không nói thành lời. Anh nhận ra tôi nhưng rất nhanh chí, anh niềm nở, vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra và hỏi chuyện người yêu tôi một hồi.
Tôi ngồi im, ấp úng, không nói câu nào. Vợ anh ngồi đó, tình cảm với chồng, nhẹ nhàng, nồng nàn. Nhìn họ mà tôi thấy mình hèn hạ biết bao nhiêu. Người yêu tôi khúm núm, cầu cạnh, còn anh thì ngồi oai phong, sang trọng. Tôi hèn hạ một cách quá mức. Chúng tôi còn chưa lấy nhau, còn thuê một căn phòng sống thử mà giờ, anh đã có gia đình đề huề, sang trọng thế này?!
Ngày đó tôi bỏ anh vì nghèo, yêu người đàn ông giàu có. Ngày hôm nay, tôi đưa chồng hờ tới cầu cạnh anh để được thăng tiến, còn nhục nhã nào hơn. Tôi không mở được lời, không thể nói được một câu dù chỉ là câu chào hỏi lúc ra về. Người yêu hỏi tôi làm sao, tôi chẳng nói năng gì, cứ lặng lẽ bước đi mà lòng nặng trĩu. Nhục nhã, quá nhục nhã... quả báo, đúng là quả báo cho kẻ tham giàu bỏ tình nghĩa xưa. Giờ, có lẽ, cách tốt nhất là bắt anh nghỉ việc chứ không phải đợi tới khi anh chán nữa, vì tôi chẳng còn mặt mũi nào để người yêu mình làm ở nơi đấy nữa rồi...!
Theo Khám phá
Xa chồng, tôi đến tìm để khiến anh bất ngờ, ai ngờ chết đứng thấy chồng và cô hàng xóm... Tôi rụng rời chân tay, cảnh tượng trước mắt cứ đập vào mắt, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ nữa... Ảnh minh họa Vợ chồng tôi cưới nhau được gần 1 năm, vợ chồng son nhưng chúng tôi thua thiệt hơn nhiều đôi khác vì ở xa nhau, không mấy khi được gần gũi. Chồng tôi làm trong một...